Ăn một bữa cơm, đưa vợ của mình về phòng. Âu Dương cùng Lương Hồng Ngọc thế nhưng có hiệp nghị, nếu ** lén ra tiểu bảo bảo, Lương Hồng Ngọc phải từ chức trở về làm vợ hiền. Việc này còn chưa thành hiện thực nữatại sao lại phải đi xa rồi? Âu Dương rầu rĩ không vui, cảm nhận đầy đủ được sau khi Lương Hồng Ngọc làm vợ mình, mình lại phải chạy trốn một năm rưỡi, để Lương Hồng Ngọc cô độc. Thật ra Âu Dương không muốn nghĩ sâu, thế gian này, nguy hiểm chỗ nào cũng có. Bão tố, biển gầm, tật bệnh, bất ngờ làm phản đợi chút đều có thể xuất hiện. Chớ nói là đường hàng hải vẫn còn đang trong giai đoạn khai phá. Mặc dù mình có tấm bản đồ, nhưng bản đồ kia có thể thiếu vài thứ, cũng có thể dư vài thứ. Ít nhất bản đồ châu Phi hắn biết tuyệt đối là một tấm bản đồ sai, bởi vì hình dạng châu Phi không thể nào là hình đáy được .
Nếu như từ góc độ việc công mà nói, chuyến đi này rất tốt. Đông Tây giao hòa, năm rõ dòng chảy hải lưu, mở cảng địa phương, ổn định Ngọc Châu, giao hữu với châu Âu. Mang kỹ thuật, tài nguyên, tài liệu, hạt giống các loại về. Nếu không phải vì vợ mình thì coi như ổn rồi, nhưng. . . Âu Dương ra khỏi cửa cung, có loại xúc động muốn trở về nói với Triệu Ngọc, ta cũng đi. Đáng tiếc hắn biết Triệu Ngọc không sẽ đồng ý. Triệu Ngọc sao lại không biết chốn đó nguy hiểm chứ, phái người khác đi thì còn chấp nhận được, chứ bảo Âu Dương mạo hiểm đi một chuyến thì nhất quyết không được. Hắn là người có liên quan sâu sắc tới kinh tế, quân sự, ngoại giao cùng nhiều lĩnh vực khác. Không phải một kẻ mà chỉ một võ tướng như Lương Hồng Ngọc có thể sánh được.
Bây giờ trong tay Âu Dương có một đạo thánh chỉ, thánh chỉ này là chiều qua, Triệu Ngọc triệu tập nhưng người liên quan đến ngành nghiên cứu đến, bổ nhiệm Âu Dương làm Hàng Châu quân lộ Quan Sát Sử, xử trí những công việc liên quan. Quan Sát Sử là chức quan chiếm phần đông trong các chứ quan của Tống. Đại khái chỉ là một chức quan hão, không có thực quyền, cũng không có phủ đệ. Nhiệm vụ chủ yếu là khảo sát võ thần. Cũng phải nghĩ cho Triệu Ngọc khó xử, cũng không thể sáng tạo ra thêm chứ Giáo Đạo Sử mà phong cho hắn được. Nghĩ tới nghĩ lui cả buổi, chỉ có chức quan này xem ra tương đối phù hợp với hắn.
Quan Sát Sử là chức quan thuộc Lại bộ hoặc là Binh bộ, địa vị không thể so với quan triều đình trực tiếp phái đi tuần tra được. Âu Dương không có lấy một người hầu không nói rồi, ngay cả quan văn võ cao cấp đều không cần tiếp đãi hắn. Thông thường chỉ cần đón tiếp sơ sài thôi là đủ. Bởi vì có quy định, võ tướng không thể lén lút hay công khai tiếp xúc nhiều với Quan Sát Sử.
Vì vậy chỉ có thể làm phiền mấy nha dịch quen biết làm người hầu. Chuẩn bị lên thuyền đi đường biển xuôi về Hàng Châu, Âu Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thế là lại quay trở lại Hộ bộ. Đến Hộ bộ làm gì? Tất nhiên là lấy tiền lương rồi. Bổng lộc từ tri huyện trở xuống thời Tống là trực tiếp trả trong huyện, mà Âu Dương trên thực chất là quan viên trong triều. Bổng lộc của hắn có thể do Hộ bộ cứ vài tháng là gửi đến một lần, có điều sau khi được phái đi hắn vẫn quên chưa dặn dò. Bây giờ quay lại tìm Hộ bộ quan viên, Hộ bộ quan viên lặng rồi một hồi lâu, rồi sau đó bắt đầu tìm tư liệu. Nhiều năm như vậy mới đến lấy bổng lộc, Âu Dương quả là người đầu tiên của Đại Tống.
Mười mấy thành viên Hộ bộ tình tới tính lui đến hai canh rưỡi mới tính xong. Bổng lộc của bảy năm là một ngàn ba trăm chín mươi hai quan tiền, ngoài ra còn có các bổng lộc được thưởng chưa lãnh nữa, có bổng lộc của khâm sai, bổng lộc của giám quân… tổng cộng là ba nghìn một trăm hai mươi quan. Rồi còn có sáu trăm hai mươi cân thịt heo, hai mươi mốt thạch lộc túc. Ngoài những này ra còn có tiền phụ chi, tiền việc công, chức điền, tiền trà bánh, tiền bếp núc, tiền củi gỗ, lại còn cả tiền người hầu, tiền may đồ của người hầu, áo bông mùa đông, áo lụa mùa xuân, tiền than củi, muối, thức ăn cho ngựa. . . Đừng nói Hộ bộ bụng đang mắng Âu Dương một phen, chính bản thân Âu Dương cũng cảm giác áy náy vô cùng. Đổi lại là người khác thì coi như xong đi, Âu Dương làm mấy phần phân công, khâm sai một loại bổng lộc, giám quân một loại bổng lộc, Tuần Tra Sử một loại bổng lộc, còn phải tính toán năm nào tháng nào làm bao lâu. Còn cả quan chủ khảo cũng đã từng làm, còn phải tính toán tiền phong viện. Nản hơn nữa là Âu Dương kết hôn được một thời gian, còn phải tính cả phần Lương Hồng Ngọc nữa, mà càng nản hơn là từ quan lục phẩm đến bát phẩm Âu Dương đều làm qua, vậy lại phải tính theo cách khác nữa. Âu Dương thấy mấy chục cặp mắt đỏ ngầu đang bận rộn tính tiền cho hắn mà bảo đảm, nếu đổi lại là một tri huyện bất kỳ nào khác, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà ra ngoài từ nơi này.
Đợi mọi người hoàn toàn xử lí xong cả, lại đến tìm Âu Dương, thì hắn đã sớm cao bay xa chạy rồi. Mười mấy người hôm nay thật là làm không nổi nữa, toàn bộ giúp một tiểu tri huyện tính lương. Bọn họ sao biết được, phải biết rằng tính toán kiểu như vậy rất phiền phức, đánh chết Âu Dương cũng không muốn tới. Bởi vì hắn biết, như vậy khác gì đùa giỡn người ta, Hộ bộ chắc chắn sẽ làm khó dễ mình. Ví như tiền muối ăn, tiền củi lửa này nọ, những người này nhất định sẽ đùa chết mình. Như nói muối, người hầu và vợ với thêm cả nhà, bảy năm tổng cộng là ba mươi mốt thạch, tương đương với mấy ngàn cân. Đầu cơ trục lợi muối cũng là phạm pháp, mấy ngàn cân muối, ngươi nói ngươi ăn đến bao giờ mới hết?
. . .
Sông Biện Hà, giao thông đường thủy Tống thời nay phát triển nhanh chóng. Trước giờ triều đình vẫn phủ dụ đến các huyện, không ven biển cũng dựa vào sông. Đương nhiên dựa vào dòng suối nhỏ là một chuyện khác, chỉ có thể xếp giấy thuyền thả chơi. Thương nhân Dương Bình cùng thương nhân Hàng Châu còn thành lập công ty vận chuyển đường sông. Ở một số thành thị kinh tế phát đạt đều thiết lập một cảng nhỏ. Không chỉ có thuyền vận chuyển hàng, còn có thuyền chuyên chở khách. Vận tải đường sông cũng kéo theo nghề lái thuyền phát triển, dù sao sông cũng không phải biển, ảnh hưởng của dòng hải lưu rất nghiêm trọng. Mà Âu Dương sau khi hỏi thăm người lái thuyền mới biết được, những người kéo thuyền này ngoại trừ một bộ phận là người địa phương, còn có một bộ phận khác là người Kim, Liêu, Nhật Bản cùng Cao Ly phi pháp di dân.
Âu Dương mặc dù là người hiện đại, nhưng sau khi thấy người di dân phi pháp cũng không có bất luận ý định ngăn cản gì hết. Hắn đang nghĩ làm thế nào để qui hoạch thị trường này. Khiến di dân phi pháp dù có trả giá bằng tuổi trẻ và lao động, sẽ có được hồi báo nhất định. Hắn cũng lo lắng đến mâu thuẫn sinh ra do cạnh tranh sức lao động. Có điều dựa theo suy nghĩ của Âu Dương, những di dân phi pháp này địa vị tương đối thấp, lại không quen biết nhiều, chỉ cần sau khi đến Đại Tống sống, có thể tìm được việc làm, mình cũng nghênh đón.
Âu Dương gần đây đều mang theo hai người Trương Tam cùng Lý Tứ. Vương Ngũ Triệu Lục có vợ con rồi. Bạch Liên tốt nhất ở lại trên đất liền xem xem có thể có tìm được nơi xuất phát tiếng sét tình yêu hay không, tuổi tác của nàng cho dù có ở thời hiện đại cũng đã là thặng nữ (1). Trương Tam Lý Tứ mới hơn hai mươi, chưa lập gia đình, võ công không tệ, người vừa lại linh hoạt trung thành đáng tin cậy, chính là tả hữu hộ pháp của hắn.
(1) Thặng nữ: gái ế
. . .
Hàng Châu quân lộ đã nhận được công văn và thánh chỉ ủy nhiệm. Công văn là của an bài triều đình, mà thánh chỉ thì lại cắt cử với quan viên. Dựa theo đó mà nói, lần này không chỉ đơn giản là mua bán hàng hóa như vậy. Một số xưởng hoàng gia đã bắt đầu chế tác lễ vật trân quý tinh mỹ có thể đại biểu cho Đại Tống, lần này lấy nguyên tắc buôn bán đường biển để câu thông ngoại giao. Theo thuyền của quan văn nhiều hơn bốn mươi người. Điểm ấy cũng là chỗ tốt của xã hội phong kiến, Hoàng đế định ra ý nghĩ, không cần thông qua họp hành gì cả, các thủ tục rườm rà như thảo luận hay bỏ phiếu này nọ cũng không có, các quan bên dưới trực tiếp bắt đầu áp dụng. Triệu Ngọc định ra việc muốn giao hảo với hiệp hội thương nghiệp, Lễ bộ tự nhiên muốn xuất người, Hộ bộ cũng phải khảo sát tình hình nước ngoài, công bộ cũng phải đi gặp người có liên quan. . . Ba tỉnh lục bộ ngoại trừ Hình bộ ra, toàn bộ đều có quan viên tham gia chuyến đi xa lần này.
Kể từ đó, thời gian chuẩn bị dĩ nhiên là phải kéo dài ra rất nhiều. Cho dù lễ vật thủ công chế tạo tinh mỹ đã giữ được mấy tháng rồi. Chạm ngọc, kim khảm ngọc vẫn không thể làm, những lễ vật kia không phải chỉ vài năm là làm được. Tàu tiếp tế đi đến Đạm Mã Tích trước cũng đã lên đường. Âu Dương lúc này mới biết được, Mỹ đánh Irag được một tháng rồi, vì sao trước đó cần chuẩn bị hơn nửa năm.
Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tiếp nhận chỉ thị của Âu Dương, phải tiến hành kiểm tra triệt để với các thương thuyền sắp đi xa, hơn nữa bắt đầu mua sắm thương phẩm. Dự tính ba tháng sau, đội tàu đi viễn xứ mới có thể xuất phát. Mà chuyện đầu tiên Âu Dương muốn làm chính là tiến hành huấn luyện.
Khóa huấn luyện đầu tiên là huấn luyện ngôn ngữ, người đang ngồi đều là học sinh của Âu Dương, cũng là người được chọn làm thuyền trưởng hạm đội đi xa lần này. Âu Dương giải thích rất đơn giản, chính là những gì mình học được lúc ở Ngọc Châu. Vậy Ngọc Châu tại sao câu thông cùng người nước ngoài? Cũng rất đơn giản, Đức Phất Lỗ Ngõa là đứa trẻ do người Hán sinh ra thời kì con đường tơ lụa Đông Hán phát triển lớn mạnh ra bên ngoài, cho nên hắn vẫn hiểu sơ tiếng Hán.
Âu Dương nói:
"Mục tiêu của chúng ta là học một trăm câu thường dùng nhất của tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Anh. Yêu cầu tối thiểu, sau khi chúng ta nói ra, đối phương có thể nghe hiểu được. Đối phương nói ra, chúng ta có thể nghe không hiểu. Hôm nay trước học tiếng Anh, câu đầu tiên là: Chào ngài, tôi là Lương Hồng Ngọc. Trên bảng viết ra phiên âm của câu đó: Hê lô, mai nêm y Lương Hồng Ngọc”
". . ."
Phía dưới chín phần người cười phụt ra.
"Không được cười, đây là cách giới thiệu mình."
Âu Dương Chính nghiêm túc nói:
"Nhớ kỹ tên những người vừa cừoi, tối nay không được phép ăn cơm."
Âu Dương dùng cách đơn giản nhất, phiên âm những câu hay sử dụng trong giao tiếp ra tiếng Trung. Thật ra chưa hẳn cần dùng đến, bởi vì đã có thương nhân đến từ Pháp định cư ở Đông Kinh, tự nguyện làm phiên dịch viên đi theo đoàn tàu. Âu Dương thật ra rất xem thường cách dạy học tiếng Anh của Bộ giáo dục Trung Quốc. Trong một cuộc thăm dò các trường học, tám phần học sinh hận học tiếng Anh là vì không rõ ngữ pháp nên mất đi hứng thú với tiếng Anh. Theo điều tra hiện nay, những học sinh này cũng không ghét nói tiếng Anh. Chỉ là bọn họ không thể tiếp nhận trong cuộc thi viết nhiều hơn một chữ s cùng viết ít hơn một s lại chênh lệch nhau như ) điểm và 100 điểm. Hơn nữa các loại ngữ pháp khiến bọn họ đau đầu quá thể.
Thứ khiến Âu Dương không thể tiếp nhận nhất là ở một trường trung học nội địa nghe được, một giáo viên vô cùng hà khắc của yêu cầu học sinh phải đọc hoàn toàn đúng, kể cả động tác đầu lưỡi cũng phải chuẩn. Nhưng người Trung Quốc cũng biết, người phương nam không có thói quen dùng âm mũi. Anh quốc người cũng biết, cho dù là người dân bản địa của Anh cũng có các loại tiếng Anh mang sắc thái ngôn ngữ địa phương. Vậy sao phải ép buộc học sinh đến thế?
Một tướng vô năng, mệt chết mười bốn triệu người.
Âu Dương ở lớp học nói:
"Ngôn ngữ chính là dùng để trao đổi, nhưng cũng là công cụ đề cao giá trị con người cùng cái nhìn của người khác. Ví dụ như, một Sử Tiết Đoàn nước ngoài tới, người dẫn đầu của bọn hắn mở miệng dùng Hán ngữ nói với Hoàng thượng: Chào ngài, bệ hạ tôn kính. Có thể hắn chỉ biết nói một câu này, nhưng là từ một câu này, chúng ta cũng có thể nhìn ra thành ý của Sử Tiết Đoàn này. Cho nên thân là tướng quân Đại Tống sắp đi nước ngoài, biết một đôi lời ngôn ngữ hằng ngày dùng từ, không chỉ có đối với hắn nước của tôn trọng của một loại biểu hiện, càng làm cho nước hắn tăng lên với chúng ta thiện cảm của một loại đường tắt. Ta Đại Tống lại uy vũ, cũng không thể nào quả thật đem toàn bộ của các quốc gia trên thế giới đều rất quan trọng, tục ngữ nói xa thân gần đánh. Các ngươi thân là tân đại biểu cao cấp của Tống, tất nhiên sẽ phải tiếp nhận khoản đãi của một số quốc gia. Các ngươi dọa người chính là Đại Tống dọa người, các ngươi bị vũ nhục chính là Đại Tống bị vũ nhục. Hiểu rõ ý ta nói chưa?"
"Hiểu rõ"
Bầy học sinh đồng thanh, bây giờ mới cảm thấy mình không phải chỉ đơn thuần đi hộ tống sứ đoàn. Mà thân còn là danh dự quốc gia, khiến những quân nhân này áp lực rất lớn. Mà từ xưa đến nay, quân nhân mặc dù không đến nỗi xem danh dự như tính mạng, nhưng đều cảm thấy hai chữ đó rất nặng. Âu Dương chính là nói với bọn họ, các ngươi bây giờ là đại diện cho cả quốc gia.
Một đám kể cả mấy tên tướng quân ngũ phẩm đều chăm chú nghe Âu Dương dạy bảo, cố gắng học tập chút ít cách dùng từ đơn giản hằng ngày.
Chương trình học kế tiếp là học lễ nghi, vốn là Lễ bộ Thượng thư tới dạy bảo đi Sử Lễ Tiết, nhưng mới nói vài câu đã bị Âu Dương đá qua một bên. Cái gì mà quân tử đức hạnh chứ? Vô nghĩa. Âu Dương nói:
"Kiêng kị có khách đến nhà ngươi làm khách, các ngươi đương nhiên hoan nghênh. Nhưng nếu như khách nói làm phạm vào việc kiêng cử của các ngươi, sợ rằng các ngươi cũng sẽ không nhiệt tình hoan nghênh nữa. Ví như các ngươi ăn cá, muốn ăn nửa mặt kia, các ngươi sẽ nói: ‘Đảo cá qua đi', nếu có người không hiểu chuyện nói ‘Lật cá qua đi’, chỉ sợ tâm lý của các huynh đệ sắp rời bến sẽ có chút không thoải mái. (2)"
(2) Những người đi biển rất kiêng việc ăn xong một mặt cá thì lật cá qua để ăn tiếp. Thông thường ăn xong một bên mình con cá thì họ rút xương con cá lên ăn tiếp chứ không có lật mình con cá lại vì lật mình con cá theo những người làm thủ sẽ có điềm gở, lật xuồng, lật tàu...
"Nghe ** kiêng kỵ nhất. Tỷ như nghe người khác thu nhập bao nhiêu, nghe cùng hắn so sánh quan hệ với thân mật phụ nữ thế nào, nghe cha mẹ đang đợi ở đâu. Rất nhiều lễ nghi thoạt nhìn giống như cách ứng xử có lễ nghĩa của chúng ta, nhưng đối với các quốc gia Địa Trung Hải mà nói lại là không lễ phép. Đương nhiên, chúng ta còn phải qua nước Phật Thiên Trúc, không nên tiệc tùng linh đình quá, phong tục các nơi đều không giống nhau. Không phải ta dọa các ngươi, nếu các ngươi lúc dự tiệc mà kéo khăn che mặt của phụ nữ xuống, sẽ bị coi là có ý đồ xấu xa. Đương nhiên tôn trọng dân tộc người ta nhưng đồng thời cũng đừng làm thấp đi địa vị của dân tộc chúng ta."
. . .
Âu Dương dạy học vất vả, bọn học sinh cũng học đến mệt mỏi. Do vì toàn viên tập kết, ở Hàng Châu hai tháng, Âu Dương thậm chí cũng không có cơ hội cùng Lương Hồng Ngọc hẹn hò. Không chỉ có triều đình, báo Hoàng gia cùng bách tính đều rất quan tâm chuyến đi xa lần này. Quy mô chuyến đi biển phỏng vấn cùng trao đổi buôn bán lớn như thế, tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử. Nếu thuận lợi, đem mở ba đến bốn cảng thường trú ở Đại Tống cùng Địa Trung Hải, rồi sẽ phát triển trở thành con đường tơ lụa trên biển, phát triển huy hoàng vô cùng. Đương nhiên đằng sau huy hoàng cũng phải có chuyện máu tẩy cảng biển.
Tỷ như Đạm Mã Tích sau thế kỷ tám chính là địa bàn của hải tặc. Rồi sau đó triều đại Tống tạo thành một nhóm bộ lạc gọi là 'Long Nha Môn' đến sinh sống. Cư dân mấy vạn người, trông trọt thực vật, cũng có bộ phận đi làm hải tặc. Theo nghiên cứu, cho dù đến hiện đại, hải tặc của Đông Nam Á so với hải tặc địa phương trên thế giới còn hung tàn hơn, bọn họ cướp sạch tài vật mà không đòi tiền chuộc, một khi bị bắt được, chó gà không tha.
Sau khi bốn ngàn người của hạm đội vận chuyển Hàng Châu lên đất liền, lợi dùng ưu thế vũ khí, chiến đấu rèn luyện hàng ngày, đem Đạm Mã Tích huyết tẩy lần thứ nhất, giết sạch đàn ông trai tráng. Đoạt được tài vật, toàn bộ binh sĩ đều được chia phần. Rồi sau đó sửa chữa trùng tu lại bến cảng, làm nơi thường trú của quân đội. Nhưng việc này cũng không phải là triều đình bày mưu đặt kế, mà là thương nhân thông đồng quân đội. Quân đội giữ tài vật cũng chẳng chỗ phi tang, nhưng thương nhân có biện pháp đổi thành tiền Tống. Mà thương nhân phải có được đất đai ở đây, có thể khai phá,mở rộng vận tải đường thuỷ, cũng có thể khai phá,mở rộng trồng trọt, bóc lột dân lao động bản địa, cùng cướp đoạt nhân khẩu.
Tư bản nghị luận qua, ích lợi gấp trăm lần thì sẽ như thế nào . Ngày nay Đạm Mã Tích đã hoàn toàn ở dưới sự khống chế của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Bởi vì tội xứng tới của người Tống có thể ngay tại chỗ nữ tính trong tự đi chọn lựa bầu bạn, mà chút tội phạm của địa vị cao hơn bản địa bất luận kẻ nào. Như có người đã nói, Đạm Mã Tích xứng đáng là nơi sung quân tốt.
Âu Dương đương nhiên cũng biết Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam dùng biện pháp gì khống chế Đạm Mã Tích. Hắn còn nghe nói Đạm Mã Tích tiến hành cướp đoạt nhân khẩu với các đảo nhỏ xung quanh. Triều đình cũng biết, còn cố ý phái Ngự Sử đi thăm dò chứng thực. Nhưng đến Đạm Mã Tích lại chẳng thấy gì ngoài hải cảng cả.
Đương nhiên Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam không phải đầu đất, bởi vì ảnh hưởng của thuỷ triều và khí hậu,, rất nhiều đội thuyền của các quốc gia phụ cận đều dừng chân tại Đạm Mã Tích. Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam còn đặc biệt thiết lập bến thuyền buôn bán. Các quốc gia xung quanh đối với những người Tống đã chiếm lĩnh Đạm Mã Tích vẫn tương đối tán thưởng. Mà bộ phận thương gia từ con đường tơ lụa trên biển lụa đến Đại Tống, những lời tán thưởng này tất nhiên cũng rơi vào tai triều đình. Vì vậy một màn huyết tinh lại bị che giấu.
Binh sĩ đóng tại cảng, không chỉ có quân lương Đại Tống, hơn nữa còn có thể có được hồng bao của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Như một tên binh sĩ nói, tiền của triều đình cho chỉ có thể cho mèo ăn, tiền của thương nhân cho có thể cho hai con cọp lớn ăn. Chuyển ra đây ở được tám năm vừa chuyển sau khi, đến khi bọn họ trở lại Tống đất là đã đủ tiêu chuẩn trở thành người giàu có.
. . .
Sau khi chuẩn bị đầy đủ hết các mặt, giữa tháng 8, hạm đội đầu tiên đi xa sắp rời cảng. Thành Hàng Châu muôn người đều đổ xô ra đường, tề tụ Tiêu Sơn. Từ trên bờ nhìn lại, chừng trăm con thuyền chỉ chi chít phủ kín biển rộng trước mắt, trật tự điềm tĩnh. Trên tất cả thuyền đều dựng một lá cờ 'Đại Tống'. Thái Kinh đại diện Triệu Ngọc đọc một thiên hịch văn, sau lưng đi theo mấy chục quan viên nhị phẩm đến ngũ phẩm trong kinh. Cuối cùng tiếng pháo vang lên, thuyền chính hiệu lệnh nhổ neo rời cảng. Mặt trời mọc bên dưới, vô cùng uy vũ.
Trương Tam vừa cảm thán:
“Rốt cục không cần chạy đôn đáo tới lui Dương Bình Hàng Châu rồi.”
Lý Tứ hỏi:
“Quan hệ của ta ở Hàng Châu phải tính sao?”
Âu Dương nhìn đội tàu biến mất giữa không trung, trong lòng vẫn có chút phiền muộn. Lần này rời bến, Lương Hồng Ngọc làm chủ tướng, Lý Bảo là phó tướng, còn có trăm người khác mạo hiểm đồng hành cùng tiểu thương. Trạm thứ nhất là tiểu đội phỏng vấn Xiêm La, đội thuyền chính thì thẳng tiến đến Đạm Mã Tích. Trạm thứ hai là phân hai đội đến Thiên Trúc và Đại Thực. Trạm thứ ba là tiểu đội của Đại Thực. Ở châu Phi tìm kiếm cảng nghỉ ngơi và hồi phục chờ tiểu đội phỏng vấn Đại Thực. Tiếp theo liền đi lên Địa Trung Hải ở phương bắc, hành trình này sẽ rất vất vả, dự tính phải dừng lại chừng nửa năm. Trạm cuối cùng chính là Ngọc Châu.
Chu An nói:
"Âu đại nhân, chuyến đi này quả không thể thiếu công đại nhân."
Âu Dương cười khổ:
"Chu chưởng quỹ, phải đợi tát cả về rồi mới biết được là công hay họa."
Chu An nói:
"Đại nhân quá lo rồi. Chứ như ta nghĩ, cho dù không đến được Địa Trung Hải, có thể đến được đường biển lớn, hiệp hội thương nghiệp ắt sẽ kiếm được lợi không nhỏ."
Âu Dương cười hỏi:
"Chu chưởng quỹ của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam có phải là đọng lại quá nhiều hàng, muốn để những quốc gia này giúp tiêu thụ hàng hóa không?"
Âu Dương cũng không phải là không thối tha. Sức sản xuất của triều Tống vốn đã cao, lại thêm mấy năm này không nhận thức được của nặng thương nhẹ nông, cùng tư nguyên chỉnh hợp làm lũng đoạn sản xuất, hàng hóa sung túc.