"Xin hỏi đại nhân, chúng thần cần phải phòng thủ kẻ địch tấn công chúng thần trong bao lâu?"
Phòng thủ bao nhiêu ngày thì khó mà nói được, về phần kẻ địch thì... Âu Dương liền phất tay, cấm quân tiếp tục đánh trộng, những cấm quân ở trong hiện trường không có được chọn rời khỏi võ đài theo cửa phía Đông. Sau đó thì ở bên ngoài cửa Tây có chấn động, một đội kỵ mã phi như bay vào trong võ đài. Âu Dương chỉ tay và nói:
"Những người còn lại, mỗi người dẫn theo ba trăm kỵ mã, một ngày sau xuất quân. Nhưng mà mọi người yên tâm, cứ hai ngày sẽ cấp phát một lần, như vậy thì mọi người có thể duy trì tiền bạc đến ngày sau. Bây giờ còn có một phúc lợi, mọi người có thể dùng tiền để mua binh sĩ, kỵ binh cả người lẫn ngựa mười quan tiền, bộ binh năm quan tiền. Muốn mua binh có thể đăng ký với quan quân nhu.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện đến Dương Bình mới mua binh, một hương binh ở đó cần phải bỏ ra ba mươi quan tiền. Hơn nữa bản huyện cũng xin nhắc nhở mọi người một câu, giá cả ở huyện Cốc và Dương Bình rất đắt đỏ, tốt nhất là hãy mua sắm đầy đủ mọi thứ ở kinh thành rồi hẵng đi.
Thực ra thì mọi người cũng không cần phải lo lắng, mọi người đều là thủ thành một phương, ít nhiều kỵ binh còn có thể đi lấy cây, công cụ để leo trèo. Hơn nữa mọi người cũng chỉ cần chịu trách nhiệm phòng ngự ở một cửa là đủ. Còn có một điểm này nữa, vũ khí miễn phí, ở Dương Bình đã có chuẩn bị hết cả rồi. Mũi tên mỗi ngày đều có một định mức nhất định, gậy trúc, đao cũng khá đầy đủ."
Hàn Thế Trung nói:
"Đại nhân, đến Dương Bình cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi sẽ mất một ngày đi ngựa, bộ binh thì ít nhất cũng phải ngày sau mới có thể tới được."
"Bây giờ mọi người là đại soái, chứ không phải ta. Ta đã nói với bọn họ rồi, giết chết quân địch trong cuộc tỷ thí giống như công trạng giết chết quân địch ở trên chiến trường, hơn nữa còn được thưởng nữa. Người nào trái lệnh bất tuân, cứ hành xử theo quân pháp. Hậu cần ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, nếu như mọi người không có vấn đề gì nữa thì chúng ta cứ y vậy mà tiến hành.
Lưu Hạo hỏi:
"Có thể khuyến khích bách tính Dương Bình tham gia đóng giữ không?"
"Cái này thì phải xem vào tài ăn nói của các ngươi, dù sao cũng chỉ là một câu nói. Chỉ cần không dùng mánh khóe để ép buộc người ta giúp đỡ ngươi, lừa gạt mọi người thì đều có thể sử dụng được cả. Các ngươi không phải còn có năm trăm quan tiền đó sao? Nếu ta đoán không nhầm thì có thể mua được mấy nghìn binh lính."
Âu Dương nói:
"Về phần của những người còn lại, có thất bại cũng chẳng sao. Biểu hiện tốt xấu của các ngươi tự khắc sẽ có người đánh giá. Trên thực tế, bản quan cũng đã mời hơn mười vị tướng lĩnh và binh sĩ có kinh nghiệm trên sa trường làm trọng tài đánh giá các ngươi, lúc này đang ở Dương Bình đợi các ngươi đó. Mỗi người các ngươi sẽ có một con ngựa. Còn vấn đề gì nữa không?"
"Không có!"
Hai vị tướng quân xoay người hạ lệnh:
"Xuất quân."
Hai vị tướng dẫn người và ngựa rời đi, Âu Dương hỏi:
"Bây giờ các ngươi đều đã nhìn rõ kẻ địch của mình rồi, các ngươi chọn tấn công cửa Đông thì bắt buộc phải giương cờ và viết chữ " Tấn công cửa Đông." Ai sẽ đánh trận đầu tiên?"
"Mạt tướng nguyện đi chiếm cửa Đông."
Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi bước tới.
Xung Sư ở bên cạnh Âu Dương và nói:
"Phụ thân Lưu Diên Khánh của Lưu Quang Thế với mạt tướng có chút giao tình, Nhiễm phụ thân là tín quân tiết độ sứ, thị vệ mã quân phó đô chỉ huy sứ."
"Quan đi cửa sau sao?"
Âu Dương gật đầu:
"Nếu ngươi có chí khí thì sẽ không chịu núp dưới sự che chở của phụ thân ngươi, hãy cho ta thấy chút bản lĩnh thật sự của mình."
"Mạt tướng tuân lệnh."
Âu Dương lại hỏi:
"Trận đầu tiên ai sẽ tấn công cửa Tây?"
"Mạt tướng Trương Tuấn nguyện ý tiên phong!"
Trương Tuấn? Cái tên này có chút quen thuộc à nha. Âu Dương vò đầu một lúc mới hiểu ra, lúc đến miếu Nhạc Vương ở Hàng Châu du ngoạn, có một đám người cùng với Tần Thuyên quỳ gối trước miếu Nhạc Phi, trong đó có một người tên là Trương Tuấn, không phải là tên tiểu tử đó chứ?
"Âu hiền đệ?"
Trương Huyền Minh ở bên cạnh nhắc nhở.
"Hả?!"
Đúng lúc Âu Dương định thần trở lại, nói:
"Mỗi người chọn ra ba trăm kỵ binh, giờ này ngày mai xuất quân, quân phí năm trăm quan tiền, có thể đi theo cửa Nam tiến vào Dương Bình mua các loại thực phẩm và vật dụng thường dùng. Nhưng không được cùng với bọn họ nảy sinh xích mích, bao gồm cả trong lời nói. Quy tắc các ngươi cũng đã được nghe cả rồi, vũ khí cũng đã chuẩn bị đầy đủ ở ngoài cổng thành."
"Vâng!"
Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, thân là ký giả quan trọng nhất của Hoàng Gia báo, cũng là đồng môn của Lý Dật Phong - người phụ trách tòa soạn đóng ở Đông Kinh, Âu Dương lập tức cử khoái mã tiến đến Dương Bình.
Phỏng chừng hai ngày sau, báo chí liền có thể xuất bản rồi. Hắn còn cử các kí giả thực tập đi theo Trương Tuấn và Lý Quang Thế để ghi chép lại biểu hiện của họ ở hiện trường.
Phía Lưu Huệ Lan cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, nhóm kí giả thực tập cũng đã được sắp xếp đâu vào đó. Mấy ngày này, Hoàng Gia báo loại bỏ những tin tức bản địa và quốc tế, chỉ tập trung viết tin tức quốc nội và võ cử.
Người dân của Dương Bình sớm đã biết tin tức này, họ đều vểnh cổ chờ đợi ngày trò hay kia khai mạc, dân chúng sôi nổi thảo luận khắp đầu đường cuối ngõ, ở huyện lị còn tụ họp náo nhiệt hơn nhiều so với nông thôn.
Không chỉ bọn họ mà vô số các tướng lĩnh nhà binh, Xu Mật Viện, Bộ Lễ, còn có quan khâm sai của Triệu Ngọc v..v.. đều bắt đầu đi về phía Dương Bình. Đương nhiên là các khách điếm lớn nhỏ ở đây đều đã có sự chuẩn bị, họ giơ cao dao mổ, sẵn sàng giết mổ một cách quyết liệt. Dưới sự chỉ thị của Âu Dương, toàn bộ giá phòng cũng tăng lên tới mức chóng mặt.
Tuy võ cử chẳng phải là thứ mới mẻ gì, nhưng sao sánh được với kho thủ đoạn bịp bợm của Âu Dương. Được ở một khoảng cách gần như vậy, lại còn có thể an tâm mà thưởng thức cuộc chiến tấn công thành đầy náo nhiệt này, ai mà chẳng nguyện ý góp vui.
Điều duy nhất khiến Âu Dương hối hận chính là: lẽ ra phải biến ngày này trở thành ngày hội vui chơi của mọi người. Ao sâu mà chẳng có thêm con cá nào thì chẳng còn gì để nói nữa cả.
Nói tóm lại, sắp xếp của Âu Dương khiến mọi người ai cũng có lợi, triều đình có thể biết được đặc điểm của từng vị tướng lĩnh, lượng tiêu thụ của Hoàng Gia báo cũng tăng mạnh, sản nghiệp của địa phương phát triển tới quy mô lớn, thương hiệu của Dương Bình cứ thế mà vang xa.
Chỉ có một tổn hại duy nhất chính là lợi ích của khoa thi tiến sĩ, các sĩ tử trước kia vốn nhận được sự chú ý sâu sắc của mọi người, thì năm nay mức độ quan tâm của họ với khoa thi tiến sĩ đã đạt tới mức thấp nhất trong lịch sử, đến cả tiểu nhị của các khách điếm cũng không còn nói khoác là đã giúp vị tiến sĩ nọ, tiến sĩ kia bưng trà rót nước nữa, mà chuyển sang nói khoác rằng bản thân đã từng giúp Mặc tướng quân dắt ngựa.
Các quan văn tuy có ý kiến, nhưng cũng cảm thấy cách thức thi cử lần này của Âu Dương rất thú vị. Nếu Âu Dương thất bại, thì bọn họ tự nhiên sẽ một mực buộc tội hắn. Nhưng Âu Dương lại thành công, bọn họ cũng chẳng moi ra được tất xấu nào để mà phàn nàn.
Vả lại, họ còn phải trông chờ Hoàng Gia báo giúp bản thân phô trương danh tiếng. Những bản mà công bộ thượng thư sưu tầm liền được gửi về quê nhà, người ở quê liền một phen náo động, ai cũng khoe rằng tổ tông của quê mình linh thiêng. Ngược lại, nếu người đó bị lưu vong, thì mọi người ở quê nhà sẽ rất xấu hổ mỗi khi đề cập đến.
Tuy hiện nay lượng báo chí tiêu thụ rất hạn chế, nhưng vận khí tốt mà người Đông Nam mang lại cũng được ít nhiều. Cũng có bộ phận thương nhân vân du bốn phương bắt đầu đem trả những tờ báo đã quá hạn từ rất lâu, nhưng lượng tiêu thụ xem ra cũng không tệ.
Chủ yếu là... tiểu nhị thì nhìn khách, người bán dạo thì xem giá cả, kẻ cầm cố thì xem cách giám định hàng hóa, công môn thì xem chính trị, chị gái thì xem son. Với những câu chuyện trên báo chí thì người ta có thể tìm thấy đủ loại đề tài, cho dù có là nông dân đi chăng nữa thì thi thoảng cũng có thể học hỏi kinh nghiệm cày cấy.
Trên báo cũng có những kiến thức nhỏ về cuộc sống, bí quyết phòng, trị bệnh... Mà tên tuổi của Âu Dương theo lượng báo tiêu thụ từng kì cũng đã đi sâu vào trong dân gian. Có người còn thổi phồng lên rằng đất Dương Bình ngày hôm nay là một báu vật, một ngày có thể kiếm được nửa quan tiền. Danh tiếng của Dương Bình cũng nhờ đó mà vang danh khắp chốn.
Trở lại với cuộc thi võ, Trương Tuấn vừa mới rời khỏi kinh thành thì đã chịu một tổn thất lớn. Ai cũng không thể ngờ rằng Lưu Hạo căn bản là không đến Dương Bình vội, mà dự tính xem địa điểm cắm trại của Trương Tuấn là ở đâu, sau khi phái quân mai phục ổn thỏa liền tiến hành tập kích trong đêm.
Tuy Trương Tuấn ứng biến nhanh lẹ, nhưng vì đòn tấn công bất ngờ này của Lưu Hạo mà ba trăm kỵ binh trong tay Trương Tuấn đã bị tổn thất trăm người. Đây vẫn không phải là vết thương chí mạng.
Vết thương chí mạng nhất của Trương Tuấn là bị Lưu Hạo dắt đi một trăm năm mươi con ngựa, số con ngựa còn lại thì tám phần đã bị bôi vôi, tỏ ý là đã tử vong, cũng chính là nói trong tay Trương Tuấn bây giờ chỉ còn hai trăm bộ binh và ba mươi mấy con ngựa. Mà Lưu Kỵ thì tổn thất hơn hai mươi người, nhưng chiếm được trăm con chiến mã, còn đoạt được hai trăm quan quân phí.
Đây vẫn chưa được coi là cái gì đó tệ hại, điều tệ hại hơn chính là vào lúc bình minh, khi Trương Tuấn vừa mới chỉnh lí số binh lính còn lại và chuẩn bị cổ vũ tinh thần cho các binh sĩ, thì kỵ binh của Lưu Hạo căn bản chưa hề đi xa bất ngờ tập kích ở cự li gần.
Sau hơn ba vòng chiến đấu quyết liệt, binh lực của Trương Tuấn chỉ còn năm, sáu phần. Trương Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt, đã gặp qua biết bao kẻ xấu, nhưng hắn chưa từng gặp phải kẻ xấu nào giống như Lưu Hạo.
Nói thế nào cũng là trận chiến tấn công thành, nhưng bây giờ đã trở thành trận chiến cướp bóc. Hiện nay binh sĩ chỉ còn lại trăm người, ngựa thì chỉ còn sáu con, quân phí năm mươi quan ít ỏi này làm sao sống sót qua những ngày này đây.
Kí giả Lý Dật Phong, người được cử theo để ghi chép lại tình hình chiến trận cũng đồng tình sâu sắc với Trương Tuấn, đối với Lưu Kỵ thì vô cùng khinh bỉ. Thân là kí giả, thế mà tối qua cổ cũng bị người ta bôi vôi.
Còn tệ hơn nữa là bản thân lại ngu ngốc tới mức dùng nước để rửa sạch nó, bây giờ da dẻ vẫn còn bỏng rát. Chỉ có điều, hắn cũng chỉ dám viết ra sự thật, không thì cái cần câu cơm của mình sẽ bị bẻ gãy mất.
Về phía Lưu Quang Thế, thời gian vừa đến, Lưu Quang Thế liền dẫn ba trăm kỵ binh không quản ngày đêm đến huyện Dương Bình. Hắn bệnh, Hàn Thế Trung càng bênh nặng hơn, nhận được quân mệnh thì lập tức chạy như điên đến Dương Bình, không chút nghỉ ngơi.
Một ngày sau đó, Lưu Quang Thế tới được cửa Đông của Dương Bình, binh mã của Hàn Thế Trung thì mới tiến vào trong thành chưa đầy một khắc. Binh sĩ hai bên đều đã mệt rã rời, nằm rạp xuống đất.
Hai vị tướng lĩnh nhìn nhau từ phía xa, khẽ thở dài: Hà tất gì phải khổ vậy chứ? Sớm biết kết quả như thế này, thà mọi người cùng nhau thương lượng để giữ chút thể lực cho hai bên còn hơn.
Kết quả thi đấu ngày thứ ba: hai hướng ở cửa Đông tổn nhân bất lợi kỷ*, đến lúc mặt trời lặn thì đã không còn sức để mà tấn công lẫn nhau nữa, liền vỗ tay làm hòa. Trương Tuấn ở cửa Tây suýt chút nữa đã bị loại khỏi cuộc thi, Lưu Hạo thì có thêm thời gian vài ngày để nghỉ ngơi.
*Tổn nhân bất lợi kỷ: hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình.
Lúc này, các ký giả liền tiến hành phỏng vấn bộ tứ Trương Tuấn, Hàn Thế Trung, Lưu Quang Thế và Lưu Hạo.
Lưu Quang Thế phẫn nộ nói:
"Hàn Thế Trung cầm tinh thỏ đế."
Hàn Thế Trung lại vui mừng cảm khái:
"May mà không để cho đám binh sĩ nghỉ ngơi."
Trương Tuấn bi thán:
"Anh hùng không có đất dụng võ."
Lưu Hạo thâm trầm mở miệng:" tài tiêu diệt số một.”
Trong huyện Dương Bình náo nhiệt lạ thường. Khu vực gần cửa Đông, cửa Tây của huyện đã bị hoạch xuất thành khu quân sự, trừ quân thủ thành, trọng tài và kí giả ra, bất kì người nào cũng không được phép tiến vào trong khu quân sự.
Tất nhiên là bạn có thể trèo tường lẻn vào. Toàn bộ bách tính đều đã rời đi theo cửa Nam, kết quả là khiến cho giao thông ở cửa Nam bị ùn tắc nghiêm trọng.
Vì đội quân do Trương Tuấn chỉ huy không còn tin tức gì đáng giá để mà đi theo viết bài nữa, cho nên Lý Dật Phong liền trà trộn vào trong đội ngũ của Hàn Thế Trung. Buổi tối, Lý Dật Phong đi theo Hàn Thế Trung tuần tra thành, hắn mở miệng hỏi:
"Hàn tướng quân, đã một ngày rưỡi trôi qua rồi, vì sao Lưu tướng quân vẫn chưa phát lệnh tấn công?"
"Hắn đang cố tình dây dưa. Binh pháp có nói: Nhất cổ tác khí*. Hắn là đang chờ tới lúc quân phòng thủ trong tay ta suy yếu, ra sức cổ vũ tinh thần binh sĩ của mình. Hoặc là hắn sẽ không tấn công, một khi hắn tấn công thì sẽ giống như cuồng phong bão táp, ngươi chết, ta cũng mất mạng."
* Nhất cổ tác khí: “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.
Lý Dật Phong lại hỏi:
"Cửa Đông không có thành hào, tướng quân nghĩ Lưu tướng quân sẽ tấn công thành bằng cách chọc thủng cổng thành hay là sẽ trèo tường mà vào?"
"Theo lý mà nói, thì đương nhiên là bốn kị binh sẽ khiêng thanh gỗ mà chọc thủng cổng thành mà xông vào rồi. Tiện thể ta hỏi ngươi một câu, tri huyện của các ngươi - Âu Dương đại nhân có phải là có ý muốn phá hủy hai cửa Đông, Tây?"
Lý Dật Phong nhìn Hàn Thế Trung với vẻ ngạc nhiên, như thể nhìn thấy thiên nhân vậy, liền nói:
"Hàn tướng quân quả thật là có tầm nhìn xa. Không chỉ là cửa ngõ, mà tốt nhất là thành trì cũng nên bị phá bỏ. Huyện Dương Bình đang chuẩn bị mở rộng thêm"
"Người Dương Bình thật là giàu có."
Hàn Thế Trung cảm thán, sau đó đột nhiên hét lớn:
"Dùng tên đột kích quân địch, "tâm phòng hộ".
Rồi bỗng nhiên lại buồn bực, làm thế nào mà ở đây lại có mười mấy mũi tên, hơn nữa lại còn là tên lệnh.
"Báo! Trên mũi tên có thư"
Hàn Thế Trung ra lệnh:
"Đọc cho ta."
"Hàn huynh, nếu có gan, giờ Thìn ngày mai hãy đơn phương xuất môn chiến đấu. Huynh thắng, thì ba trăm kỵ binh trong tay ta sẽ thuộc về huynh, bốn trăm quân phí còn lại cũng dâng lên hết cho huynh."
"Viết thư hồi âm, Lưu huynh cả đường mệt nhọc, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Một lát sau, tên lệnh lại tới:
"Xuân đến tiết trời lạnh lẽo, Hàn huynh không nên chịu lạnh nữa, và tiểu đệ cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn với tương lai của nhân loại."
"Đồ rùa rụt cổ!"
Hàn Thế Trung hít một hơi thật sâu, sau đó mở lời:
"Đáp: Ta ở Triệu Kỹ, nếu ngươi có gan thì hãy tiến hành tấn công ngay bây giờ, cùng ta hòa tấu."
Tên lệnh:
"Ngươi dám không?"
"Đáp: Có gan thì ngươi cứ đến đây."
Lý Dật Phong vừa than thở vừa viết:
"Hai vị tướng quân công kích cá nhân lẫn nhau, đều vì có ý đồ muốn chọc giận đối phương. Từ việc này có thể thấy được: tuy Hàn Thế Trung đang ở thế hạ phong, nhưng lập trường kiên định, Lưu Quang Thế hùng hổ hăm dọa, nhưng xem ra trong lòng khá sốt ruột."
"Có thể không phiền, không sốt ruột sao được?"
Lưu Quang Thế nói:
"Binh pháp có viết: Khó khăn bao tứ phía, ngươi xem ta bây giờ còn bao nhiêu binh mã kia chứ?"
Tướng lĩnh cấm vệ quân nói:
"Mong đại nhân bớt buồn, sẽ sớm có chi viện."
"Ha! Lẽ nào hắn thì không có chi viện? Nói không chừng chủ khảo đã sắp xếp cho đám cử nhân cấp dưới phối hợp chặt chẽ với Hàn Thế Trung đánh tan binh mã đang vây thành. Nói đi nói lại thì cũng là một gã cử nhân, ai dám nói là sẽ không có tính toán? Không được, ngày mai nhất định phải đánh một trận."
Tướng lĩnh cấm vệ quân lắc đầu:
"Tướng quân, hắn chủ yếu phòng thủ, chúng ta là mũi tiến công chính. Ba trăm binh lính đối phó với hai trăm binh lính một chút ưu thế cũng không có. Kẻ địch lại giấu diếm phòng ngự nhỏ giọt, sắp xếp người theo dõi quân ta ở khắp các vị trí, vũ khí tấn công thành của quân ta không đủ, làm sao mà xuất binh chứ?"
"Trời hôm nay không có trăng, ngươi chọn ra hai mươi tráng sĩ trèo tường vào trong thành. Một khi quân tình hỗn loạn, hãy phóng tên lệnh báo hiệu, chung ta sẽ đánh mạnh cửa thành. Hai mươi tráng sĩ sẽ học quân địch, nắm lấy cánh tay áo trái mà kéo, vừa kéo vừa đếm nhịp một hai một hai. Chúng ta sẽ cho chúng đến một cổng thành không cao lắm của Dương Bình mà bắt cá.Hai mươi người bò lên thành không phải là chuyện không thể."
"Canh tư là lúc người ta ngủ say nhất, mạt tướng sẽ lập tức đi chuẩn bị."
"Ừ."
Lưu Quang Thế nói:
"Người đâu, thuẫn thủ bảo hộ, nổi trống cho quân địch khiếp sợ cho ta, năm mươi kỵ mã hãy mai phục ở cả hai cánh."
Chỉ cần Hàn Thế Trung dám phái người ra khỏi thành tấn công đội quân đánh trống, thì năm mươi kỵ mã này của mình sẽ xuất chinh. Nếu như hắn không có động tĩnh gì, thì cứ để cho tiếng trống làm quân địch rệu rã, làm nền tảng cho hai mươi tráng sĩ có thể trèo tường thành công.
Nhưng điều Lưu Quang Thế không ngờ đến chính là, tên Hàn Thế Trung kia còn liều mạng hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn. Tuy cả đêm chẳng được ngủ ngon, nhưng vẫn kiên trì tuần tra. Bởi vì sự tuần tra này của Hàn Thế Trung, khiến cho đám binh sĩ vốn dự định lười biếng một chút cũng đành phải xốc lại tinh thần. Kế hoạch để cho hai mươi người bất ngờ tấn công thành của Lưu Quang Thế từ đầu đến cuối không có chỗ dùng. Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Quang Thế tỏ ra yếu thế, một phó tướng lộ rõ dáng vẻ bị giày vò cả đêm, toàn quân ai cũng mang dáng vẻ mệt mỏi, có hơn mười binh sĩ sà vào giấc ngủ ở nơi cách cổng thành không xa. Nhưng Lưu Thế Trung cũng không hề đánh lén, bất luận là ngươi có làm ra cái trò gì đi chăng nữa, ta cũng nhất quyết án binh bất động, binh sĩ dưới trướng Hàn Thế Trung được chia thành hai ca, mỗi ca sáu canh giờ, luân phiên phòng ngự.
Cửa Đông thì đang trong trạng thái giằng co, nhưng ở cửa Tây lại là trạng thái chiến đấu một mất một còn. Tối qua, khoảng bảy phần binh sĩ có công được Lưu Hạo cho nghỉ ngơi vui đùa, các kỹ viện chật ních người, tửu lầu cũng ồn ào, huyên náo. Mọi khoản đều lấy từ trong quân phí cướp được của quân địch mà chi trả, sĩ khí vô cùng dâng cao. Nhưng không ngờ tên Trương Tuấn sắp hấp hối kia lại đột nhiên giãy chết, hắn đem tất cả quân phí đi mua năm mươi con ngựa ở huyện Cốc. Hai mươi khinh kị binh phất ngựa chạy đến cửa Tây của Dương Bình, không hề nghỉ ngơi, nhân lúc tối trời trèo lên tường thành đột kích quân địch.
Lưu Hạo không ngờ quân địch tuy đã bảy phần diệt nhưng lại chưa hề tan vỡ, hơn nữa còn có thể nổi dậy tấn công nhanh chóng nhằm lật ngược tình thế như vậy, nên lúc ngủ mơ cũng giật mình tỉnh giấc ứng chiến trong hoảng loạn.
Kết quả là: Tuy tiêu diệt được hai mươi binh sĩ tinh nhuệ của Trương Tuấn, nhưng bản bộ của Lưu Hạo lại bị tổn thất cả trăm người, lương thực cũng bị đốt sạch. Lần này thì sự kiêu ngạo của tuổi trẻ đã khiến Lưu Hạo phải trả một cái giá quá đắt.
Hiệp giao đấu thứ hai, cửa Đông vẫn ở trong trạng thái giằng co như cũ, cửa Tây lưỡng bại câu thương.
Sau đó, viện binh của hai cửa Đông, Tây đã tới. Lưu Quang Thế ở tại chỗ nhường quyền chỉ huy của mình cho một binh sĩ đảm nhận, tướng binh cùng nhau phối hợp. Phía Trương Tuấn dẫn theo hơn mấy chục binh sĩ có tiếng ẩn náu, chờ thời cơ hành động.
Tiếp đó, ở cửa Đông nảy sinh một trận tấn công thành vô cùng mãnh liệt, sáu trăm binh sĩ tấn công hai trăm thủ binh. Tuy tất cả các biện pháp bảo hộ đều đã sử dụng hết, nhưng vẫn có một người bị ngã chết ngoài ý muốn. Bên Hàn Thế Trung tuy vẫn bảo vệ được thành, làm tổn thất tám phần quân địch, nhưng mà cổng thành thì đã tan hoang hết cả, thêm vào đó là số binh sĩ còn lại trong thành chưa tới một trăm người, tình thế không mấy lạc quan.
Cuộc chiến công thành ở cửa Tây diễn ra một màn hí kịch, sau khi trèo lên được thành lũy, hai trăm binh sĩ tấn công liền trở thành hai trăm năm mươi binh sĩ. Dấu hiệu nhận biết binh sĩ tấn công là họ quấn đai lưng màu đỏ, nhưng Lưu Hạo sớm đã chuẩn bị năm mươi đai lưng màu đỏ, cuối cùng lại diễn ra một trận chém giết chẳng đâu vào đâu ở trên tường thành, bên tấn công lập tức cho trăm binh sĩ còn lại đổi y phục, phái đến yểm trợ, tiến hành tiêu giệt toàn bộ. Nhưng không ngờ Lưu Hạo đột nhiên lại mở toang cổng thành, ba mươi kị binh lập tức tấn công chủ tướng của đối phương, bắt sống ngay trận.
Lần thứ hai phía tấn công cửa Tây tuyên bố thất bại. Sáu mươi tàn binh của Lưu Hạo và tám mươi tàn binh của Trương Tuấn tiến hành cuộc chém giết sau cùng. Nhân lực của Lưu Hạo tuy ít ỏi, nhưng lại kiểm soát được ngựa, cuối cùng mười người còn lại trong tay Lưu Kỵ tiêu diệt hai lượt sóng tấn công của kẻ thù.
Sau hai lượt tấn công, Lưu Hạo từ bỏ so tài, phía Hàn Thế Trung vẫn giữ vững thế phòng thủ sau đợt tấn công thứ ba, lại kiên trì thêm một ngày rưỡi nữa, sau đó đã từ bỏ so tài trước khi đợt viện binh lần thứ tư đến nơi.
Xung Sư Trung đi cùng Âu Dương đến Dương Bình, sau khi thưởng thức trận đại chiến của hai bên liền đưa ra lời bình luận:
"Thế Trung chính là Đại tướng, Lưu Hạo chính là kỳ tướng. Lưu Quang Thế chính là ổn tướng, Trương Tuấn chính là nhẫn tướng. Theo lời bình của ông ấy, thì Hàn Thế Trung giống như Vệ Thanh, có thể thống nhất đại quân, thận trọng từ lời nói đến việc làm, là tướng lĩnh siêng năng, đóng vững đánh chắc.
Lưu Hạo lại giống như Hoắc Khứ Bệnh*, ai cũng không biết được quân của hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào. Lưu Quang Thế và Trương Tuấn thì kém hơn hai người này một bậc, nhưng biết cách sử dụng thì cũng sẽ là những nhân tài, có thể làm việc độc lập. Ngoài bốn người này, Âu Dương còn sắp xếp một đội viện binh, phá vòng vây cứu đội quân thủ thành phòng khi có cục diện xấu xuất hiện trong cuộc chiến công thành. Chỉ có điều, các thí sinh sau đó tuy khả khuyên khả điểm, nhưng lại không có được biểu hiện xuất sắc như bốn thi sinh ở tốp đầu tiên. Theo như kết quả tổng kết từ phía trọng tài thì họ rất bình thường, có chỗ trống liền để cho người ta khác chui qua, người khác có chỗ trống cũng không nắm được. Bọn họ giống như là đang ở trong một trận diễn tập, kẻ nào nắm trong tay nhiều người, thì kẻ đó liền chiếm thế thượng phong. Thỉnh thoảng cũng có vài tên tướng lĩnh thông minh, đáng tiếc là lo đầu mất đuôi, dễ dàng chiếm được cục bộ, nhưng lại làm mất đi đại cục.
Hơn nữa ở phía sau cuộc so tài xuất hiện hành vi gian lận, dùng tiền của mình sung vào quân phí, có hai quân quen thuộc ở Đông Tây điều tạm binh lính của nhau, có trọng tài nói suông, có người tấn công từ cửa Nam gây rối loạn. Theo như lý luận của Âu Dương, chỉ cần không bị bắt lại, thì gian lận cũng là một kiểu lý luận hầu như có thể bỏ qua. Nhưng tay già đời Âu Dương này sớm đã nghĩ đến các kiểu gian lận mà thí sinh có thể tiến hành, một thí sinh gian lận không nhất thiết sẽ là một người thầy giáo, nhưng nếu là thầy giáo thì nhất định sẽ là một thầy giáo nắm rất chắc các trò gian lận.
Còn có một sự việc xen vào giữa nữa. Đó là nếu như xuất hiện tình trạng binh sĩ không phục tùng mệnh lệnh của tướng nhiều lần, thì Âu Dương cũng sẽ không khách khí, thẳng tay xử phạt tên binh sĩ đó. Về phần đền bù, thì đó là việc không cần thiết. Xung tướng quân nói rất hay. Một vị soái lĩnh mà đến binh sĩ trong tay mình cũng không chọn lựa cho tốt được, thì còn nói gì đến chuyện nuôi quân nữa chứ. Còn có kiểu xen giữa nữa là: nếu có binh sĩ cố tình gây sự ở trong thành, thì sẽ bị Triển Minh dẫn người đến tóm ngay.