Trong màn đêm u tối cách làng Thiên Hoa hơn hai chục dặm về phía Đông xuất hiện sáu bóng đen đang di chuyển nhanh về hướng làng Thiên Hoa.
" Sư huynh chúng ta gần đến rồi. "
" Nhiệm vụ thành chủ giao cho chúng ta lần này không được sai sót. Rõ chưa ? "
Trong sáu người có một người hỏi. Người thanh niên đi đầu đáp.
" RÕ. "
Cả năm người còn lại đáp rồi nhanh chóng tiến về phía làng Thiên Hoa. Hiện giờ dân làng vẫn tại đó sinh hoạt như thường mà không biết điều gì sắp xảy ra.
Lục Bạch đang nằm trên giường chợt tim nhảy mạnh hai cái liền ngồi phắt dậy ánh mắt rơi ra ngoài khung cửa sổ.
" Chuyện gì ?? Vậy ?"
Cảm giác này mang cho hắn cảm giác có một điều không tốt sắp tới. Hắn ngồi nghi hoặc không biết tại sao cảm thấy không yên lòng một chút nào. Hắn liền gọi A Ngưu dậy.
A Ngưu đang ngủ bỗng bị đệ đệ đánh thức dậy không biết có chuyện gì. Nghe đệ đệ nói hắn cảm thấy quái lạ, làng Thiên Hoa này bao nhiêu năm nay có bị sao đâu chả lẽ đệ đệ mình bị gì đó ?.
" Đệ cứ lo lắng không đâu. Thôi ngủ đi. "
Hắn lại nằm xuống ngủ để lại cho Lục Bảo một câu. Còn Lục Bảo hắn vẫn thấp thỏm không yên theo lời đại ca nằm xuống ngủ nhưng nằm không yên.
Tại màn đêm yên tĩnh..
" A...A...A... "
Khi tiếng kêu thất thanh cất lên tất cả mọi người đều như bừng tỉnh bật dậy. Một tiếng rồi tiếp đến một tiếng rồi lại một tiếng la thất thanh đến từ phía khác.
" Chuyện gì đang xảy ra ?? "
A Ngưu bật dậy cùng Lục Bảo chạy nhanh ra ngoài cùng nói nhỏ. Nghe có vẻ như bình tĩnh nhưng mà trong nội tâm đều đang run lên một hồi. Lục Bảo thì chấn tĩnh hơn nhiều so với Đại ca mình vì trước đó đã trải qua cái gọi là thảm khốc hơn nhiều.
" Chaaaa... mẹ....aaaaaa...aa... "
" Chạy mau bọn chúng tới ... "
" A...a... Hự. "
Những tiếng kêu la lần lượt vang lên khắp thôn. Lục Bảo và đại ca chạy tới thì thấy Hiên Oanh cô bé đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn ra nằm một chỗ. Trên người hiện rõ một vết chém ngang bụng cùng với cánh tay bị chém đứt văng cách đó không xa. Xa xa có một người bịt mặt đang bóp cổ Hiên Tuyền cha Hiên Oanh nhìn về phía Lục Bảo cùng A ngưu.
" Ca.... chạy.... mau........... "
Âm thanh nhỏ bé đó so với tiếng la hét mọi người tuy không là gì so sánh nhưng trong đầu Lục Bảo bây giờ âm thanh đó lại vang vọng không có gì so sánh được. Một tiếng chuông làm cho hắn cứng đơ người lại đầu óc quay cuồng.
" Bọn ngươi là ai ? Dám ở đây giết người ! "
A Ngưu quát lớn về phía người áo đen, hắn cũng là đi săn biết chút võ lên cũng không có sợ hãi vì nghĩ mình vẫn có thể chống lại được.
" Nho nhỏ kiến đen cũng dám trước mặt ta lớn tiếng. Chả lẽ ngươi chưa thấy tiên nhân ? "
Thân hình bịt mặt áo đen nhìn thẳng vào A Ngưu. Lúc này đây A Ngưu tự biết kết quả rồi, tưởng trừng khó có thể sống sót hắn nuốn nước bọt một cái " ỰC" xuống rồi nhìn qua đệ đệ đang ôm Hiên Oanh trong lòng lấy hết can đảm nhìn chằm chằm vào tên bịt mặt chuẩn bị tư thế bảo vệ đệ đệ.
" Tách. "
Một âm vang vô cùng nhỏ đến với thế giới, nhỏ lắm nhưng đó chính là giọt nước mắt của A Ngưu. Hắn đã khóc. Hắn khóc vì biết hắn đã xác định kết quả khi biết đối diện là tiên nhân, hắn khóc vì hắn hạnh phúc vì có đệ đệ, hắn chưa từng khóc từ khi cha mẹ qua đời, hắn kiên cường tự lập. Nhưng với tình cảm đệ đệ một năm nay hắn... đã khóc. Nước mắt hắn không biết sao rất vui nhưng mà.. tim hắn đang nhói đau từng nhịp, mỗi nhịp tại xuống như nghàn ngọn núi đè hắn xuống. Vì sao ? Vì hắn biết hắn không bảo vệ được Lục Bảo. Nếu cái chết của hắn cứu sống được đệ đệ hắn cầu mong điều đó dù biết tiên nhân bịt mặt trước mặt rất độc ác rất mạnh.
" LỤC ĐỆ... CHẠY !!! "
Hắn hét to hết cỡ có thể để đánh thức Lục Bảo.
" A..."
Lục Bảo lên một tiếng rồi chạy đến bên A Ngưu. Nhìn thẳng về phía tên bịt mặt nội tâm điên cuồng muốn lao tới băm nát tên kia thành từng khúc. Nhưng hắn cũng không thể nghĩ nổi, hắn có rất rất nhiều câu hỏi trong thời điểm này.
" Đại ca có sống cùng sống có chết cùng chết. Tiên nhân ư. Ngươi không phải tiên nhân. "
Hắn đến bên A Ngưu rồi hét to về phía người áo đen. A Ngưu nhìn về hắn ánh mắt có một tia sét đánh ngang tựa khuyên đệ đệ hãy mau chạy đi.
" Hảo cho hai con tôm tép a. Vậy ngươi phải suy nghĩ thay đổi rồi. Ta như vậy đích xác tiên nhân. Được rôi ta thành toàn cho hai ngươi sớm gặp bọn tôm tép này ! "
Nhìn Lục Bạch tên áo đen vừa cười vừa nói sau đó hắn bóp nát cổ Hiên Tuyền rồi nhẹ xoanh người tiến đến người phía Lục Bạch đấm một nhát hét lên - Phá Khí Quyền.
" Cẩn thận !! "
A Ngưu thấy vậy liền vẻ mặt hoảng hốt di chuyển phía đệ đệ trước mặt tiếp lấy quyền.
Phá Khí Quyền - mang theo một luồng khí nén mạnh bay đi và nằm tại A Ngưu trên ngực.
" Phụt.. "
Một luồng máu tươi từ trong mồm A Ngưu phá bay ra ngoài. Nội tạng bên trong gần như bị thương không chữa được nữa. Lục Bảo chạy nhanh tới ôm lấy Đại ca. Cảm nhận hơi thở A Ngưu đang yếu dần hắn bất chi bất giác đóng băng nói :
" KHÔNG ...Đại ca.... Đại ca .. ngươi... ngươi.. đừng dọa ta... "
Vừa nói hắn vừa run cầm cập tay chân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK