• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ta ở trên này. Nhóc con !”

Tiếng nói vang vọng khắp nơi. Hắn nhìn lên cao rồi có một điều mà hắn khó thể tin. Đó chính là hình bóng hư vô mập mờ của một con Yêu hầu ngoại hình giống con người chỉ khác chỗ là nhiều lông giống khỉ mà thôi. Nhưng hắn không tin vào mắt mình là con Yêu hầu đó đang ôm ấp hai mỹ nhân, mỗi tay một quả đào khác nhau. Nhất là vừa nói chuyện với hắn vừa xoa bóp, điều đó thật sự làm hắn khó tin suýt phì cười. Nghĩ sao “ một con khỉ … xoa bóp …”. Điều đó chỉ có trên thế giới cũ của hắn khi ở mấy trang web đen mà thôi.

Vì điều đó làm cho hắn nhớ tới thế giới cũ mà ai ngờ lại là thể loại này, hắn nỡ miệng nói :

“ Nhân thú ? Khỉ ? Tôn Ngộ Không ?”

Con yêu hầu ngưng lại phất tay một cái hai nàng mỹ nhân bên cạnh bỗng biến mất, còn Lục Bảo hắn vẫn đang đưa tầm mắt lên hàng cây thì thấy tự nhiên tất cả đều biến mất. Khi hắn quay đi quay lại các phía thì hắn không còn đang ngồi ghế đá nữa rồi, chỗ hắn ở là cách đó năm mét hướng về phía dòng suối. Còn con yêu hầu đang ngồi chỗ ghế đá, vẫn như vậy nhìn giống một làn khói, một bóng ma không thực sự tồn tại.

“ Ngươi là ai ! Yêu thú hay … ma? Đây là đâu ?”

Hắn tò mò hỏi. Đối với hắn giờ cũng không còn sợ hãi cái chết nữa rồi. Chết tận hai lần còn sợ hãi thì cũng phục chính mình luôn chứ lại. Giờ có khi hắn chỉ thấy cảm giác chết này khá kích thích a.

“ Ta là ai thì quan trọng sao ! Tại sao ngươi lại vào được đây ? Ngươi là ai ? mới là thứ ta cần biết.”

Con yêu hầu nói rồi ngồi vắt chân lên tựa một tay vào chiếc bàn đá, tay còn lại nhâm nhi cốc trà, ánh mắt ơ thờ như đây là chuyện đáng có và lên xuất hiện.

“ Ta là Lục Bảo, và tại sao ta xuất hiện ở đây thì ta cũng không biết còn lý do thì ta không nghĩ ta cần phải nói với ngươi. Một thứ mà ta còn không rõ là thứ gì.”

Lục Bảo nhún vai trả lời một cách thờ ơ. Ừ thì gặp Tôn Ngộ Không đấy thì có sao ? Dù sao đây cũng là thiên đàng rồi mà.

“ Ngươi không sợ chết !”

Yêu hầu trẫm ngâm nói.

“ Có lẽ ..”

Lục bảo trả lời nhẹ nhàng. Nhưng sự thật cái chết đối với hắn vẫn là một cái ám ảnh. Hắn còn chả nhớ rõ lần này hắn chết như thế nào, nỗi đau làm ý thức hắn không còn đủ để cảm nhận điều đó. Sau một lúc yêu hầu nói :

“ Ngươi lên cảm thấy may mắn vì đã không chết, tuy cánh tay ngươi làm ngươi mất khá nhiều máu. May có Lão tôn ta ở đây không ngươi nghĩ giờ này ngươi còn sống.”

Yêu hầu nói một cách chậm rãi. Đưa ánh mắt chờ mong những lời ngon ngọt. Dù sao mấy đứa tiểu nít này nịnh bợ hắn cũng thích thích. Ở trong đây cũng nhàm chán à.

“ Lão tôn ?”

Nói tới Lão tôn làm tới nhớ tới bộ phim mà ở thế giới cũ hồi nhỏ hắn xem. Giờ hắn mới để ý con Yêu hầu này với Tôn Ngộ Không khá giống với nhau, chỉ khác là hành động của nó thật giống với lão già khác hẳn với Lão tôn trong phim.

“ Khác nhau quá.”

Hắn suy nghĩ nhìn ngắm một lúc rồi nói. Theo hắn tưởng tượng ít ra hành động cũng giống con khỉ tí chứ. Này đây mặc một bộ quần áo trắng tinh, lông thì cũng trắng, da cũng trắng chả giống tẹo nào. Kia vàng là vàng rồi nhảy nhảy nhót nhót cơ. Yêu hầu hỏi :

“ Ngươi tên gì.”

Hắn đáp :

“ Lục Bảo. Có lẽ ta cũng lên biết tên ngươi.”

“ Đó không phải cách nói chuyện với bậc tiền bối. Nếu tính ra ngươi sống thời gian …. Với ta cách quá nhiều. Ta còn chả biết một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sẽ được chọn đến đây.”

Yêu hầu nói nhẹ nhàng như vậy nhưng trong lòng hắn bắt đầu trở lại một suy nghĩ, một mong muốn làm hắn muốn sống tiếp. “ Lăng Ảnh” kẻ thù đã giết A Ngưu, nếu như con yêu hầu này nói có thể nó đã thành tinh và sống một thời gian hơn mình rất nhiều, điều đó chứng minh là nó biết phép thuật tiên nhân. Hắn liền quỳ xuống chắp tay với đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Yêu hầu và nói.

“ Mạo phạm tiền bối. Xin tiền bối nhận nhận Lục Bảo ta làm đồ đệ !”

Bái một con khỉ làm sư phụ là điều hắn chưa từng nghĩ, nhưng trong trường hợp này đó là điều tốt nhất. Nhưng làm cho hắn thất vọng là Yêu hầu đáp trả lại hắn rằng :

“ Ngươi nghĩ ngươi… một người không có tiềm năng về cái gì, tư chất cũng không có mà đáng làm đồ đệ ta ?”

Yêu hầu cười nhẹ cái rồi nói. Có thể nói là vậy nhưng nãy giờ Yêu hầu vẫn luôn để ý hành động ngôn từ của hắn chỉ là Lục Bảo hắn không thấy mà thôi. Dù sao nếu tinh ý Yêu hầu có nói hắn là người được chọn mà. Thấy hắn không trả lời cứ quỳ ở đó Yêu hầu cũng chả thèm để ý nữa liền tan biến vào không gian để lại Lục Bảo vẫn đang quỳ ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK