• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" NGƯƠI !!! ĐÁNG CHẾT !! "

Lục Bảo nhìn về phía người bịt mặt nội tâm lạnh lên sát khí bắt đầu bao quanh cơ thể hắn. Hắn thề sau này nếu bái nhập tiên môn sẽ quay lại tìm giết chết người này !

" Oi oi thằng nhóc cũng khá đấy mới tầm tự đó tuổi mà đã như vầy tình trạng rồi. Lại đây thiếu gia chơi với ngươi... "

Đối với người bình thường thì có lẽ tầng này sát khí là kinh khủng tình trạng nhưng mà đối tên bịt mặt hắn lại chả cảm thấy gì lo âu. Dù sao hắn đã đạt đến Hồi Khí tu vi tình trạng cũng chả lo lắng mấy cái bình thường.

" Ảnh Lăng có cường giả đến nhanh hoàn thành nhiệm vụ rồi rút nhanh ! "

Hắn đang có ý định chơi đùa với Lục Bảo một lát thấy vậy liền mất vui. Nhìn Lục Bảo nói :

" Thôi lần này gia gia ngươi không đùa với ngươi nữa nhanh chết đi Phá Khí Quyền. "

Tên gọi Lăng Ảnh cũng không dài dòng liền dùng vũ kĩ tấn công Lục Bảo trước ngực.

" DỪNG LẠI !! Dám ở trong địa bàn Bách Vụ Thành sát nhân giết không tha !! "

Đang trong khoảng thời gian đó Lục Bạch nghĩ đến rất nhiều rất nhiều việc còn chưa làm được. Một lời hứa với Đại ca đó là điều mà hắn đau khổ nhất mà hắn không làm được. Hắn đã nghĩ mình cuối cùng cũng chết, lần thứ hai mà thôi mong rằng những việc này xảy ra chỉ là giấc mơ. Hoặc đơn giản chết lần thứ hai mà thôi. Thì đột nhiên có tiếng quát lớn.

" PHANH. "

Hiện hữu trước mặt hắn là nhóm thanh thiếu niên gồm chín người mặc quần áo tư trang giống nhau mà đi đầu là người thanh niên vừa mới đỡ một trưởng của tên Lăng Ảnh. Phỏng chừng nếu không chắc mình không còn sống nữa a. Hắn ước chết đi còn hơn. Vì đâu còn gì để cho hắn sống làm gì, người thân nhất của hắn, đại ca hắn đang nằm trong tay hắn trong nhịp tim không thể cảm nhận. Cô bé Hiên Oanh thì... cũng đã. Dân làng chỉ còn vài ba người may mắn còn sống.

" Tất cả nghe lệnh ta muốn bắt sống chúng lại tra khảo ! "

" Rõ ! "

Người thanh niên đi đầu nói tất cả mọi người còn lại đều đồng thanh đáp rồi bằng tốc độ mắt thường không thấy đã biến mất. Còn tên bịt mặt Lăng Ảnh đã chạy trốn không biết từ lúc nào.

" Ngươi không sao chứ ? "

" Hãy giết ta đi... được không... "

Thanh niên vừa gia lệnh quay lại đến gần Lục Bảo hỏi thấy Lục Bảo nói vậy hắn ngây người ra nghi hoặc.


" Tự sao lại muốn chết ? Trên đời này còn nhiều thứ tươi đẹp lắm mà, ta có thể nhìn thấy người huynh đệ này của ngươi đã vì cứu ngươi mà bỏ mạng tại sao ngươi lại tìm đến cái chết ? "

Thanh niên hỏi.

" Đại ca ta mất rồi, những người thân nhất ta biết của ta cũng đã bị bọn chúng giết rồi... ta còn sống làm gì nữa. "

" Ngươi không muốn báo thù ? Ngươi phụ lòng đại ca ngươi ? "

" Ta .. không. Ta không.. "

" Vậy tại sao ngươi lại muốn chết khi đại ca ngươi đã hi sinh để ngươi có con đường sống ? "

" Ta... "

Lục Bảo im lặng chìm trong đầu một đống hỗn loạn suy nghĩ.

Sáng hôm sau khi mặt trời ló lên ánh sáng chiếu vào từng ngóc nghách ngôi làng nhưng không giống hàng ngày, giờ đây ngôi làng chìm trong một khung cảnh tĩnh lặng một bầu không khí u ám xung quanh ngôi làng.

Lục Bảo ngồi bên cạnh ngôi mộ nước mắt chảy dài lòng đau hơn cắt, nỗi đau này cũng dần lắng xuống khi chiều tà. Ba ngày nay Lục Bảo đều ngồi cạnh ngôi mộ trò chuyện không ăn không uống, hắn đã như một cái xác không hồn vậy. Còn gì đau hơn khi chứng kiến người thân nhất của mình bị giết trước mặt. A Ngưu không chỉ là người anh là còn là cha là mẹ của hắn.

Từ khi đến thế giới này hắn đã trầm mặc rất lâu tựa hồ chỉ có A Ngưu là quan tâm nhất tới hắn. Một năm trời trong lòng hắn đại ca đã đứng lên vị trí đầu tiên, giờ đây hắn mất đại ca tưởng chừng đã trở thành cô nhi không một người thân quen. Ngôi mộ mà hắn ngồi cạnh suốt đó chính là A Ngưu chi mộ.

" Vu.. vu... "

Một làn gió nhẹ thổi qua hắn bên cạnh đã có thêm một người đó chính người thanh niên đứng đầu nhóm chín người đã đến cứu làng hắn hôm qua nhưng không kịp.

" Xin lỗi ngươi ... là do bọn ta. Gần đây Bách Vụ Thành đang cạnh tranh với Thông Thiên Thành. Thông Thiên Thành ở phía Bắc cách đây một trăm dặm đường. Hai bên có giao tranh nhưng khá nhỏ không đến nỗi như vầy. Tại chúng ta nâng cao nhân số bảo vệ ở vanhg đai biên giới mà không kịp tới lúc để bọn chúng phái sáu người trong đó hai là Hồi Khí trung kì và bốn cái Hồi khí hậu kì tình trạng mới xảy nha trường hợp như vậy. "

Thanh niên kể với Lục Bảo

" Thông Thiên Thành !!! "

Chả cần biết Hồi Khí trung kì và hậu kì như thế nào nhưng Lục Bảo cái tên Thông Thiên Thành đã to đùng trong đầu hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK