• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chả mấy chốc đã tới ngày thứ năm. Hiện tại hắn đã đạt tới phạm vi bảy mươi mét trong vòng điều khiển và duy trì được gần một tiếng đồng hồ. Cái này cũng quá làm hắn áp lực đi. Có hai lần hắn cố gắng đột phá mà ngất sỉu đi, khiến lão Hầu phải giúp hắn tỉnh lại. Chỉ là hắn không biết mà thôi.

Còn về tốc độ dưỡng thể từng phần hắn đã phá ngưỡng cửa một giây mười lần từ ngày thứ tư rồi. Chỉ là lão Bạch vẫn để xem hắn có thể đi đến đâu trong khoảng thời gian đó.

Tuy là hắn có nói Lục Bảo phải đạt tới Phá Đan mới được phép rời khỏi đây. Nhưng đó cũng chỉ là lời nói mà theo cốt truyện nam nhân kia bảo thôi. Chỉ cần tiểu đồ đệ tự nhiên có mà được phương pháp nghịch thiên này bước vào Hồi Khí ngưỡng cửa tu tiên là sẽ phải rời phiến không gian này. Dù sao chom non muốn thành tài không thể sống trong mái ấm được.

Tuy là Bạch Hầu hắn cũng đã từng nghĩ người kia mạnh mẽ như vậy sao không dồn vô số tài nguyên vào rồi trực tiếp chỉ dạy có phải là bớt lằng nhằng không. Để đi ra ngoài chết yểu thì có tác dụng gì. Nhưng hắn cũng không làm trái ý hắn ta được, giờ hắn mong tiểu đồ đệ vớ bở này có thể lớn mạnh sau hắn còn nhờ vả. Nghĩ đến đây hắn liền mỉm cười, mười vạn năm cũng không phí công.

Còn tưởng bở thêm là chỉ cần tiểu đồ đệ này đi ra là hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ. Quay trở lại tinh vực của mình uy phong như trước, hắn sẽ đem cách tu luyện này dạy cho tộc nhân. Chẳng mấy chốc tộc nhân của hắn sẽ xưng bá một vùng tinh vực.

-----------------

Ở trong thung lũng Lạc Yêu

" Xem chiêu !!!"

" Xoẹt ! Phốc !"

Một khỏa đầu Linh Hầu rơi xuống đất. Đội của Hoàng Bá Lâm hắn đã ở đây tổng là bốn thiên rồi. Thu hoạch tổng cộng là tám đầu Yêu Thú nhất giai bát phẩm, cùng tiện thể diệt mười hai đầu nhất giai lục phẩm Yêu Thú.

Vừa nói chính là nha đầu Lạc Kinh Hồng. Sát thương chủ lực của đội, cô nãi nãi vữa ra chiêu vừa hô to nhỏ. Cánh tay bên phải của cô đã có một vệt vết thương dài mười phân do con Bạch Nhãn Lang yêu gây ra. Vì chưa có kinh nghiệm lên sơ sót trong lúc chiến đấu, khi chưa thể nghĩ tới Bạch Nhãn Lang kích hoạt năng lực Huyết Tử lại gia tăng tốc độ quá nhanh làm nàng không phản ứng kịp.

Lan Thế Doãn cổ vũ nhỏ :

" Tuyệt lắm Kinh Hồng. Ngươi càng ngày càng tốt á, thật ngưỡng mộ Hỏa hệ của muội a."

" Hi.. hi.. Doãn tỷ tỷ đừng nói vậy nha, Thủy hệ của tỷ nếu thăng lên Hồi Đan kiếm bản công pháp Băng nguyên tố kết hợp có khi còn kinh khủng hơn muội ấy."

Thấy hai tỷ muội to nhỏ khen nhau Vân Kình vỗ trán nói :

" Được rồi. Được rồi. Hai vị là nhất. Tiếp theo lên làm gì Lâm huynh ?"

" Ta thấy chúng ra còn rất nhiều thời gian. Nhờ Kinh Hồng muội mà tìm yêu thú cùng giết nó dễ hơn rất nhiều, mà không tốn thời gian tìm hiểu. Có thể giữ tốc độ này thiên nữa là chúng ta có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ tông môn."

Nói xong mọi người đều mỉm cười nhìn về phía Kinh Hồng. Lạc Kinh Hồng mặt như nở hoa cười nói :

" Ha ha. Không nhờ bản cô nương sư huynh sư tỷ sao có thể như vậy tuyệt. he he..."

" ...."

" Không biết vuốt mặt ...."

Bốn người nặng lẽ nhìn nhau.

---------------------

Đoán Tiên Điện thượng phòng.

" Tất cả đều sưu hồn qua rồi Các Chủ. Nhưng không có một thông tin nào hữu ích cả."

" .... Có "

Nam nhân là Điện Chủ đứng quay lưng về phía hắn nói nhẹ :

" Nói đi."

Diệp Tử lưỡng lự một lúc rồi đáp :

" Điện Chủ. Ta nghi ngờ lời tiên đoán của ngài có thể là ở mảnh Nguyên Chi Địa khác !!. Chúng ta Mộc Nguyên đã tìm kiếm kĩ càng, phải nói là tin tình báo của chúng ta không có sai lầm nửa điểm mà vẫn chưa tìm ra người đó. Ta nghi ngờ hắn có thể xuất sinh tại Kim, Thủy, Hỏa, Phong Nguyên. Một trong bốn Nguyên Chi Địa khác !!"

" ..."

Các Chủ nhìn ra phía xa xôi bầu trời rồi thở nhẹ. Nói :

" Có thể. Nhưng cũng không thể quá tin tưởng vào chính bản thân phòng ngừa sai lầm."

" Ngươi truyền lệnh bổn tọa điều ra bốn vị trưởng lão tu vi Nguyên Anh nhất giai, mỗi vị dẫn theo hai mươi tên Phá Đan trung cấp cùng năm mươi tên Hồi Đan cao cấp hướng bốn Nguyên Chi Địa khác. Nếu tìm thấy hoặc nghe ngóng thấy tên Lục Bảo thì bắt lại sưu hồn rồi diệt..."

" Mong hắn không trưởng thành quá nhanh..."

Diệp Tử :

" Điện Chủ. Ngài lo lắng quá, cứ cho rằng hắn là thiên tài từ trong bụng mẹ thì cũng phải ít nhất một trăm năm mới có thể đạt tới Nguyên Anh tu vi. Mà có cho rằng hắn có thể tới Nguyên Anh thì chúng ta cũng dư sức mà diệt trừ hắn. Lên mong Các Chủ bớt âu lo."

" Mong là như thế ..."

" Đi đi !"

" Vâng ! Tại hạ cáo lui !"

Đợi Diệp Tử rời đi hắn liền đi tới bên cửa sổ nhìn xa xa, ánh mắt lóe lên như đang tính toán điều gì. Rồi thở nhẹ ra một hơi nói :

" Không được ! Cái gai đó vẫn còn !!"

" Ta phải bói thêm một quẻ !"

Nói xong hắn liền nhanh chóng rời đi về phía mật thất cách đó không xa. Ở trước cửa mật thấy có đứng bốn tên lính canh gác tu vi đều là Nguyên Anh nhất giai sơ kỳ. Hắn chả thèm nhìn đi qua để lại một câu :

" Không có lệnh của ta. Ai quấy rối lúc ta thanh tu .. Giếtttt "

----------------------

Khi đó ở chỗ Lục Bảo cùng Bạch Hầu.

" Được lắm ! Ngươi làm không tồi. Ta không nghĩ đến người lại đạt tới ngưỡng cửa cực hạn nhanh như vậy, còn vượt qua cực hạn."

" Ngưỡng cửa cực hạn lấy khí dưỡng thể này không khó. Nếu tính ra là rất dễ nhất trong quãng đường tu tiên còn lại của ngươi !"

" Dễ ?? Dễ nhất ..."

" Đúng. Chính là dễ nhất, nhưng cũng khó nhất vì không ai quan tâm tới ngưỡng cửa này lên ngươi khá may mắn đó tiểu tử ! Ta còn bất ngờ hơn khi ngươi cực hạn mở rộng hấp thụ linh khí tới một trăm mét phạm vi cùng mới một giây mà dưỡng thể tới tận mười năm lần. Mà không phải là từng bộ phận ! Nếu như ta là ngươi sẽ không nghĩ tới khả năng mở rộng phạm vi, vì chúng ra đều sẽ được người giảng giải về linh hồn khi dưỡng thể nếu cưỡng ép phạm vi quá lớn sẽ gây quá tải có khi dẫn đến tử vong. Lên cũng chắc chỉ có ngươi mới đi lối đi mới này."

" Hiện tại ngươi đã đạt quá cực hạn, có hơn nữa cũng không còn tác dụng nữa rồi."

Vừa nói hắn vừa vung tay lên. Trên đầu Lục Bảo hắn tự nhiên hình thành một khoảng không gian vô hình bị uốn cong.

" Á á ......!!! Sư tôn !"

" Rửa ngươi sạch sẽ. Không ta sẽ ối mất."

Một dòng nước lớn mạnh mẽ dội từ đỉnh đầu hắn xuống, qua lần gột rửa này đột nhiên từ vòng xoáy chấn động nhẹ.

Lục Bảo : " Chưa hết ..?"

Vù vù vù. Từ đợt từng đợt gió mạnh thổi qua người hắn. Chỉ trong chốc lát cả người hắn đã hết ướt.

Lúc này hắn khí chất đốn củi năm năm đã đi đâu mất. Trả lại cho hắn khuôn mặt tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm. Da dẻ trắng nõn, nếu thiếu nữ mà nhìn thấy cũng tức chết vì không bằng một nam nhân. Cơ thể rắn chắc mà hắn tích góp cùng với khuôn mặt làn da đó. Thật sự có thể hút hồn các thiếu nữ.

" Cái này ! cái này ...."

" Là thật sao ?...."

Hắn ngây ngô nhìn tay và chân mình rồi chạy nhanh tới dòng suối nhỏ soi gương. Miệng hắn cười cười nói ha ha.

" Thật vi diệu a, nhưng sao vẫn còn ba vệt cào bên cằm phải đây ?"

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Bạch lão Hầu hỏi.

" Ngươi chỉ chỉ cải biến bỏ đi tạp chất trong cơ thể và sinh xôi da mới mà thôi. Những vết thương lớn như vậy không phải là tạp chất mà là vết sẹo để lại. Cũng chả mọc lại thịt, ngươi còn mong gì ??"

" Nếu ngươi muốn khuôn mặt mình với mấy cái vết thương trên người quay lại nguyên trạng thì phải đến cảnh giới của ta trước đó thì may ra có cơ hội trọng tổ thân thể !"

Lục Bảo : " Sư tôn. là cảnh giới nào ?? Có cao lắm không ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK