• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau sân vườn quanh một cái ao nhỏ, có một người thanh niên đang ngồi đối diện rót trà một lão giả. Lão nhắm mắt dưỡng thần nói :

“ Trà vẫn chưa tới, tâm ngươi chưa tĩnh.”

“ Vâng…” Người thanh niên nói.

“ Ngươi giờ cảnh giới gì rồi ?” Lão giả hỏi.

“ Hồi khí bậc mười. Có lẽ tốc độ hơi chậm….” Thanh niên đặt ấm trà xuống rồi nói.

“ Với nơi đó thì ngươi đúng là chậm…bao giờ ngươi tính quay lại nơi đó” Lão giả mở mắt nhìn hàng tre đung đưa nói.

“ Sắp.” Hắn nói.

“ Nơi đây không chứa được ngươi lâu nữa đâu. Đi có lẽ là điều tốt nhất.” Lão nói.

“ Cha ta vẫn bảo suốt nhưng có lẽ ta cảm thấy chưa đến lúc thích hợp.” Hắn nói

“ Ta cũng đã dạy ngươi hết những căn bản rồi, trở về mới giúp ngươi mạnh hơn nữa. Lăng Gia Khánh ngươi đi theo ta tính ra cũng được hai mươi năm rồi. Lúc trước có người truyền âm cho ta, ta mới nhận ngươi làm đệ tử nội môn đầu tiên của ta. Lúc ta hiểu ra hóa ra câu truyện như vậy, lên ta mới chính thức coi ngươi là đệ tử của ta chứ không phải trên danh tự. Nhưng nếu ngươi muốn thực hiện ước nguyện đó thì ngươi lên rời nơi này càng sớm càng tốt.” Lão nhìn thẳng hắn nói.

“ Điều ta cần là ngươi mang danh tự ta quét ngang mọi nơi. Nhất là nơi kia…” Lão giả gằn giọng nói.

“ Ta coi ngươi là đệ tử của ta tất cả bởi vì ta và ngươi giống nhau. Ngươi giống ta ……ta giống ngươi. Đều có thù……” Lão nói nhỏ.

Tới đó có một nha hoàn chạy vào thưa :

“ Thưa Đại trưởng lão bên ngoài có một người gửi cho ngài bức thư này ạ” Nói xong cô bé nhẹ nhàng dâng thư lên.

Cầm bức thư mở ra đọc … lão giả nhìn hắn và nói :

“ Ta phải đi. Có lẽ đây là lần cuối ta còn gặp ngươi. Đây coi như là món quà đi.” Nói xong lão phất tay lên từ chiếc nhẫn bay ra một vệt sáng lên trên mặt bàn hình thành một thanh kiếm.

“ Ta gọi nó là Hoang Kiếm.” Vừa nói hắn vừa vận công khắc lên trên thân “ Hoang Kiếm” rồi phất tay biến mất.

Lăng Gia Khánh cầm thanh kiếm lên sờ nhẹ, tim hắn đau nhưng từ bên ngoài nhìn vào hắn lại trông như rất bình thường. Hắn vận khí khắc thêm chữ lên thanh kiếm đó. Vì hắn biết tính cách sư phụ hắn lên có lẽ là lần cuối thực sự. Hắn nói :

“ Có lẽ chỉ hai mươi năm thôi nhưng dù sao ngài vẫn là sư phụ đầu tiên của ta … hoặc có lẽ là cuối cùng….”

Hắn khắc :

Nhất Kiếm – Hoàng Văn Cơ


“ Này ngươi còn đó không ?” Yêu hầu nói.

“ Hờ ….đây rồi ..” Lục Bảo cố mở mắt ra kêu nhẹ rồi gục xuống dưới đất.

Hắn đã quỳ ở đó một tuần rồi, hai hôm đầu hắn còn có thể tỉnh táo nhưng chỉ hơn người bình thường mà thôi. Dù sao hắn chính xác cũng là một người bình thường không thể yêu cầu cao được. Không ăn, không uống, không ngủ một tuần mà còn có thể tới một tuần thì đó đã là cố gắng lắm rồi. Có lẽ trước đó hắn còn không coi trọng cơ hội này nhưng suy cho cùng thì thế giới này quá mức khó khăn đối với hắn. Và ở một thế giới này, hắn đã thấy một tiên nhân, hắn có thể bái sư thành công hay không là ở lần này. Thù của A Ngưu, và lớn hơn nữa là thế giới ngoài kia. Nói sao thì nói con người chúng ta luôn có một phần nào đó muốn chinh phục những cái mới lạ.

“ Ngươi cuối cùng cũng dậy rồi, ngươi làm vậy thì có thể để ta chấp nhận. Nếu không phải do thế giới này quá nhàm chán ta cũng không cứu ngươi làm gì !” Yêu hầu thấy hắn tỉnh dậy nói.

“ Có lẽ đối với ngài không là gì nhưng với ta … nếu có thể thì cuộc sống này bớt nhàm chán đi rất nhiều..” Hắn nhẹ nghiêng người ngồi dậy.

Từ nơi đâu không biết ra một cái giường nhỏ cho hắn, có lẽ lại là do yêu hầu biến ra.

“ Hmm….. Ta đưa ngươi một bộ tâm pháp, ngươi thử luyện ta xem.” Yêu hầu đang câu cá cạnh dòng suối nói. Tay hắn vẩy nhẹ một cái, một tia sáng bay vào đầu Lục Bảo.

“ Đây là …” Những dòng tâm pháp vàng óng nổ tung trong đầu hắn. Có lẽ hắn không biết Yêu hầu đã giúp hắn giảm đi hết uy lực mà tâm pháp có thể gây ra. Không thì đối với người bình thường chưa vào đến cơ thể đã bạo thể mà chết chứ không phải tình trạng đang như bị hút khô hết tinh khí như bây giờ. Lục Bảo ngoại hình bây giờ đúng là có thể mang đi hù người được, cả người hắn nổi hết gân xanh lên, từng tuyến cơ bắp đỏ ửng như sắp nổ, mặt hắn thì đang tái xanh rồi nhưng không thể kêu lên một câu nào.

“ Xem ở ngươi thôi.” Yêu hầu như không để ý tới hắn nói lên.

“ A…..a………….” Sau một tiếng sau hắn kêu gào to vang vọng cả không gian.

“ Hử ?.... Được rồi sao ….” Yêu hầu nói.

“ Ti….tiên…..tiền…….tiền bối ……..cứu ….cứu…..taaa……aaaaaaaaaaa” Hắn gào thét trong cơn đau nhói trong từng đoạn kinh mạch hắn.

“ Nếu ngươi muốn mạnh hơn. Đừng kêu.” Yêu hầu trả lời hắn nhẹ nhàng.

Nghe vậy hắn liền cắn răng, nghiến đi nghiến lại. Mắt hắn từng đường máu đỏ nổi lên, mở to mắt nhìn thẳng xuống đất vì hắn cũng chả còn sức thừa mà ngẩng đầu lên nữa rồi.

Sau năm tiếng người hắn có dấu hiệu bình thường trở lại. Yêu hầu nhìn về phía hắn và nói nhẹ chỉ mình nghe được :

“ Bảy tiếng. Ngươi là người đầu tiên”

Phải mất đến bốn tiếng sau hắn mới có thể lấy lại hơi thở đều đặn, các cơ bắp cũng trở lại bình thường. Hắn ngồi im hình dung lại những gì đã qua, còn hơn cả chết. Nếu không có năm năm rèn luyện tinh thần với cơ thể hắn chắc không chịu nổi mất, hắn nghĩ có lẽ lên cảm ơn Hoắc Nhai vì đã tạo lên hắn ngày hôm nay.

“ Trấn Thiên Trảm Ngục tâm pháp !” Định hình lại hắn nói nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK