Khi Chu Liễm cảm thấy chuyến đi bắt quỷ này có lẽ không còn việc của mình nữa, cửa lớn phủ đệ bỗng mở rộng, một người đi ra.
Chu Liễm không nhịn được hỏi:
- Thiếu gia, đây là tình nhân của nữ quỷ kia sao? Chiêu bài thật lớn, gã đàn ông này nhìn không kém hơn thần vị sông Bạch Hộc của Tiêu Loan phu nhân.
Người đi ra có vóc dáng cường tráng, mặc giáp trụ, cánh tay có một con rắn xanh mắt vàng quấn quanh, hô hấp thổ nạp đều tỏa ra sương trắng lượn lờ, giống như hương khói tràn ngập trong miếu thờ.
Trần Bình An nhận ra người này, đã từng xuất hiện trên sông Tú Hoa cùng với Hứa Nhược. Người trước mắt này rất có thể là thủy thần sông Tú Hoa hoặc sông Ngọc Dịch.
Sông Tú Hoa, sông Ngọc Dịch, núi Kỳ Đôn cùng với phủ đệ này, đều rất được coi trọng. Ngụy Bách từng thẳng thắn nói, đây đều là những nơi dùng để trấn áp khí vận còn sót lại của nước Thần Thủy. Cho nên cùng là thần sông nước, thần linh của hai sông Tú Hoa và Ngọc Dịch, địa vị còn cao hơn nửa bậc so với thủy thần Đại Ly có thủy vực tương đương.
Vị thủy thần sông Tú Hoa kia trầm giọng nói:
- Trần Bình An, tự mình phá vỡ vách chắn núi sông, tự tiện xông vào phủ đệ họ Sở. Dựa theo luật pháp sắc phong núi do Đại Ly lập ra, cho dù là một vị tiên sư gia phả, cũng sẽ bị tước bỏ hộ tịch, gạch tên khỏi gia phả, lưu đày ngàn dặm.
Trần Bình An nghi hoặc hỏi:
- Sở phu nhân kia đâu?
Thủy thần sông Tú Hoa khoát tay:
- Cô ta đã sớm rời khỏi phủ đệ, hơn nữa nơi này đã có chủ nhân mới. Niệm tình ngươi có lệnh bài thái bình vô sự trên người, đã được Lễ bộ ghi chép vào hồ sơ, cho phép ngươi nhanh chóng rời đi, lần sau không được như vậy nữa.
Trần Bình An ôm quyền hỏi:
- Dám hỏi giang thần, Sở phu nhân kia hiện giờ đang ở đâu?
Thần sông nước dùng kim thân hiện thế nhíu mày, liếc nhìn trường kiếm trên lưng Trần Bình An:
- Chỉ biết Sở phu nhân đã đi tới thư viện Quan Hồ. Có một người đọc sách chết ở đó, cô ta muốn đi thu gom hài cốt, nhưng sắp tới chắc chắn sẽ không trở về nơi này.
Trần Bình An thở dài, có lẽ phải đi một chuyến tay không rồi, cảm thấy hơi tiếc hai lá bùa giấy vàng kia. Hắn bèn xin lỗi thủy thần:
- Lần này đến nhà thăm viếng Sở phu nhân, là ta đã lỗ mãng. Lần sau nhất định sẽ chú ý.
Thủy thần sông Tú Hoa cười nhạt nói:
- Còn có lần sau?
Không đợi Trần Bình An lên tiếng, thủy thần liếc nhìn lão già lom khom kia:
- Thế nào, cảm thấy trở thành một võ phu cảnh giới Viễn Du, là có thể tùy ý làm bừa?
Chu Liễm vuốt mặt, quay đầu nói với Trần Bình An:
- Thiếu gia, xin ngài cho ta đánh một trận đi, dáng vẻ của tên này đúng là thiếu giáo dục. Lát nữa ta nhất định sẽ trả cho thiếu gia một đồng tiền kim tinh.
Trần Bình An trước tiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Liễm, không cần dùng chuyện này để thăm dò hư thực, nữ quỷ áo cưới kia quá nửa là không ở trong phủ.
Sau đó hắn cười nói với vị thủy thần kia:
- Chúng ta sẽ rời đi ngay.
Ngay lúc này, phía sau phủ đệ họ Sở bỗng có một trận khói đen bốc lên, thanh thế mênh mông, cuồn cuộn bay đến. Sau khi khói đen đáp xuống đất lại hóa thành hình người, mặc một bộ áo bào màu đen.
Thủy thần sông Tú Hoa mặt không cảm xúc:
- Cố phủ chủ, không phải ngươi đang tu sửa mạch nước chân núi sao?
Trần Bình An làm sao cũng không ngờ được, phủ chủ đương nhiệm lại là vị âm thần họ Cố đã từng hộ tống bọn họ trên đường, cũng là phụ thân của Cố Xán.
Âm thần gật đầu với Trần Bình An, lại mỉm cười giải thích với thủy thần kia:
- Lúc trước cảm ứng được có tu sĩ phá vỡ vách chắn, nghĩ thầm thủy thần đại nhân vừa lúc đang ở trong phủ kiểm tra tiến độ, cho nên không để ý tới. Có điều nghĩ lại, hôm nay trong lãnh thổ Đại Ly hỗn loạn khắp nơi, lo lắng có tu sĩ Đại Tùy muốn phá hoại gốc rễ nơi này, không ngờ lại là người quen thăm viếng.
Thủy thần sông Tú Hoa híp mắt nói:
- Năm xưa Cố phủ chủ hộ tống Trần Bình An đến Đại Tùy, quả thật xem như quen biết. Chẳng biết Cố phủ chủ có muốn mời Trần Bình An vào cửa, bày một bàn tiệc tẩy trần cho bằng hữu hay không?
Âm thần họ Cố cười ha hả nói:
- Đã làm Cố phủ chủ ở đây, ta đương nhiên không dám làm lỡ việc chính. Cũng chỉ muốn hàn huyên mấy câu với Trần Bình An, tiễn ra khỏi địa bàn phủ đệ họ Sở mà thôi.
- Tu bổ mạch nước chân núi là công việc tỉ mỉ không thể gián đoạn, hi vọng Cố phủ chủ đừng trì hoãn quá lâu. Nếu không ta nhất định sẽ làm theo quy củ, ghi chép chuyện của ngươi vào công văn.
Thủy thần Sông Tú Hoa bỏ lại câu này, xoay người bước vào phủ đệ.
Âm thần họ Cố ôm quyền cảm tạ, sau đó trở về bên cạnh Trần Bình An. Trước khi Trần Bình An mừng rỡ lên tiếng, ông ta đã cười lớn nói:
- Không có cách nào, nhờ chuyến đi năm xưa, mới đòi được một công lao khổ cực ở nha môn Lễ bộ, lấy được một thân phận sơn thần dở dở ương ương. Cho nên mọi chuyện không theo ý mình, không thể mời ngươi vào trong phủ làm khách.
Trần Bình An cười nói:
- Không sao, về sau còn nhiều cơ hội, nơi này cách quận Long Tuyền cũng không xa.
Âm thần họ Cố đột nhiên vái thật sâu, sau đó vẻ mặt thương cảm nói:
- Lần trước đi xa, ta không từ mà biệt, bởi vì có nhiệm vụ trên người, không dám tự ý nói một ít chuyện riêng. Hôm nay ta đã là một trong số thần linh Đại Ly, tuy nói đang có chức trách, không thể tự tiện rời khỏi, nhưng vừa lúc mượn cơ hội này, ta sẽ không giấu giếm gì nữa, cũng có thể bớt đi một nỗi băn khoăn.
Nói đến đây, âm thần họ Cố tươi cười, vận chuyển thần thông khiến cho nét mặt mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, cười nói:
- Cảm thấy khá giống ai?
Trần Bình An quan sát ông ta một lúc, kinh ngạc nói:
- Chắc không phải là?
Âm thần họ Cố thoải mái cười lớn, một lần nữa ôm quyền:
- Trần Bình An, nếu như không có ngươi, Cố Xán cũng sẽ không lấy được phúc duyên lớn như vậy. Ân tình này còn lớn hơn trời, Cố mỗ dù lấy cái chết báo đáp cũng không quá mức.
Trần Bình An giống như rất lâu vẫn chưa khôi phục lại, nói:
- Chẳng trách năm xưa luôn cảm thấy chú thường lén lút nhìn cháu, lúc ấy còn tưởng lầm là chú có mưu đồ. Chú Cố, chú nên sớm nói cho cháu biết.
Sau khi tán gẫu một chút về người cũ chuyện cũ ở ngõ Nê Bình, bọn họ rất nhanh đã đến gần vách chắn núi sông. Âm thần họ Cố khổ sở nói:
- Không dám làm trái với quy củ. Đúng rồi, như thủy thần đã nói, phủ đệ họ Sở quản lý không tốt, mạch nước chân núi đã rất tàn tạ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Ta không thể rời khỏi quá lâu, cho nên không tiễn xa được, đành phải chia tay ở đây.
Trần Bình An cười hỏi:
- Bởi vì hồ Thư Giản nằm ở trung bộ Bảo Bình châu, nơi chiến sự đang dầu sôi lửa bỏng, cho nên thuyền tiên gia không muốn tới đó tìm xui xẻo. Lần này cháu từ thành Lão Long trở về, dự định sắp tới sẽ đi hồ Thư Giản thăm Cố Xán một chuyến. Chú Cố có biết hôm nay Cố Xán thế nào rồi không, Tiệt Giang chân quân kia đối xử với hắn có tốt không?
Âm thần họ Cố cười ha hả nói:
- Hai mẹ con bọn họ đều rất tốt. Tiểu Xán đã trở thành đệ tử đích truyền của Tiệt Giang chân quân kia, mọi chuyện không lo. Nếu không ta làm sao an tâm ở lại đây.
Trần Bình An gật đầu, ôm quyền nói:
- Chúc chú Cố sớm ngày thăng chức thần vị.
Âm thần họ Cố nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đúng rồi, Trần Bình An. Nghe nói ở quê nhà, có rất nhiều thế lực tiên gia năm xưa mua núi, hôm nay lại bắt đầu sang tay bán tống bán tháo. Ngươi tốt nhất hãy mau trở về, không chừng có thể dùng giá thấp mua một hai ngọn núi, cơ hội như vậy không thể bỏ lỡ.
Trần Bình An cười bảo:
- Cháu có nghe nói, cho nên đã dùng phi kiếm truyền thư đến núi Phi Vân, nhờ Ngụy Bách xem giúp.
Âm thần họ Cố vung tay áo, vách chắn núi sông bỗng xuất hiện một cánh cửa lớn. Trần Bình An bước vào trong đó, quay đầu ôm quyền từ biệt âm thần họ Cố.
Một lần nữa đi trên đường núi, Trần Bình An cảm khái nói:
- Không ngờ chú Cố lại trở thành âm thần, còn làm phủ chủ của phủ đệ này. Cũng không biết khi nào ba người nhà bọn họ mới có thể đoàn tụ với nhau.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Tuy không gặp được Sở phu nhân kia, nhưng chuyến này cũng không uổng. Giống như núi Kỳ Đôn mà lúc trước thiếu gia đã kể, vốn là nơi trầm lặng mà Ngụy Bách biến thành thần linh thổ địa tầng dưới chót, cũng là nơi thăng tiến trở thành thần Bắc Nhạc Đại Ly. Cho nên mới nói, thế sự khó đoán chính là như vậy.
Trần Bình An hít sâu một hơi:
- Đi thôi, tới trấn Hồng Chúc.
Hai người tăng tốc một chút, đi đến trấn Hồng Chúc nơi Bùi Tiền và Thạch Nhu đang chờ.
Bọn họ tán gẫu trên đường. Cho đến khi rời khỏi ngọn núi kia mấy chục dặm, Chu Liễm mới đi chậm lại, cẩn thận dùng phương pháp tụ âm thành sợi của võ phu, đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, kế tiếp nên làm gì?”
Sắc mặt Trần Bình An vẫn như thường, cũng dùng tụ âm thành sợi trả lời: “Không vội, đến trấn Hồng Chúc rồi hãy tính toán bước tiếp theo, nếu không chú Cố sẽ gặp phiền phức lớn.”
---------
Nơi cửa lớn phủ đệ họ Sở, thủy thần sông Tú Hoa sắc mặt âm trầm, nhìn vị phủ chủ chậm rãi trở về, nghiêm nghị nói:
- Cố Thao, ta bảo ngươi ngoan ngoãn ở lại phủ đệ gần mạch chính thủy vận, không được rời một bước. Ngươi lại dám tự mình chạy ra?
Vị thủy thần cường tráng có rắn xanh quấn quanh trên tay, cánh tay bỗng rung lên. Con rắn xanh mắt vàng kia rơi xuống đất, sau đó uốn lượn biến thành một con rắn lớn như thùng nước, chậm rãi di động, vừa lúc bao trùm chủ nhân và vị phủ chủ kia trong một vòng tròn lớn. Sau đó nó ngẩng đầu lên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào âm thần họ Cố.
Thủy thần sông Tú Hoa đưa tay chụp một cái, trong tay xuất hiện một cây giáo dài tinh luyện, có ánh sáng vàng như nước chảy qua, cười nhạo nói:
- Quốc sư có lệnh, chỉ cần ngươi có hành động vượt quá quy củ một chút, ta có thể đánh tan một nửa hồn phách của ngươi. Nếu như ngươi không phục, có thể dựa vào phủ đệ họ Sở phản kháng thử xem.
Cố Thao không hề nhúc nhích, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Lần này sở dĩ ta hiện thân, chỉ là vì muốn nói ra bí mật kia. Quả thật kìm nén quá lâu, không nói ra thì không thoải mái. Chuyến này thủy thần đến nhà, phụng lệnh làm việc, đã sớm nhắc nhở ta, cho nên ta nhận phạt. Nhưng trước khi thủy thần hành hình, liệu có thể nói cho ta biết, vì sao ta lại không thể gặp mặt Trần Bình An? Hi vọng thủy thần đại nhân có thể cho ta một câu trả lời rõ ràng, nếu không dù ta nhận phạt cũng không cam lòng.
Thủy thần sông Tú Hoa nhìn chằm chằm vào âm thần kia. Không phải hắn đang do dự có nên đánh tan một nửa hồn phách của âm thần phủ chủ này hay không, mà là đang do dự có nên trực tiếp đánh nát tất cả hồn phách của đối phương hay không.
Cố Thao sống hay chết cũng được, chắc chắn khó thoát khỏi chịu tội. Có điều trước mắt quả thật đang cần Cố Thao tu bổ khí vận của phủ đệ họ Sở.
Hơn nữa hiện tại nơi này vốn thuộc về lãnh địa Bắc Nhạc. Ngụy Bách là thần linh đầu tiên trong số Ngũ Nhạc mới của vương triều Đại Ly, càng ngày càng lộ ra tư thái thần linh tôn quý. Cho nên dựa theo luật pháp núi sông của Đại Ly, cụ thể lúc nào đánh tan môt nửa hồn phách của Cố Thao, ngoại trừ hỏi thăm quốc sư đại nhân, hắn còn phải báo cáo với Ngụy Bách. Đây gọi là quan huyện không bằng quản hiện (quan chức cao cũng không có thực quyền bằng người quản lý hiện thời).
May mà từ đầu đến cuối, Cố Thao không hề có dấu hiệu khuyên nhủ Trần Bình An đi tới hồ Thư Giản, ngược lại còn khuyên Trần Bình An trở về quê nhà mua núi, nếu không lúc này Cố Thao đã sớm hồn bay phách lạc rồi.
Chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Cố Thao mấy lần lén lút đến trấn Hồng Chúc, nghe được tin đồn về hồ Thư Giản, thực ra đều là tin tức do mật thám Đại Ly muốn vị phủ chủ này biết.
Thủy thần sông Tú Hoa đột nhiên ném giáo dài ra, đâm xuyên qua bụng Cố Thao, cắm nghiêng xuống đất. Ánh sáng vàng nở rộ, đốt ra một lỗ thủng trên người Cố Thao. Cố Thao vốn dùng thân thể âm vật chuyển hóa thành kim thân thần linh, lúc này cũng bị trọng thương.
Cố Thao đúng là xương cốt cứng rắn, vẫn không nói lời nào, gương mặt bắt đầu vặn vẹo, trên người tỏa ra khói đen cuồn cuộn.
Thủy thần sông Tú Hoa đưa tay vuốt một cái, mở rộng một bức tranh cuộn, hiện lên cảnh tượng trong địa bàn núi sông của phủ đệ họ Sở. Nương theo tâm ý của vị thủy thần này, hình ảnh nhanh chóng lưu chuyển biến ảo, người và chuyện trong tranh đều hiện ra toàn bộ. Tiếp đó hắn lại mở một bức tranh khác ra, là cảnh tượng ở địa bàn sông Tú Hoa.
Giọng điệu của thủy thần sông Tú Hoa cứng rắn nói:
- Chỉ cần có một chút manh mối để ta hoài nghi, ta thà rằng giết lầm ngươi.
Bụng của Cố Thao vẫn bị cây giáo dài màu vàng đâm xuyên qua, tức giận nói:
- Có phải ngươi điên rồi không? Quốc sư đại nhân há sẽ để cho ngươi tùy ý làm bậy như vậy. Ngươi tưởng ta không biết, ngươi ái mộ Sở phu nhân kia đã mấy trăm năm rồi sao? Thế nào, thôm nay ta chiếm cứ phủ đệ của Sở phu nhân, ngươi thấy ta không vừa mắt, cho nên nóng lòng muốn trừ khử? Gán tội cho người, bịa đặt tội danh. Được được được, ta xem như đã lĩnh giáo độ lượng của thủy thần sông Tú Hoa ngươi rồi!
Thủy thần sông Tú Hoa cũng không để ý tới Cố Thao đang bi phẫn, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào hai người Trần Bình An và Chu Liễm trong một bức tranh cuộn, quan sát biểu cảm và đối thoại của bọn họ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Còn như quốc sư đại nhân đang mưu đồ chuyện gì, thủy thần sông Tú Hoa không phải không cảm thấy hứng thú, mà là không dám có ý định tìm tòi, một chút cũng không dám.
Vương triều Đại Ly hơn trăm năm qua, vị quốc sư này vẫn luôn đứng trong cái bóng của hoàng đế bệ hạ. Mấy lần đi ra khỏi cái bóng đó, đều sẽ mang đến từng trận gió tanh mưa máu, đầu người ào ào rơi xuống, dù là quyền quý hào phiệt hay tiên sư trên núi đều không ngoại lệ. Bất kể ngươi là trọng thần trung tâm, quan tổng đốc địa vị quan trọng, hay là địa tiên gì đó, kết cục đều là mai danh ẩn tích hoặc sống không bằng chết.
Thủy thần sông Tú Hoa vẫy tay một cái, điều khiển giáo dài bay về trong tay:
- Ngươi hãy mau trở lại phía dưới phủ đệ, tu bổ khí vận bản địa, chờ đợi xử lý! Sống hay chết phải dựa vào chính mình.
Cố Thao đưa tay ôm bụng, kim thân bị thương, đạo hạnh hao tổn khiến ông ta thống khổ không thôi:
- Ngươi chắc đã biết lai lịch đại khái của ta, cho nên chuyện này chưa xong đâu!
Thủy thần sông Tú Hoa vẻ mặt lãnh đạm:
- Đại Ly chúng ta, chỗ dựa lớn nhất là luật pháp mà quốc sư giúp hoàng đế bệ hạ lập ra.
---------
Dọc theo sông Tú Hoa mặt nước êm đềm, đi tới trấn Hồng Chúc vẫn huyên náo như trước.
Tại một tiệm sách ở đây, Trần Bình An đã từng mua cho Lý Hòe một quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai”.
Bùi Tiền và Thạch Nhu ở tại nhà trọ mà trước kia Trần Bình An từng ở.
Vào phòng rồi, Bùi Tiền đang muốn nói với sư phụ về mấy nơi thú vị ở trấn Hồng Chúc này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trần Bình An, lập tức không nói chuyện nữa.
Chu Liễm đóng cửa lại, đứng ở gần cửa sổ. Trần Bình An bắt đầu trầm mặc.
Câu đầu tiên của Trần Bình An đã nói thẳng vào vấn đề:
- Ta dự định trước tiên không trở về quận Long Tuyền. Chu Liễm, ngươi bảo vệ Bùi Tiền và Thạch Nhu đi đến núi Lạc Phách. Nước Hoàng Đình có bến thuyền tiên gia, ta sẽ qua đó xem thử có thuyền đi đến hồ Thư Giản hay không. Nếu thật sự không được thì sẽ đi đường bộ tới hồ Thư Giản. Còn đến quận Long Tuyền rồi, muốn đi chỉ sẽ càng khó.
Chu Liễm ngẫm nghĩ, chậm rãi nói:
- Lão nô biết một thuật dịch dung cũng xem như tạm được. Hay là để lão nô cải trang thành thiếu gia, còn thiếu gia tùy ý cải trang thành một người nào khác, sau đó tìm một cơ hội thích hợp rời khỏi trấn Hồng Chúc trước. Chúng ta sẽ ở lại đây thêm mấy ngày. Như vậy ổn thỏa hơn một chút, chưa chắc có thể giấu trời qua biển, nhưng có còn hơn không.
Thạch Nhu không hiểu chuyện gì, Bùi Tiền càng ngỡ ngàng.
Chu Liễm nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia, ngài tự nói đi. Mọi chuyện không cần gấp, cứ từ từ thôi.
Trần Bình An cười cười:
- Yên tâm đi, ta hiểu rõ.
Chu Liễm gật đầu:
- Vẫn là thiếu gia cẩn thận, nếu không đoán rằng đến quận Long Tuyền rồi, trận đấu pháp này Thôi Đông Sơn nhất định sẽ thua.
Từ thủy thần sông Tú Hoa trước tiên lộ diện, cho đến chú Cố chạy tới sau đó, Trần Bình An đã phát giác được một mùi vị quen thuộc. Cho nên khi đó hắn lựa chọn im lặng, chờ chú Cố lên tiếng, chứ không buột miệng gọi một tiếng “chú Cố”.
Quả nhiên lời nói của chú Cố có hàm ý khác, “lần đầu tiên” tiết lộ thân phận phụ thân của Cố Xán. Trần Bình An liền phối hợp theo diễn vở kịch kia.
Cái gì hảo tâm nhắc nhở Trần Bình An mau trở về quận Long Tuyền mua núi, cái gì hai mẹ con ở hồ Thư Giản mọi chuyện không lo, chỉ cần Trần Bình An nghe ngược lại toàn bộ là được.
Ngoại trừ chuyện này, hai người cũng hiểu ngầm trong lòng, tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ, cũng không đưa mắt nhìn nhau. Bởi vì thủy thần sông Tú Hoa kia nhất định đang ở trong tối nhìn trộm.
Kế tiếp Chu Liễm bắt đầu giúp cân nhắc chi tiết. Chẳng hạn như tối nay trước tiên đi uống một bữa rượu thuyền hoa đặc biệt của trấn Hồng Chúc, nơi đó đông người phức tạp, rất thích hợp cho người ta âm thầm theo dõi. Trần Bình An cởi bộ pháp bào Kim Lễ nhất định phải mặc đến hồ Thư Giản, thay một bộ áo xanh. Tránh cho sau khi Chu Liễm cải trang thành Trần Bình An đi đến núi Lạc Phách, không có Kim Lễ thì quá khác thường.
Chu Liễm và Trần Bình An cùng nhau tra tìm thiếu sót, bổ sung thiếu hụt.
Bùi Tiền ngoan ngoãn ngồi ở một bên, sẽ không nói chen chọc cười vào thời điểm này.
Thạch Nhu bảo vệ vị trí cửa sổ. Cô cũng không cảm thấy, Chu Liễm đề nghị uống rượu hoa là đang lấy việc công làm việc riêng.
Đêm hôm đó, Trần Bình An và Chu Liễm rời khỏi nhà trọ, uống một bữa rượu hoa. Trần Bình An ngồi ngay ngắn, còn Chu Liễm thì như cá gặp nước, tán gẫu với cô gái tuổi xuân trên thuyền, đến mức có cảm giác như “ngài sinh ra ta vẫn chưa sinh, ta sinh ra ngài đã già rồi”.
Ngày hôm sau, Trần Bình An dẫn theo Bùi Tiền đi dạo trấn Hồng Chúc, mua các loại đồ vật. Giống như đã gần đến quê nhà, lại sắp vào đông, có thể bắt đầu chuẩn bị đồ tết rồi.
---------
Một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, lặng lẽ rời khỏi trấn Hồng Chúc.
Hắn không ngồi thuyền dọc theo sông Tú Hoa đi về hướng hạ du, mà là đi đường lớn náo nhiệt tới biên cảnh. Khi đến gần quan ải, hắn không dùng giấy thông hành qua cửa tiến vào nước Hoàng Đình, mà giống như tu sĩ sông núi không thích ràng buộc, ung dung vượt qua núi cao liên miên, ngày đêm lên đường.
Đường xa mệt mỏi, khi tới một bến thuyền tiên gia ở nước Hoàng Đình, người đàn ông trung niên cũng không hỏi thăm chấp sự ở bến thuyền, chỉ thông qua tán gẫu, biết được hôm nay không có thuyền đi thẳng tới hồ Thư Giản, con đường thủy kia đã sớm bị tạm dừng. Hắn bèn chọn một chiếc thuyền đi tới núi Cô Tô. Nghe nói ở núi Cô Tô đổi một chiếc thuyền khác, sẽ có thể đi đến một nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh, sau đó phải đi bộ tới hồ Thư Giản.
Người đàn ông trung niên trả một khoản tiền thần tiên, thuê một phòng đơn trên thuyền, rất ít khi ra ngoài. Đến núi Cô Tô rồi, hắn lại nghe được một tin tức xấu, hôm nay ngay cả thuyền của nước chư hầu kia đi tới vương triều Chu Huỳnh cũng bị tạm dừng.
Người đàn ông trung niên ở lại núi Cô Tô một ngày, đi dạo xung quanh. Cuối cùng hắn tiêu tiền như nước, dùng tiền thần tiên cao hơn giá thị trường rất nhiều, trước tiên trả một nửa tiền, thuê một chiếc thuyền tư nhân không muốn tuân theo quy củ. Chủ thuyền vẻ mặt nịnh hót, nhưng ánh mắt lại giống như nhìn kẻ ngốc. Người đàn ông trung niên đi lên chiếc thuyền kia... cũng chỉ có một người khách là hắn.
Lang sói rình mò xung quanh. Người đàn ông trung niên không biết là kinh nghiệm giang hồ không được chu đáo, không hề phải giác, hay là tài cao thì gan lớn, cố ý xem như không thấy.
Có một lần chủ thuyền thông báo cho khách rằng phải cập bờ để tiếp tế. Người đàn ông trung niên cuối cùng rời khỏi khoang thuyền, đã thay một bộ áo bào trắng, đeo một thanh trường kiếm, trên đầu cài trâm, hông cột bầu rượu.
Hắn trực tiếp tìm đến chủ thuyền có tu vi cảnh giới Quan Hải, vỗ bầu rượu màu đỏ thẫm trong mắt tu sĩ bình thường, một thanh phi kiếm lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, sau đó nói:
- Tiền thần tiên dễ kiếm, mạng đã mất thì không còn nữa.
Lão tu sĩ chủ thuyền đã sớm có tâm tư giết người cướp của, cũng là một kẻ xuất thân hoang dã. Nếu đã bị khách nhìn thấu, lão cũng lười che giấu, liếc nhìn bầu rượu kia, cười nói:
- Khách nhân có lẽ không biết giá cả của nhóm người chúng ta. Một cái hồ lô nuôi kiếm, còn đáng giá hơn cái mạng này của ta, cộng thêm chiếc thuyền này, ngươi cảm thấy...
Không đợi lão ta nói xong, phi kiếm đã nhoáng lên rồi biến mất.
Lão ta dù sao cũng là một tu sĩ sông núi đã trèo đến cảnh giới Quan Hải, không hề xa lạ với kiếm tu, một trong tứ đại quỷ khó dây trên núi. Lão vừa lúc có một món linh khí áp đáy hòm, có thể kiềm chế kiếm tu một chút.
Có điều sau khi lão dựa vào đồ vật bản mệnh, suýt soát tránh khỏi thanh phi kiếm kia, trong hồ lô nuôi kiếm lại có một thanh phi kiếm khác cắm vào ấn đường của lão. Mặc dù không đến mức mất mạng, nhưng chỉ cần hơi cử động, mũi kiếm đâm vào trong thêm một chút, mạng sẽ không còn nữa.
Khi lão tu sĩ cảnh giới Quan Hải đang kinh ngạc vì một kiếm tu lại có hai thanh phi kiếm bản mệnh, một quyền đã đánh tới, khiến cho tất cả linh khí trong kinh huyệt của lão bốc hơi như nước sôi. Lại một quyền đánh tới, lão tu sĩ có thể dùng linh khí phụng dưỡng tôi luyện thân thể, mặc dù thân thể vững chắc ngang với võ phu cảnh giới thứ tư, nhưng vẫn bị đánh cho nôn ra mật, ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Hai thanh phi kiếm lại đâm vào hai kinh huyệt bản mệnh của lão, khuấy lung tung một trận, khiến cho chủ thuyền cảnh giới Quan Hải lập tức rơi xuống cảnh giới Động Phủ, không ngừng kêu gào.
Người đàn ông trung niên nhìn quanh, xách một cái ghế ngồi xuống, nói với đám người còn lại:
- Tiếp tục lên đường!
Sau đó lão tu sĩ ngồi ở góc nhỏ trong căn phòng còn xem như rộng rãi, hai thanh phi kiếm chậm rãi lượn vòng xung quanh, còn vị khách kia vẫn luôn ngồi đó lật xem thư tịch.
Lão tu sĩ lấy can đảm, hỏi xem mình có thể chữa thương tại chỗ hay không, để tránh ngay cả cảnh giới Động Phủ cũng không giữ được. Người đàn ông trung niên gật đầu, không có dị nghị.
Sau đó người đàn ông trung niên xem qua từng quyển thư tịch, thỉnh thoảng ngủ gật, thỉnh thoảng lại đứng lên chậm rãi dạo bước, chậm rãi xuất quyền.
Sau khi đến nước chư hầu lớn nhất ở biên cảnh vương triều Chu Huỳnh, trước khi xuống thuyền, người đàn ông trung niên đã trả nửa số tiền thần tiên còn lại.
Hắn hỏi lão tu sĩ sắc mặt uể oải về phương hướng đại khái của hồ Thư Giản, sau đó lấy trường kiếm sau lưng xuống, ném cả kiếm lẫn vỏ lên không, ngự kiếm đi tới hồ Thư Giản xa xôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng sáu, 2023 02:00
cám ơn dịch giả rất nhiều, cầu chương ra nhanh hơn
12 Tháng sáu, 2023 01:59
cám ơn dịch giả rất nhiều. cầu chương nhanh hơn
03 Tháng sáu, 2023 10:31
Cảm ơn dịch giả rất nhiều.
02 Tháng sáu, 2023 19:54
Hay quá
25 Tháng năm, 2023 13:34
Ra tiếp đi nào bạn ơi
10 Tháng năm, 2023 07:03
truyện hay quá.Muốn tích chương mà toàn hết lương
09 Tháng năm, 2023 03:09
cầu chương
15 Tháng tư, 2023 22:37
Chúc bác dịch nhiều sức khoẻ.truyện hay quá!bác dịch cố gắng ra đều nhé ae hóng lắm
07 Tháng tư, 2023 09:50
Từ nhỏ ta chỉ một người, trông coi ngôi sao các đời
01 Tháng tư, 2023 18:59
lỗi bác ơi
30 Tháng ba, 2023 19:26
cuộc sống khó khăn quá.Không có chương mới nhanh chắc khó sống nổi qua ngày kia rồi sếp ơi
30 Tháng ba, 2023 19:25
cơm chó huhuhu.Ngang với 1 kiếm toàn lực của đại kiếm tiên trên thành rồi
22 Tháng ba, 2023 09:00
cầu chương
18 Tháng ba, 2023 08:17
có mấy lỗi chính tả.Đoạn tba nói chuyện với trai giả gái trước cửa.Không biết động là rộng hay là đông?
05 Tháng ba, 2023 23:06
ấn tượng nhất câu: phúc đến thì lòng cũng sáng ra.Quá hay
04 Tháng ba, 2023 08:44
hay thì có hay , nhưng đánh đấm như qq
02 Tháng ba, 2023 00:27
đang đến đoạn gay cấn
17 Tháng hai, 2023 12:30
tốc độ quá :))
28 Tháng một, 2023 22:48
Ài..
Tao lại tự kỷ khóc mướn ở bản cũ
Tụi bây lại kéo nhau qua đây lập đàn cầu cơ.
21 Tháng một, 2023 21:45
chúc bác dịch mạnh khỏe.Đem hàng về bản cho anh em khát truyện
20 Tháng một, 2023 17:56
tuyệt zời
18 Tháng một, 2023 15:41
cầu chương
12 Tháng một, 2023 13:12
đọc truyện muốn bay cái não
07 Tháng một, 2023 15:56
Đọc mà chỉ sợ hết chương, cố gắng đọc từ từ nhưng mà vẫn hết. Thiếu thuốc vãi.
07 Tháng một, 2023 15:56
Sau miêu nị thì mới tìm thấy một tác giả khác có văn phong hấp dẫn và làm độc giả nghiện đến vậy
BÌNH LUẬN FACEBOOK