Phụt.... phụt..... dòng máu từ bả vai phải hắn bắn ra ngoài như chưa có dấu hiệu ngừng lại. Gục ngã về phía trước, hắn tựa mình bên trái ôm tay phải mình với khuôn mặt đỏ tái cùng các đường gân nổi bật trên bao giờ hết. Lặng lẽ cạnh đó là con yêu hầu sau khi giết hắn nhưng cuối cùng chỉ chặt được cái chi thì cũng chả suy nghĩ nhiều nhìn hắn như những con mồi đã chết rồi thôi. Dòng máu của hắn chảy dần lan vào đám cỏ với đất dưới đấy. Mắt hắn đang mờ dần những hình ảnh về con yêu hầu, những thứ mà hắn đang thấy.
Đó là thứ mà hắn nghĩ là HẾT. Cái khỉ gió kiếp sống này với cả kiếp sống trước ! Vẫn là không có sức đáp trả trong cuộc đời này, hết bị giai cấp giàu có đàn áp rồi tới sang đây bị tiên nhân tri phối, khiến những người bình thường chả khác gì nô bộc cho họ cả !!!
Cho đến khi những dòng máu của hắn chảy thấm vào bên trong vũng nước ngay cạnh đó. Số lượng máu không đến mức làm đổi màu nhưng mà đột nhiên dưới lớp màng bùn và cát dưới đó một thứ gì đó lóe lên những ánh sáng màu xanh lục rọi quanh soi sáng lóa hết thung lũng, đừng ngoài thung lũng cũng chỉ nhìn thấy lóe lên rồi mất hết sức mập mờ huyền ảo. Còn hắn chỉ thấy một khoảng trời xanh lóa trước mắt. Rồi nhắm mắt vào từ bỏ thế giới này.
" Mày đúng là thẳng ảo tưởng mà, vậy còn muốn báo thù."
" Giờ thì... Hết"
---------------------------------
Mười ngày sau..
Sau khi xảy ra chuyện đó, đội ngũ của hắn chờ đợi mười ngày thời gian mà không thấy hắn liền xuất phát đi về. Sau khi Hoắc Nhai biết được điều đó cũng không có gì bất ngờ vì trước đó nhiều lần cũng có nhiều thằng muốn dẫn đội sang khu rừng phía Đông nhưng hầu như đều bị yêu thú giết.
Lần này lại có một thằng ngu tự cho mình đúng coi thường Yêu Thú. Yêu Thú đối với tiên nhân có thể không tính là khủng bố, nhưng với những người như hắn có tập luyện cả đời cũng không thể so sánh bằng một cộng lông của những người tu tiên giả dù mới bắt đầu kia ! Vì hắn cũng từng là một tu tiên giả ! Nhưng sau khi hắn đắc tội một thế gia lớn thì bị phá nát đan điền. Tông môn cũng không còn gì khác liền đem hắn về đép vào đây, dù sao thế gia kia cũng là lớn bậc. Hắn cũng bị phá đan điền rồi, không còn cứu vãn được thì đắc tội một thế gia lớn là điều không khôn ngoan.
" Rắc ... Rắc..." Trong tay hắn đang cầm một con dao nhỏ cắt miếng thịt trước mặt. Hôm nay hắn được mấy thằng tiểu tốt đi ăn về cho một con hươu đang ngồi róc thịt đánh chén một bữa.
Hắn nghe xong tin liền vặn cơ cổ đứng dậy đi ra ngoài. Vì điều hắn muốn làm tiếp là tìm một con chó săn thay thế thằng Lục Bảo. Không phải ai trong cái khu tạp vụ này cũng sống sót được sau năm năm đâu. Nếu mà chỉ vì chậm trễ một chút mà gây ra tông môn khiển trách thì hắn cũng không chịu được. Cũng vì tính cách này của hắn mà bao năm qua hắn vẫn giữ chức vị đứng đầu của bọn tạp chủng này.
--------------------------------
" Két ............"
" Công tử mời dùng trà "
Một nữ nhân không đến nỗi quá xinh đẹp nổi bật nhưng nhìn khuôn mặt phúc hậu, dáng người chỗ nào ra chố đấy ! Đa số đàn ông đều bị thứ đó khiến cho hấp dẫn. Đó là Phụng Linh Yên, ả là Dược đồ cấp sáu phụ trách quản lý vườn thuốc của Linh Thiên Nhai này. Vườn thuốc đó do Trưởng lão Lôi Hình giao cho ả phụ trách, lên ở trong cái Linh Thiên Nhai tông môn này thì chỉ có các Trưởng lão hơn ả thôi. Ả có tính ăn mặc thoáng đãng ở tất cả mọi nơi, thích uống rượu, kết hợp với đôi núi khi đang say thì thật sự khó có thể cưỡng lại. Nhưng điều mà mọi người không nghĩ đến là bả là một người rất khó tính trong việc liên quan đến vườn dược tông môn. Có thể vì một điều gì đó mà tam đại Trưởng lão còn lại dám động đến ả.
“ Công tử đến đây là vì chuyện đấy ư…”
“ Nếu là vì truyện đấy thì ta đảm bào với công tử tháng sau là có thể !”
Đối diện với Phụng Linh Yên là một thiếu niên áo xanh, chiếc áo nhìn qua đã có thể biết không phải loại vải bình thường ai cũng có thể sở hữu. Những đường chỉ vàng óng được luyện thành từ tơ của Tam giai yêu thú Nhện Tứ Lang, sở dĩ có có biệt hiệu vậy là bởi vì thức ăn chính của chúng là Bạch Lang trên núi tuyết nằm về Phía Bắc cách rất xa so với Linh Thiên Nhai này. Đó là nói với tiên nhân còn những người thường thì còn chả biết tới.
“ Ta muốn hỏi về một người “
“ Ngươi tìm hộ ta xem năm năm trước một tạp vụ tên là Lục Bảo.”
“ Đó là việc phụ, còn điều chính thì ta cũng không nói nhiều. Có gì truyền âm vào đây cho ta.”
Nói xong hắn để lại một miếng Hồng Ngọc mà đây chính là Truyền Âm Chi thạch của tiên nhân. Phụng Linh Yên nhấp nhẹ ngụm trà rồi nói :
“ Lục Bảo ?...”
“ Người đâu !”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK