Liêu Kim thật đáng thương, Âu Dương thở dài, hai nước đánh thành kẻ thù truyền kiếp không nói, hơn nữa còn vẫn luôn trong trạng thái giằng co. Công lao này có một nửa sẽ rơi xuống trên người Đồng Quán của Quân Cơ xứ. Liêu thắng, thì buôn lậu khí giới hỏa dược thậm chí lương thực cho Kim. Kim thắng, thì dùng vũ khí lương thực đổi mười sáu châu Yến Vân. Liêu Kim bây giờ giống như quân cờ trên bàn cờ, vận mệnh đã không phải do bọn họ lựa chọn. Âu Dương hiểu rõ, Đồng Quán đã lập ra kế hoạch liên Kim đánh Liêu, tiếp theo là kế hoạch diệt Kim. Chiến lược này bắt đầu được một khoảng thời gian rồi, lúc trước đem Tây Lộ xác nhập đến Đông Lộ, chính là vì Liêu quốc có càng nhiều quân đội gia nhập vào trên chiến trường Kim. Chỉ cần thời cơ vừa chín muồi, Tây Hạ đã không trở thành nỗi lo, quân Tống tránh lo âu về sau, đem thế như chẻ tre thôn tính cả Liêu lẫn Kim.
Phương diện này công lao rất lớn còn có võ cử của Âu Dương, đề bạt tướng lãnh tuổi trẻ. Đương nhiên cũng không thiếu được Triệu Ngọc coi trọng quân đội, cùng phổ cập hóa hỏa khí.
Rốt cục đã không còn như trước, Triệu Ngọc cảm thán hôm nay thời gian thượng triều lâu, vì vậy nói:
" Sứ giả Ba Tư đã ở Thiên điện chờ. Lễ bộ lát nữa đi cùng trẫm, ừm... Âu Dương ngươi cũng đi theo."
"Dạ"
" Bãi triều."
Âu Dương lui lại sau Triệu Ngọc một bước nói chuyện, đằng sau là hơn mười quan viên Lễ bộ. Triệu Ngọc cười nói:
" Nghe nói ngươi lần này thu hoạch không tồi, thu được ba xe lễ vật không nói, còn có hai vưu vật Ba Tư."
" Bẩm bệ hạ, hai nữ tử Ba Tư này, vi thần đã dặn dò bọn họ học tiếng Hán, rồi sau đó đem đưa cho hoàng đế Liêu Kim."
" Làm mật thám?"
" Không phải, các nàng cũng không có tư cách để làm mật thám. Vi thần chính là để cho bọn họ làm say mê Kim Liêu mà thôi."
Âu Dương cười nói:
" Hầu hạ quan thất phẩm ta đây tốt, hay là hầu hạ hai hoàng đế tốt, các nàng hiểu phải lựa chọn thế nào."
Âu Dương thích ăn thịt heo, nhưng đối với chăn heo không có hứng thú. Có sinh lý chỉ cần bỏ tiền ra là được rồi. Hơn nữa ở Ngọc Châu lâu như vậy, nữ nhân các tộc đều đã lĩnh giáo rồi. Về phần vũ nương gì đó, chỉ là biết nhảy múa, đeo khăn che mặt giả vờ bộ dạng nữ nhân thần bí mà thôi. Cởi xuống hết thì cùng nữ nhân Ba Tư khác cũng không có gì khác nhau. Đối với Âu Dương hay đi kỹ viện thì, Ngự Sử cũng có dâng tấu, nói Âu Dương ra vẻ đạo mạo. Triệu Ngọc thì lại cười trả lời, hắn dùng tiền của mình thôi. Vì vậy cũng không còn có người so đo hành vi không có lễ nghĩa này của Âu Dương.
Triệu Ngọc hỏi:
" Nói gì với sứ giả Ba Tư đây?"
" Gốm sứ, lụa, các vật phẩm kỹ thuật bọn họ cần, chúng ta cất giữ nhưng không keo kiệt. Về phần những thứ khác có quan hệ quân sự, vẫn không thể đáp ứng. Vi thần biết bọn họ có suy nghĩ đối với hỏa khí quân Tống."
" Ừm."
Triệu Ngọc nói:
" Lần này nên phong thưởng như thế nào, trong triều vẫn luôn có chỗ tranh luận. Ngươi xem?"
" Chương tướng quân cùng Lý Quang tất nhiên phải phong thưởng. Hàn Lưu hai tướng quân tuổi còn trẻ, bệ hạ lại phong, chỉ sợ sẽ hại đến bọn họ. Lý Cương đại nhân chính là nhân tài phi thường vĩ đại, có thể phong, để quan văn cảm thấy văn lớn võ nhỏ, về mặt mũi vẫn dễ nói chuyện."
Triệu Ngọc dừng bước cười nhìn Âu Dương:
" Còn ngươi? Hàn tướng quân có nói rồi, nếu như có công, ngươi là công lớn. Nếu như bỏ qua, thì cũng bỏ qua hắn luôn. Muốn ta phong ngươi làm vương Dương Bình hay không?"
Âu Dương cười khổ:
" Vi thần là quan văn. Nếu bởi vì giết người mà được phong, trong lòng vi thần bất an."
Triệu Ngọc gật đầu tiếp tục đi:
" Đồ thành là ngươi hạ lệnh?"
" ... Phải."
" Làm tốt lắm."
Triệu Ngọc không để ý tới Âu Dương thất thần, tiến vào Thiên điện.
Yêu cầu của sứ giả Ba Tư cùng Âu Dương suy nghĩ không sai biệt lắm. Thông thương qua lại vì cần, học tập kỹ thuật cũng là trọng điểm. Để tỏ thành ý, sứ giả còn mang đến một ít lễ vật, còn có một chút hạt giống đặc sản Đại Tống không có. Hơn nữa còn nguyện ý phái người dạy Đại Tống trồng nho, nấu rượu. Thậm chí còn đề cập đến kỹ thuật tinh luyện hợp kim. Tinh luyện hợp kim thật ra chính là trong sắt bỏ thêm một chút chất liệu khác. Điểm ấy Đại Tống vẫn luôn không có phát hiện được, cho dù là Âu Dương. Hắn giống như người khác tưởng rằng sắt tinh khiết là tốt nhất, về phần kỹ thuật hợp kim gì đó chỉ là mây bay. Nhưng đơn giản ở trong sắt cho thêm một vài vật liệu như than thì lại có thể khiến chất lượng sắt nâng cao, hắn thật sự là không biết.
Hoà đàm là hữu hảo, Triệu Ngọc hiển nhiên với kỹ thuật hợp kim rất có hứng thú. Hai bên hội đàm hơn một canh giờ, cuối cùng đồng ý đại bộ phận yêu cầu của Ba Tư. Hạt giống đặc sản trong Đại Tống cung cấp, cho phép Ba Tư phái người đến học tập phương diện thủ công nghệ. Đồng thời Đại Tống phái người đến vườn nho tập. Thời kì Hán Vũ đế, Trương Khiên đi sứ mục đích duy nhất là kết hợp nước Nguyệt Thị đối phó Hung Nô, mục đích thứ hai chính là lấy được cách điều chế tinh luyện sắt của nước Nguyệt Thị. Cuối cùng chỉ mang theo một vài thiết sa điều phối xong, cũng không có mang theo cách thức điều chế mang về. Mặc dù hai mục đích cũng không có đạt thành, nhưng lại khai thông con đường tơ lụa.
Ngày nay người Ba Tư nguyện ý lấy ra kỹ thuật này để đổi lấy kỹ thuật hỏa dược Đại Tống, lại làm cho Triệu Ngọc vô cùng khó xử. Nàng biết chất lượng sắt tăng lên sẽ nâng cao cả uy lực cùng tầm bắn của đại pháo, sức chiến đấu quân Tống được tăng cường to lớn, nhưng mà...
Âu Dương cười mê mẩn lấy ra một tờ giấy nói:
" Đây là cách điều chế hỏa dược của cục chế tạo hoàng gia Đông Kinh, nếu quý sứ cũng có tài liệu cách điều chế tinh luyện kim loại... Chúng ta liền trao đổi đi?"
Hắn là thương nhân, dám ở nơi này nói lời không biết xấu hổ như vậy. Cách điều chế hỏa dược có gì quý hiếm đâu, chẳng phải là thứ đồ thế này thôi sao? Về phần tỉ lệ... Cái này nói cách điều chế, chưa nói muốn cục chế tạo Đông Kinh hay là muốn quân xưởng Dương Bình. Dù sao người này đánh chết không biết, cách điều chế của huyện nhỏ Dương Bình còn cường hãn như Đông Kinh.
Triệu Ngọc đỏ mặt, thân làm một hoàng đế, trước mắt lừa gạt người ta như vậy thật không đúng. Có điều vẫn phải suy nghĩ... Là Âu Dương lừa gạt lại không phải mình, vì vậy lại khôi phục vẻ mặt. Triệu Ngọc không nói lời nào, Lễ bộ đương nhiên càng không dám nói lời nào. Cái này ở trong cả nước Tống là bí mật, vì vậy cứ như vậy lừa gạt người dân Ba Tư thiện lương.
Đương nhiên, để ngăn cản người Ba Tư tà ác lừa gạt người Đại Tống thiện lương, Âu Dương muốn đem cách điều chế lấy được từ quân xưởng đặt lên cán cân điều phối. Thói quen tin tưởng người xa lạ không tốt, với người xa lạ phải có thái độ hoài nghi hết thảy.
...
Ngày hôm sau triều đình hạ chiếu, phong Chương Lan làm quận công Ngọc Châu, Lý Quang ban thưởng hư chức đại học sĩ, quan bái nhị phẩm, mặt khác quân Tây Bắc có chút ban thưởng, mọi chuyện coi như xong. Mặc dù như vậy, thủ bút triều đình vẫn khiến cho tất cả mọi người cả kinh. Chương Lan tước vị này khác biệt khai quốc công của Hàn Thế Trung, tước vị của Chương Lan là có thể thừa kế. Tương đương đem Chương Lan bổ nhiệm làm Ngọc Châu vương, nhiều thế hệ vĩnh viễn trấn giữ Ngọc Châu. Lý Quang làm mười năm hai mươi năm rồi quay về, tất nhiên là quan cư nhất phẩm, rồi sau đó quang vinh về hưu, để lại tiếng thơm cho con cháu về sau. Đối với thần tử có tính cách như vậy mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Mà lần này Bình thư dân gian bắt đầu lưu truyền, nổi danh nhất là câu chuyện Lưu Kỳ độc mã phá vạn quân. Nói trong ban ngày vừa đưa tay đã nhìn thấy năm ngón tay...
Âu Dương đi thanh tu. Cha mẹ Âu Dương đều là tin đạo, mặc dù Âu Dương không tin, nhưng làm như vậy cũng là biện pháp duy nhất có thể trừng phạt bản thân, bản thân cũng có thể tiếp nhận. Mặc dù người chết với hắn mà nói chỉ là con số mà thôi.
Vương Văn Khanh nói:
" Tướng quân bách chiến thương bạch cốt, nhưng ngươi lại sai rồi!"
Âu Dương nói:
" Xin ân sư chỉ điểm."
" Được làm vua thua làm giặc, thế sự là do hậu nhân bình luận. Còn ngươi lại đắn đo cách nhìn của hậu nhân đối với ngươi. Cần biết sau trăm tuổi, một nắm đất vàng mà thôi. Nói ngươi gian, ngươi không biết. Nói ngươi trung, ngươi cũng không biết."
Âu Dương suy ngẫm hồi lâu nói:
" Đệ tử hiểu rồi. Mọi việc chỉ có đúng sai, ta thành thì hắn sai, hắn thành thì ta sai. Đa tạ ân sư."
Âu Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, các triều đại về sau cho đến hiện đại tiêu chuẩn bình luận tựa hồ cũng là như thế này. Cho dù là sau khi Mãn Thanh giết hại người Hán bắt đầu thống trị, mấy vị hoàng đế đời trước cũng đều vỗ về an ủi với bách tính, bách tính liền mang ơn. Mãi đến khi hiện đại, không ít người còn cho rằng Khang Hi là hoàng đế tốt. Nhưng sự thật là chính sách suy yếu bọn họ thực hiện khiến thực lực chỉnh thể Trung Hoa không thể nào phản kháng được.
Một tháng sau, Âu Dương dáng vẻ gầy yếu trở về Dương Bình, đồ ăn quá kém, khiến Âu Dương không thịt không vui ngày thứ ba đã muốn chạy trốn. Bạch Liên cùng ba gã nha dịch sớm đã về Dương Bình nghỉ ngơi một hồi rồi, rồi sau đó lại đến đón Âu Dương trở về Dương Bình. Bạch Liên nói:
" Đại nhân, hiệp hội thương nghiệp..."
" Không nói việc công."
Âu Dương chặn lại nói:
" Ta đang lĩnh ngộ chân lý đạo gia."
Bạch Liên khó hiểu nói:
" Chân lý gì?"
" Đói."
Âu Dương buồn bực nói:
" Bụng kì quái rồi, tuyệt không không chịu thua kém. Đồ vật đầy bàn vừa rồi chính là nuốt không nổi."
Bạch Liên cười nói:
" Như đại nhân nói, bụng nhỏ rồi."
" Ta nói Bạch Liên, ngươi cũng sắp ba mươi rồi, còn lấy chồng hay không?"
"..."
Bạch Liên im lặng một hồi, lắc đầu:
" Bạch Liên cả đời không lấy chồng."
" Vậy không được."
Âu Dương suy nghĩ:
" Lần sau bảo báo Hoàng Gia giúp ngươi đăng tin tìm bạn trăm năm. Gia tài mười vạn quan, bảo đảm ngươi lập tức trở thành miếng bánh thơm... Nói đùa thôi, không cần khẩn trương như vậy... Bạch Liên, ngươi không phải là thích nữ nhân đó chứ?"
"..."
Bạch Liên mặt đỏ nói:
" Nói bậy."
Hiếm thấy Bạch Liên đỏ mặt một lần, Âu Dương cười ha hả nói:
" Không phải là tốt nhất. Vậy hai nữ nhân Ba Tư này?"
" Đúng rồi, việc này muốn nói với đại nhân."
Trương Tam nói:
" Xảy ra chuyện rồi. Hai nữ tử Ba Tư này nói nếu đại nhân không cần các nàng, hy vọng có thể cho các nàng tự do, cho phép cho phép các nàng ở Dương Bình dừng chân mưu sinh. Âu Bình nghĩ đại nhân có lẽ sẽ không có ý kiến gì, liền liền ở bên ngoài an trí giúp các nàng."
"Tiếng Hán cũng đều không hiểu, làm sao để kiếm sống?"
Âu Dương hỏi.
Lý Tứ nói:
" Đại nhân, ngươi không biết. Hai nữ tử này đã bị đại tửu điếm Kim Tôn thuê về, trở thành vũ đạo sư, bảy ngày biểu diễn một lần. Cứ như vậy nửa tháng, đã nổi tiếng khắp toàn bộ Dương Bình. Ngay cả mọi người ở Đông Kinh cũng đến thưởng thức. Nói thật, Lý Tứ ta cũng bồi vào Nam ra Bắc, nhưng vũ đạo nóng bỏng như vậy, làm cho nam nhân mơ mộng xa xôi, ngoại trừ Ba Tư ra hẳn là khó mà gặp được cái khác. Có khách thương lượng dùng một vạn quan mua các nàng theo bồi đêm, các nàng lại cự tuyệt. Nghe nói Đông Kinh và Hàng Châu đều có người mời các nàng đi biểu diễn lưu động."
Âu Dương cười cười, thấy cũng đúng. Tống chủ yếu là dùng tỳ bà che nửa mặt mang theo một loại vẻ đẹp hàm súc. Mà còn người ta thì lộ ra không những nhiều mà còn dáng người uốn dẻo, ánh mắt như điện, uốn éo đứng lên đặc biệt phong tao (lẳng lơ)... Không nổi tiếng thì mới là lạ. Âu Dương nói:
"Ta thấy như vậy cũng rất tốt. Bất kể nói thế nào thì các nàng bây giờ đã có thể tự mình nuôi sống được mình."
...
Mấy người đều là từ Tây Vực trở về, mọi người nói chuyện phiếm cũng chẳng có nhiều bận tâm như vậy. Đi chung đường vẫn tương đối thoải mái. Lại có thêm một biến hóa là quan đạo ở giữa hai huyện Thượng Cốc và Dương Bình đã mở rộng gấp đôi, theo ý của tri châu Thọ Châu, toàn bộ đường của năm huyện Thọ Châu đều được sửa chữa, cuối cùng liên thông đến Đông Kinh. Đa phần là sử dụng tài nguyên từ Âu Dương, lấy ra một phần thuế kim làm tài chính, thuê những người nông nhàn hoặc dân chạy nạn từ bên ngoài đến làm cu li. Con đường hằng ngày có sương quân đặc biệt bảo dưỡng, nhưng có một điểm, chiếc xe thông qua quan đạo cho dù là nhân lực hay là súc vật kéo, đi qua hai huyện vẫn phải giao nạp phí tổn nhất định. Nhân lực thì một trăm đồng, súc vật kéo thì một trăm năm mươi đồng, tiền nộp đó đều dùng cho việc bảo dưỡng đường. Đề nghị này với Âu Dương không có quan hệ gì, là tự tri châu đưa ra.
Dương Bình giàu có, Đông Kinh phồn hoa, vậy nến Thượng Cốc ở giữa tất nhiên cũng không nghèo được. Tri huyện mới vừa lên nhậm chức ở Thượng Cốc trước kia từng được huấn luyện tại đại học Dương Bình, nghe nói Âu Dương về Dương Bình, vô cùng khách khí đến nghênh đón tiếp đãi. Phú huyện như Thượng Cốc dựa theo lệ thường của triều đình, ba năm một kỳ, thường làm hai kỳ. Lại bộ Tống đã có chế độ khảo hạch quan viên, từ tù nhân cho đến dân sinh đều có điều tra. Nhưng Âu Dương cho dù một năm không có ở đây, kiểm tra đánh giá ở triều đình đều là xuất sắc. Dù sao bọn họ cũng biết Âu Dương mặc dù là tri huyện nhưng đã không thuộc phạm trù quản lý của bọn hắn rồi.
Ở lại một đêm rồi tiếp tục lên đường. Mà nay vô cùng thái bình, thái bình cũng không phải nói không có trộm vặt hay đạo tặc, mà là nói không có cướp bóc, không có nạn trộm cướp. Lại thêm quan đạo người lui tới nhiều, người Trung Quốc cổ đại không lạnh lùng như thời hiện đại, cũng ít có cầm đao cướp bóc.
Mãi đến khi nhìn thấy lầu trên tường thành Dương Bình, Âu Dương mới hỏi:
" Bạch Liên, kết quả gì thương lượng của tiễn trang Dương Bình và tiễn trang Đông Nam như thế nào?"
Bạch Liên cười khổ:
" Không có kết quả thưa đại nhân. Ý kiến của tiễn trang Dương Bình là bảo tiễn trang Đông Nam rút về Đông Nam. Mà còn tiễn trang Đông Nam thì yêu cầu tiễn trang Dương Bình bán ra ngân phiếu giấy. Cam đại nhân nói, tiễn trang Đông Nam cũng là không có cách nào, ngân phiếu tiễn trang Dương Bình vừa lưu thông, thị trường của tiễn trang Đông Nam liền bị mất bốn phần. Hơn nữa bởi vì mọi người dùng ngân phiếu, ngân phiếu của Dương Bình lại không thông đến tiễn trang Đông Nam, không thể nghi ngờ là cho tiễn trang Đông Nam thêm nhiều phiền toái."
Âu Dương gật đầu hỏi:
" Vậy bây giờ thì sao?"
" Tất cả mọi người chờ đại nhân trở về xử lý."
" Lại là ta xử lý, có phải là buổi tối ngủ với nữ nhân hay là ngủ với heo mẹ cũng để ta xử lý phải không?"
Âu Dương nói:
" Trương Tam"
"Có thuộc hạ."
" Báo cho hiệp hội buôn bán, trong vòng ba ngày nếu như không có kết quả hài lòng, khoản tiền vay của bốn châu toàn bộ đều thanh toán hết, tất cả những người vay ở tiễn trang không tuân theo hiệp nghị sẽ được phép cự tuyệt trả lại và lợi tức."
"Dạ"
Âu Dương nói:
" Chúng ta đi cửa nam."
Âu Dương về Dương Bình, ai cũng không thấy. Đại biểu thương gia hai bên lúc này mới bất đắc dĩ ngồi xuống cùng nhau. Bọn họ biết rõ Âu Dương tuyệt đối không phải là đe dọa, chuyện này đã náo ầm ĩ lên triều đình. Nhưng mấu chốt là hai bên không muốn nhượng bộ. Ai nhượng bộ trước sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Đến ngày hôm sau hai bên đã đạt thành phương án cơ bản. Tiễn trang Dương Bình sẽ sử dụng giấy cho tiễn trang Đông Nam, tiễn trang Đông Nam sẽ rút về Đông Nam. Nhưng số tiền trên giấy hai bên sử dụng không thống nhất. Tiễn trang Dương Bình cho là nên một ngàn rút lại một quan, mà còn tiễn trang Đông Nam lại cho rằng một ngàn rút ra hai trăm đồng. Bởi vì Âu Dương bức bách quá gấp, hai bên lập tức thành giao sáu trăm đồng. Nhưng còn có một vấn đề, tiễn trang Dương Bình chỉ nguyện ý cung ứng theo hòa ước trong vòng hai năm, mà còn tiễn trang Đông Nam lại hi vọng mười năm. Tiễn trang Đông Nam biết rõ, sau hai năm, ngân giấy sẽ ngừng dùng, bọn họ khi đó lại khuếch trương lên bắc, thì sẽ đơn phương không tuân theo khế ước.
Cuối cùng ước định là ba năm, tiễn trang Đông Nam có lòng tin trong vòng ba năm sẽ nghiên cứu chế tạo được giấy ngân phiếu không cách nào phỏng chế được.
Chuyện rốt cuộc đã được giải quyết, thoạt nhìn xem ra dường như so với trước kia không có khác nhau gì. Nhưng cấp cao tầng hai bên đều bị bãi miễn, Chu Bình bị nhận lệnh về Đông Nam quản lý sản xuất lá trà, Tô Thiên bị xuống làm chưởng quầy ở cửa hàng chính tại Dương Bình.
Bởi vì nam bắc lui tới thường xuyên, mâu thuẫn xung đột tất nhiên sẽ gia tăng. Hiệp hội buôn bán Đông Nam và hiệp hội buôn bán Dương Bình dưới sự chủ đạo của Âu Dương đã liên hiệp khai hội, chế định quy phạm quản lý buôn bán.
Với bản tuyên bố của hai bên làm cơ sở, hai hiệp hội buôn bán thành lập ghế nghị sĩ chặt chẽ cẩn thận. Tổng cộng thiết trí hai mươi mốt ghế nghị sĩ chịu trách nhiệm làm trọng tài buôn bán cho hai bên nam bắc. Ghế nghị sĩ bốn năm sẽ chọn một lần, thành viên được lựa chọn từ trong các thương gia của hai hiệp hội buôn bán đăng kí vào. Âu Dương tạm thời đảm nhận chủ tịch nhiệm kỳ đầu. Về sau tất cả xung đột nam bắc đều do hiệp hội buôn bán liên hiệp làm trọng tài. Nói là trọng tài, kỳ thật càng giống như một toà án buôn bán hiện đại hơn. Âu Dương chỉ hy vọng, tất cả mọi chuyện có thể ở nội bộ thương nhân giải quyết, chứ không phải là kinh động đến triều đình, bị phạt nặng cũng là lưỡng bại câu thương. Khẩu hiệu của hiệp hội buôn bán liên hiệp là đoàn kết phát triển, hỗ trợ giúp đỡ nhau cùng có lợi.
...
Sau khi xong xuôi hết thảy, Tô lão gia mời Âu Dương đến đại tửu điếm Kim Tôn xem vũ đạo Ba Tư.
" Tiểu hài tử không hiểu chuyện khiến đại nhân tốn nhiều tâm huyết."
Tô lão gia vừa nói vừa bưng trà trong tay Tô Thiên nói:
" Đại nhân, mời dùng trà."
Âu Dương cầm lấy uống một ngụm rồi xoay người nhìn Tô Thiên:
" Tô Thiên, ta có mấy vấn đề không rõ. Vì sao ngươi vội vã lưu hành ngân phiếu như vậy? Rồi sau đó xảy ra chuyện này vì sao không nhượng bộ? Này không giống với tính cách của ngươi."
" Cái này..."
Tô lão gia nói:
" Đại nhân chê cười, kỳ thật chuyện này nguyên nhân gây ra cũng là bởi vì Tô Thiên không phóng khoáng."
Âu Dương cười nói:
" Không phải chứ."
"Nói như này vậy, lần này tiễn trang Dương Bình không buông bỏ kỳ thật cũng là ý tứ của toàn bộ cổ đông."
Tô lão gia nói:
" Đại nhân có điều không biết. Buôn bán Xiêm La, bạc trắng Nhật Bản toàn bộ là thương nhân bên Đông Nam kia làm. Người phía bắc chúng ta muốn uống chút canh thừa mà không ngờ người ta ngay cả nồi nước cạn cũng không cho."
Âu Bình ở một bên giải thích với Âu Dương. Bởi vì sự lớn mạnh của hạm đội Hàng Châu, tuy rằng nắm quyền hạm đội là Nhạc Phi, nhưng Nhạc Phi ủng hộ luyện binh. Nhưng phụ cận không có binh có thể luyện, vì vậy hoặc là trợ giúp Nhật Bản đánh trận, hoặc là hộ tống thương đội xuôi nam, coi như là một loại đi thực tiễn tương đối khá. Nhưng bởi vì tiễn trang Đông Nam xuống tay nhanh, một khối đất Tống ở Nhật Bản hoàn toàn là do tiễn trang Đông Nam quản lý, mà ở buôn bán nông sản tại Xiêm La cũng là hiệp hội buôn bán Đông Nam quản lý.
Hiệp hội buôn bán Dương Bình vốn suy nghĩ sẽ thiết lập bến tàu ở Đạm Mã Tích, rồi sau đó dựa vào đường biển để tiêu thụ thương phẩm với tứ phía. Không ngờ hiệp hội buôn bán Đông Nam cũng không đồng ý. Bởi vì hiệp hội buôn bán Đông Nam có người quen thuộc với hạm đội, lại thêm Nhạc Phi không quan tâm đến buôn bán, chỉ để ý đến thành quả huấn luyện, cho nên hiệp hội buôn bán Dương Bình sau khi chiếm giữ Đạm Mã Tích không bao lâu, bởi vì thiếu hụt vũ lực bảo vệ, lại gặp người địa phương cướp bóc, tổn thất thảm trọng. Thù oán cứ như vậy mà kết.
Âu Bình ai cũng không giúp tiếp tục nói:
" Xác thực là không thể điều hạm đội nào qua được. Một bộ phận hạm đội đang trợ giúp Nhật Bản đánh Cửu Châu, Đại Danh, Đảo Tân. Mà một bộ phận khác đang thăm dò thuỷ văn hải cảnh của toàn bộ Đại Tống, mặt khác một phần đang lưu động ở Đông Nam."
Tô Thiên nói:
" Theo ta được biết, bộ phận hạm đội bên Nhật Bản kia là sau khi hiệp hội buôn bán Dương Bình ra thỉnh cầu một tháng mới ký kết hiệp nghị với Đảo Tân."
Âu Bình cũng không phản đối nói:
" Là như vậy sao."
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Hiệp hội buôn bán Dương Bình cơ bản là bao tròn buôn bán với quân Tây Bắc. Mua bán với Liêu, với Thổ Phiên, với Tây Hạ còn có bây giờ con đường tơ lụa với Ba Tư. Thậm chí đã có người nguyện ý mở trạm thương nghiệp ở Ngọc Châu. Mấy thứ ở lục địa đoạt không được, hiệp hội buôn bán Đông Nam tất nhiên sẽ nắm chặt một số thứ trên đường biển. Còn nữa, ba đầu sỏ hạm đội Hàng Châu, Lương Hồng Ngọc là người của hoàng thượng, Nhạc Phi chỉ biết đến quân sự, mà còn Lý Bảo lại thiếu nợ đại chưởng quỹ Chu An đại nhân của hiệp hội buôn bán Đông Nam. Hai người kia đều là muốn giúp ai thì không cần giúp, chỉ cần không đạp hư hạm đội, đạt tới mục đích huấn luyện của hạm đội là được, cho nên liền thuận theo nhân tình để Lý Bảo làm chủ. Tô Thiên à, ngươi quá mức xuất sắc, ngươi ăn thịt cũng phải để cho người ta uống chút canh chứ. Đừng nói ta thiên vị bên nào, trên biển vất vả và nguy hiểm ra sao ta nghĩ ngươi biết rõ, hơn nữa đều là giao thiệp với người ngoại quốc, sử dụng nhân lực vật lực đều rất cao."