"Sau khi trộm được cách điều chế hỏa dược giả, bọn ta biết ông chủ nhà trọ Sương thôn đã bị lộ rồi. . ."
Kim Đại nói:
"Cho nên bọn ta mới bảo hắn không được làm bất cứ cái gì cả, kể ra cũng thật oan uổng. Ông chủ nhà trọ đó đúng là thân thích của ta."
"Uhm, sau khi biết chuyện ông chủ nhà trọ mấy năm nay không có động tĩnh gì, ta mới tin tưởng ông chủ nhà trò không có liên quan gì tới vụ án "thi thể chết chìm". Nhưng ta thực sự không thể ngờ rằng Trương Kim Nhi vẫn chưa chết, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiên ta tin tưởng các ngươi. Dù sao thì từ quan điểm của một người như ta mà nói, việc Trương Kim Nhi bị diệt khẩu là việc có lợi nhất đối với hung thủ thực sự."
"Phong hồi lộ chuyển. *"
* Phong hồi lộ chuyển: Chỉ tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyến biến và hy vọng.
Kim Đại than thở:
"Bố trí tỉ mỉ và tinh vi như vậy. . . . Nếu hôm đó Triển Minh không ở trong nhà của người thì mọi chuyện đã khác. . ."
"Thực ra là các ngươi đã nghĩ ta về ta quá cao siêu rồi, các ngươi không hiểu mô thức vận hành của thương hội. Cho nên mới nghĩ rằng Âu Dương ta cũng sẽ động chân động tay với thương nghiệp Hà Nam, hoặc là phiên tra tư liệu của Hà Nam, tự cho mình là thông minh."
Âu Dương cười rồi nói:
"Thực ra trừ các thành viên ngồi ghế nghị sĩ, người bên ngoài không ai biết đến mô thức vận hành của thương hội. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi. Cổ đông chỉ nhìn chương, mục, không được phép quản lý hay chỉ điểm, cũng không được tự mình đến hiện trường khi chưa có sự cho phép của quản lý. Thực tế ta căn bản không biết chuyện của các mỏ quặng Hà Nam."
Kim Đại cười khổ:
"Bọn ta còn nghĩ rằng tất cả các chưởng quỹ sẽ phải báo cáo mọi việc cho thương hội theo định kỳ. Uhm, luôn có người chú ý tới những thứ bất ổn. Nếu như không có ngươi, phỏng chừng dù mọi người có chú ý đến điều bất ổn cũng sẽ không nói gì. Chung ta nên tiến đánh nội bộ thương hội trước chứ không phải là hãm hại ngươi trước."
"Không phải là ta xem thường các ngươi, nhưng các thành viên ngồi ghế nghị sĩ làm gì có ai không có thân gia bạc triệu?"
Âu Dương cười khẽ:
"Có tài lực như thế, các ngươi sớm muộn gì cũng bị quẳng vào trong chiến tranh."
Âu Dương nói:
"Đây là một sách lược sai lầm, mà các ngươi lại phạm phải sai lầm trong chiến thuật."
"Chiến thuật?"
Kim Đại hỏi đến đây thì Mộ Dung Mạc đã tách hai người họ ra, phối hợp với Kim Tứ duy trì trật tự trong mỏ. Kim Tứ ra sức kiểm tra nhân số. Còn Hồ Hạnh Nhi rất muốn được nhìn thấy cha, nhưng nàng ta cũng muốn bỏ qua việc phá giải kỳ án của Đại Tống. Phải biết rằng vụ án này đã nói là không có, nên chưa chắc sẽ xuất hiện trên các trang báo của Báo Hoàng Gia, vì như thế sẽ là trước sau bất nhất.
Âu Dương nói:
"Mặc dù Thái Thượng Hoàng không có dã tâm gì, nhưng chưa chắc Lưu Tứ Nữ đã không có. Lão ta lúc nào cũng nhớ về cuộc sống xa hoa thưở ban sơ, nên chắc cũng hi vọng con rể của mình có thể trở lại làm Hoàng Đế. Mà trên lịch sử Trung Quốc, một Hoàng Đế gặp nạn muốn xoay mình thì việc dựa vào sự giúp đỡ của các thế lực ngoại lai là một cách làm rất hiệu quả. Tuy thực lực của người Nữ Chân không mạnh, nhưng Lưu Tứ Nữ vẫn tận lực lưu ý đến chuyện kết giao của lão với các ngươi. Để phòng có tình huống bất thường sẽ xảy đến trong tương lai... ."
"Lưu Tứ Nữ không hề biết kế hoạch của bọn ta, cùng lắm là biết rõ thân phận của bọn ta mà thôi."
Kim Đại hỏi ngược lại:
"Lấy đâu ra sai lầm chiến thuật?"
"Các ngươi giết Lưu Tứ Nữ là một sai lầm, sai lầm ở chỗ các ngươi đã ám sát Lưu Tứ Nữ sớm hơn một ngày."
Âu Dương nói:
"Đây chính là vấn đề mà ta không sao lý giải được. Ta thậm chí còn hoài nghi có phải bên cạnh ta có gian tế hay không nữa. . . ."
"Sớm hơn một ngày? ... . ."
Kim Đại suy nghĩ một lúc chợt bừng tỉnh:
"Ngươi thế mà lại chú ý đến chi tiết này. Hơn nữa còn bám riết không buông? Không hổ là cao thủ phá án nổi danh của Đại Tống."
"Mãi đến hai tháng trước, khi cùng quốc sư của các ngươi nói chuyện, ta mới được cảnh tỉnh."
Âu Dương nói:
"Nếu nhân lực không thể có khả năng đến trước thời hạn, vậy thì chỉ có thể là quỷ lực. Tuy lầ hắn đang đùa, nhưng ta lúc ấy ta đột nhiên nhớ tới một người bạn bị người Nữ Chân các ngươi bỏ ngục. Người bạn này từng cứu mạng ta, lúc hắn cứu ta có nói với ta rằng, Hoàn Nhan A Cốt Tá đã xuất "Ưng Báo", đường đi nước bước của ta đã bị chặn đứng. Lúc ấy ta mới hiểu ra, thì ra là như vậy. Sau đó ta đem xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau và tiến hành phân tích, nhờ đó mà ta hoàn toàn hiểu rõ chân tướng vụ án "thi thể chết chìm" ở Dương Bình. Vừa khéo lúc ấy Triển Minh đã hiểu rõ âm mưu của các ngươi, nên không rảnh mà đi xử lý vụ án."
Kim Đại gật đầu:
"Quá trình đại khái không khác gì mấy so với những gì mà đại nhân suy đoán. Chỉ có điều. . . Có lẽ đại nhân không biết, tết năm ngoái Hoàn Nhan công chúa đã dẫn tiểu nhân đến thăm đại nhân, chính là muốn hi sinh tiểu nhân, vì vậy mà bổ cứu ở Sương thôn mới bị người tìm ra manh mối. Chuyện này có thể liên quan tới tiểu nhân, nhưng tuyệt đối không có liên quan tới Hoàn Nhan công chúa. Nhưng điều chúng tiểu nhân không ngờ đến là người không giữ tiểu nhân lại."
Âu Dương cười ha ha:
"Có lẽ là ý trời, lúc ấy nếu ta không bỏ qua ngươi thì Triển Minh chẳng có cách nào theo dõi ngươi được, ta cũng không tình cờ thấy ngươi và An Lao Xử uống rượu với nhau. Đương nhiên cái tên họ An kia cũng sẽ không bị chôn ở đường Thanh Thạch. Nếu không phải như vậy thì cho dù có sự khôn khéo của Vương chưởng quỹ, việc chỉnh lý Hạc Bích ít nhiều cũng sẽ gặp khó khăn. . . ."
"An Lao Xử đúng là người Hán duy nhất mà ta phải khó khăn lắm mới đào tạo và phát triển được. Có lẽ đây đúng là ý trời."
Kim Đại nói:
"Thực ra ta đã quá quen mặt, cũng đã từng xin từ chức với Hoàn Nhan Công, nhưng Hoàn Nhan Công lại nhất quyết không nỡ, dù sao thì người có thể cầm binh xuất chinh của Kim quốc không có nhiều."
"Ví như Kim Tam đây chẳng hạn, hắn là một võ biền. Tiểu Thúy có tư sắc nhưng không bước lên nấc thang cao được."
Âu Dương cười nói:
"Nếu thay Kim Tam bằng Triển Minh, thay Tiểu Thúy bằng Lý Sư Sư thì mới thực là nguy cấp."
Kim Đại nói:
"Trước khi từ giã cõi đời, tiểu nhân còn một chuyện muốn hỏi người. Kim quốc thực sự đã bại vong rồi sao?"
Mặc dù hắn dám chắc trong chuyện này có bẫy, nhưng vẫn hi vọng được nghe đáp án từ chính miệng của Âu Dương."
Âu Dương buông ra lời tàn nhẫn:
"Uhm, đã đầu hàng rồi, sau này việc tranh bá đại lục chỉ còn là cuộc chiến của Tống với Liêu."
Kim Đại cười khổ:
"Tiểu nhân đã không còn dám tin vào những lời thốt ra từ miệng của đại nhân nữa rồi."
"Nếu ngươi không nguyện ý đi hỏi DIêm Vương, vậy thì ngươi có thể đi hỏi Hoàn Nhan Lan."
"Haha, tiểu nhân vẫn nên đi hỏi Diêm Vương thì hơn!"
Kim Đại quỳ trên mặt đất, hướng về phía Nữ Chân dập đầu mấy cái, sau đó đâm chủy vào tim mình.
Âu Dương phân phó:
"Cắt lấy thủ cấp của hắn, đặt vào trong một cái rương vôi đưa cho Lưu tướng quân."
"Vâng!"
Hai binh sĩ ở gần đó lập tức hành động.
Hồ Hạnh Nhi không nhịn được nữa:
"Có cần thiết phải làm như vậy không?"
"Có vài người tim nằm ở bên phải, đối với một người nguy hiểm như thế này ta không thể không đề phòng."
Âu Dương nói:
"Ngươi còn không mau đi thăm cha ngươi đi?"
"Đại nhân!"
Mộ Dung Mặc cử khoái mã đến báo:
"Người mà Kim Tứ dẫn theo đang đánh nhau với Hồ Vạn Tam."
Âu Dương vội vàng hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Kim Tứ muốn giết Kim nương để trừ hậu họa nhưng Hồ Vạn Tam không đồng ý."
Hóa ra là như vậy. Kim Tứ rất thông minh. Nếu hắn còn muốn lăn lộn ở nơi này thì không thể đắc tội với Hồ Vạn Tam. Cho nên hắn mới gây ra hỗn loạn để kéo Âu Dương đến xử lý.
Hồ Vạn Tam và bốn tên hộ vệ hiết sức chật vật, tay chân chỗ nào cũng có dấu tích bị trói, sau lưng họ chính là Kim nương. Còn trong sân nhỏ ở trước mặt họ có mấy chục người Nữ Chân, Âu Dương ra phía sau nhìn thì không thấy Kim Tứ ở hiện trường.
"Hồ chưởng quỹ, đừng có đến. . . ."
"Lệnh. . . ."
Sau khi cướp lời, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức im bặt.
Âu Dương:
"Hồ. . ."
"Lệnh. . ."
Thấy Âu Dương nhún nhường, Hồ Hạnh Nhi lại hô lên.
Âu Dương cả giận nói:
"Ngươi nói trước đi."
"Vẫn là ngươi nói trước, ngươi làm việc công mà."
"Không, ngươi nói trước vẫn tốt hơn, tránh lát nữa ngươi lại kêu cha một câu."
Hồ Vạn Tam thấy dáng vẻ rất thân thiết của hai người thì vô cùng ngạc nhiên:
"Sao Âu đại nhân lại biết tiểu nữ?"
Câu hỏi này cần phải cướp quyền trả lời, Âu Dương vội nói:
"Lúc ta đến Hà Nam, vừa lúc thấy lệnh ái đang ở trong đám ăn mày đi ăn xin để duy trì cuộc sống. Vừa khéo ta đang thiếu một người quen thuộc Hà Nam, nên muốn thuê người làm dẫn đường, trời xui đất khiến thế nào lại chọn trúng cô ấy."
Lời nói dối của người này không giống với những người có bản lĩnh thông thường. Hồ Hạnh Nhi lần nào cũng vô pháp phản bác. Lần đầu tiên mình gặp Âu Dương đúng là mình đang cải trang là ăn mày. Mà mình cũng quen thuộc Hồ Nam, còn làm phu xe kiêm người dẫn đường cho người ta cả một tháng trời, cũng đúng là có cầm tiền công. Hồ Vạn Tam cười khổ:
"Tiểu nữ ngang bướng, khiến đại nhân chê cười rồi. Không biết là nguyên cớ nào khiến đại nhân có mặt ở nơi này."
"Chuyện này nói ra thì dài lắm. Hồ chưởng quỹ, chuyện của nữ nhân ở sau lưng ông có quan hệ rất lớn đến sự hài hòa và ổn định của Đại Tống. Chi bằng giao cho ta xử lý có được không?"
Hồ chưởng quỹ lắc đầu:
"Đại nhân không biết đó chứ, nếu không phải Kim nương đỡ một đao cho ta, thì ta với mấy vị huynh đệ sớm đã thành ma dưới âm phủ rồi. Hồ chưởng quỹ ta có thể không biết làm người, nhưng vẫn hiểu được đạo lý tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*. Muốn dẫn Kim nương đi thì hãy giết ta trước."
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa dù nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
Hồ Hạnh Nhi nói với Âu Dương:
"Lời cha ta nói quả thực rất có đạo lý."
Âu Dương nói:
"Đó là hồ ly tinh."
"Cha!"
Hồ Hạnh Nhi lập tức thay đổi lập trường."
"Con tránh qua một bên cho ta."
Hồ Vạn Tam nói:
"Vẫn mong đại nhân cho Kim nương một đường sống."
"Hồ chưởng quỹ, ta rất muốn đồng ý với ông, sau đó lại âm thầm giết nàng ta."
Âu Dương thở dài:
"Đáng tiếc, cho dù ta muốn thả, Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho nàng ta. Những người có dính líu đến chuyện này. . . . một người cũng không được giữ lại. Nếu Hồ chưởng quỹ có đức hiếu sinh, chi bằng hãy để Kim nương chịu ít tội một chút. Bắt sống đến quan phủ, quan phủ có lẽ sẽ không dùng đến nhục hình."
Kim nương nói:
"Hồ chưởng quỹ, ta với người có thể làm bạn với nhau âu cũng là duyên phận. ."
Hồ Vạn Tam ngắt lời:
"Đại nhân, một tay của người có thể thông thiên. Hồ Vạn Tam ta nguyện bỏ cả gia tài, cần bao nhiêu tiền xin người cứ nói. Nếu để người đời biết Hồ Vạn Tam ta tham sống sợ chết, đến ân nhân cứu mạng cũng trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình thì Hồ Vạn Tam ta đâu còn mặt mũi nào để sống ở trên đời này nữa."
"Ngươi không sao thì cứu ông ta làm gì?"
Âu Dương thấy thái độ của Hồ Vạn Tam như vậy thì rất tức giận, trách móc Kim nương:
"Ngươi cứ để Kim Nhị chém chết ông ta, sau đó ta chém chết ngươi có phải xong rồi sao? . . . Được rồi, được rồi! Hồ chưởng quỹ, ta hứa với ông là được chứ gì. Nhưng không thể giữ nàng ta ở lại đây, ta sợ sẽ gây ra sóng gió."
"Vậy, đại nhân... . . . ."
"Ta đưa nàng ta trở về Kim quốc, sau đó sự sống chết của nàng ta không còn liên quan gì đến chúng ta nữa. . ."
Hồ Vạn Tam vui mừng nói:
"Tạ ơn đại nhân đã mở một đường sống."
Kim nương nói với vẻ lạnh tanh:
"Về Kim quốc? Kim quốc vẫn còn sao? ... . . ."
"Còn!"
Âu Dương cười và nói:
"Nên nhớ, lần sau đừng có tin những gì trên báo viết. Trên đó toàn viết những gì người ta thích và những gì ngươi hi vọng mà thôi."
"Kim quốc vẫn còn?"
Kim nương sửng sốt.
"Còn!"
Âu Dương phất tay:
"Dẫn Kim nương đi."
Chỉnh lý một chút, hộ vệ tìm chút nước châm trà, Hồ Vạn Tam nâng chén và nói:
"Hồ mỗ hổ thẹn, không có lời nào để nói, Hồ mỗ dùng tra thay rượu cảm tạ đại nhân đã cứu phụ tử Hồ mỗ."
Hồ Hạnh Nhi bất mãn:
"Cha, cứu cha là được rồi, còn con phải làm phu xe rất rất lâu cho hắn đấy."
"Ai bảo con chạy đi lung tung, không chịu chút khổ cực làm sao biết được chỉ nhà là tốt nhất."
Âu Dương khách sáo nói:
"Thực ra Hồ Hạnh Nhi có công rất lớn, nếu như không có nàng ta, chuyển của Tiểu Tần Lĩnh sẽ không thể thuận lợi như vậy. Ta sẽ báo sự thật với triều đình để triều đình ban thưởng cho Hồ Hạnh Nhi."
"Vậy thì phải đa tạ đại nhân rồi. ."
Hồ Vạn Tam cũng không khách khí, sau đó ông ta chuyển đề tài:
"Thật không ngờ người Nữ Chân lại có ý đồ khác."
Hồ Hạnh Nhi chen ngang:
"Cha, đại nhân nói cho con đến đại học Dương Bình."
Âu Dương ngẩn người, nha đầu này học cũng nhanh thật đấy, nói dối mà cũng rành rọt, gọn ghẽ như vậy. Đúng là mình đã từng nói thế, nhưng là với thân phận Triệu Lục.
"Đại nhân nói thì con cứ đi chứ sao."
Hồ Vạn Tam nói:
"Thực ra, con không nói thì ta cũng có suy nghĩ này."
"Đội ơn cha."
Âu Dương bất đắc dĩ cười trừ:
"Hồ trưởng quỹ, ta còn phải tiến cử với ông một người."
"Đại nhân nói đến Kim Tứ? Tên ấy là một kẻ tiểu nhân tiêu biểu."
Hồ Vạn Tam nói với vẻ khinh thường:
"Hồ mỗ không muốn làm bạn với kẻ như vậy."
Âu Dương nói:
"Trong chuyện này Kim Tứ có công lớn. Hơn nữa, có Kim Tứ tọa trấn sẽ là một lợi thế lớn."
"Lợi thì đại nhân đã nói hết trong thư rồi. . . ."
Hồ chưởng quỹ gật đầu:
"Thôi được, ta sẽ từ từ đề bạt hắn. Đại nhân nói rất đúng, ổn định mỏ quặng là việc hàng đầu."
Hà Nam yên bình trở lại, Âu Dương và một trăm cấm vệ quân, Hồ Hạnh Nhi, còn có Kim nương trở về Đông Kinh trước. Nhưng ở các địa phương khác của Đại Tống vẫn diễn ra các cuộc bạo loạn với quy mô nhỏ. Do tính đơn nhất về cư xử của Triệu Ngọc trong việc chú trọng đến dân sinh và dân tộc bạo loạn mà các cuộc bạo loạn không diễn ra trên diện rộng. Bạo loạn ở các nơi lần lượt bị áp chế, tiêu diệt. Vốn lần này quan phủ không muốn chiêu an trước mà muốn vây quét. Do vậy khi diễn ra bạo loạn liền cử binh lính đến trấn áp ngay lập tức. Không chỉ có người của quan phủ, mà thương hội và bách tính cũng tham gia vào việc tiêu diệt đội ngũ phiến loạn. Cuộc bạo loạn với nhân lực đông nhất cũng chỉ có hơn bốn trăm người mà thôi.
Mặc dù sức phá hoại không lớn, cũng không có nhiều người Hán bị thương vong vì bạo loạn, nhưng tính chất sự việc lại vô cùng nghiêm trọng. Âu Dương vẫn đang trên đường trở về, Ngự Sử Đài thì đang tiến hành buộc tội thương nhân kéo dài hơn một khắc ở trong triều, mà tờ sớ mấy nghìn chữ ấy không có một chữ nào là không chĩa mũi nhọn về phía Âu Dương. Trong đó bao gồm cả việc không trọng khoa cử mà trọng tạp khoa, khinh nông trọng thương vv. Đương nhiên cũng không thể thiếu việc chỉ vì cái lợi trước mắt mà đem mấy vạn người Nữ Chân vào đất Đại Tống. Gián Nghị Đại Phu kịch liệt yêu cầu phải trừng trị Âu Dương thật nghiêm khắc.
Nhưng cũng có một luồng ý kiến khác, cho rằng trước đó Âu Dương phát hiện ra âm mưu của người Nữ Chân nên mới một mình mạo hiểm đến Hà Nam xử lý, có công trong việc dẹp yên phản loạn. Mà hai vạn người Nữ Chân Âu Dương dẫn đến khi đó đều là các công nhân đang làm việc ở quân Tây Bắc, vì Tiết Độ Sứ Lý Cương khi đó không làm tròn chức trách của mình, dẫn đến việc hai vạn người Nữ Chân bước vào vùng đất Đại Tống. Yêu cầu trọng thưởng cho Âu Dương, nghiêm trị Lý Cương.