Constantine là Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ hiện giờ, Thổ Nhĩ Kỳ lúc này vẫn là tình trạng người Đại Tần và Thập Tự Quân cắt cứ. Hàn Thế Trung ngẫm lại nói:
" Cũng không phải không thể làm được, nếu như có thể lợi dụng bọn họ mâu thuẫn lẫn nhau, cũng có thể. Lúc trước, đã có quý tộc Đại Thực, Đại Tần phái sứ giá đến bái phỏng mạt tướng. Nhưng mạt tướng cảm thấy sự việc quan trọng, không dám gặp bừa bọn họ."
" Cùng so với bọn họ, thì Đại Tống ta ở chỗ này là quốc gia không có lợi nhất. Nhưng Ba Tư cùng các bộ Đại Thực quan hệ rất tốt. Nếu Ba Tư cũng phái sứ giả đến đàm phán, e rằng không dễ suy tính."
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Trước tiên xem thử thái độ của Thập Tự Quân, xem trong ba ngày có phải là sẽ phóng thích Chương tướng quân hay không."
" Chỉ có thể như vậy."
Lần đầu tiên hội đàm không có kết quả, đừng nói là Hàn Thế Trung, cho dù là Âu Dương thật ra cũng không hiểu rõ lắm quan hệ và mâu thuẫn giữa các dân tộc như vậy. Từ trên đường mắt thấy tai nghe mà thấy, Thập Tự Quân này biết mình binh lực không đủ, cho nên phần lớn là áp dụng biện pháp trấn an, và châm ngòi bộ tộc tàn sát lẫn nhau. Nhưng thủ đoạn này cũng không phải là không có hiệu quả, một vài thành thị bị Pháp chiếm cứ, quân dân địa phương với văn hóa Pháp, Đức vẫn là rất mật thiết.
Mà Thập Tự Quân là hành vi tôn giáo cực đoan, thật ra là trộn lẫn một loại hành vi mạo hiểm cướp đoạt của thương nhân. Constantine là điểm đầu tiên Thập Tự Quân từ trên biển lên đất liền, Thập Tự Quân nơi đây thực lực cùng trung thành cao nhất xung quanh.
" Báo!"
Một thân binh tiến vào nói:
" Thập Tự Quân phái người đưa thư tới."
Âu Dương nói bọn họ gọi là Thập Tự Quân, các bọn binh sĩ đương nhiên sẽ gọi như vậy. So với gọi cái này, cái kia còn tốt hơn nhiều.
Âu Dương gỡ thư xem xét cười nói:
" Hồng Môn Yến, người ta mời ta buổi tối ngày mai ăn cơm hơn nữa đàm phán."
" Có đi hay là không?"
" Đi chứ."
Âu Dương nói:
" Chỉ có chúng ta và Thập Tự Quân quan hệ thân mật một chút, những người đứng một bên nhìn thấy mới sẽ khẩn trương. Chỗ tốt sẽ đồng ý càng nhiều. Ta viết một bức thư, lát nữa cho người đưa qua, thuận tiện ngày mai ta cũng đi xem Chương tướng quân."
...
Âu Dương dẫn theo Trương Tam, Lý Tứ, Bạch Liên còn có Lý Dật Phong đồng hành, Hàn Thế Trung bên này mặc dù lo lắng, ngược lại cũng không có khuyên can. Dù sao là hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, một khi Âu Dương không trở về, mặc kệ phải trả bằng cái giá nào cũng phải tiêu diệt toàn bộ Thập Tự Quân của Constantinople.
Âu Dương đến Constantinople, một đội kỵ binh nghênh đón, sau khi xuống ngựa, đầu lĩnh kỵ binh hành lễ kỵ sĩ dùng tiếng Pháp nói:
" Bá tước Đức Phất Lỗ Ngõa phái Tháp Lạp Hạ nghênh đón các hạ."
Âu Dương xuống ngựa hành lễ nói:
" Xin chào, kỵ sĩ tôn kính, có điều trước đó, ta có thể đi thăm con dân của ta trước không."
" Đương nhiên có thể. Bá tước căn dặn, các hạ muốn đi đâu cũng được."
Nơi đây mới vừa nghe nói ngày hôm qua viện quân Tống đánh đại thắng, cả đám Chương Lan đều là sĩ khí tăng vọt. Lúc chạng vạng tối, Chương Lan thông lệ dò xét phòng vệ, đã thấy một đám người từ phía tây mà đến. Vì vậy phất tay hô:
" Chuẩn bị chiến đấu."
Hiệu lệnh ban xuống, mọi người lập tức tiến vào cương vị công tác. Thật ra chỉ là mấy đạo chiến hào cùng tường đá đắp nên. Trải qua bao lần huấn luyện quy mô nhỏ với quân địch, ấn tượng trọng binh để lại cho mọi người vô cùng ấn tượng. Mà chiến hào lại thêm tác dụng của pháo ném dùng để đối phó với trọng binh là tốt nhất. Bản bộ Lưu Kỹ đều là bộ đội chuyên môn sử dụng hỏa khí, Chương Lan cũng cực kỳ có tâm đắc.
" Hả?"
Người tới đến gần, Chương Lan cả kinh nói:
" Là Âu đại nhân... Các huynh đệ, là Âu đại nhân tới."
" Là ta, nhưng không cần hô lớn tiếng như vậy."
Âu Dương xuống ngựa, đỡ Chương Lan bán quỳ dưới đất nức nở, nói:
" Báo cho thuộc hạ, các huynh đệ chịu khổ rồi, về sau trở về mỗi người thưởng một trăm quan."
" Tạ đại nhân."
Tất cả binh sĩ cùng nhau hô vang, khiến cả đám Tháp Lạp Hạ lại càng hoảng sợ. Lúc này mới chăm chú dò xét Âu Dương, mặc dù không hiểu rõ bọn họ nói cái gì, nhưng có thể thấy được Âu Dương uy vọng cao.
Đông thành được Chương Lan cải tạo thành nơi trú quân, phòng ốc lân cận đều bị phá hủy, mọi thứ đều lấy ra làm lá chắn, phía trước bố trí địa lôi. Đương nhiên đây cũng là Thập Tự Quân không toàn lực tiến công khiến cho bọn họ mới có thể sống đến bây giờ. Hàn huyên vài câu Âu Dương biết được, khó khăn nhất của nơi này chính là bệnh tật, bởi vì đủ loại bệnh tật đã làm tử vong hơn tám mươi người. Lại thêm lòng dạ đen tối, ở trong quân lương không thêm bất cứ thành phần muối nào, ăn lâu ngày, ngược lại dẫn đến toàn thân không còn chút sức lực nào, càng dẫn tới việc phá hủy sức miễn dịch. Ba quân y tốt nghiệp y khoa Dương Bình cũng đi theo đều đang ở đây, nhưng trong tay đã không còn thảo dược nào có thể sử dụng.
Ba mươi thương nhân cùng hơn hai trăm lạc đà đi theo quân đội tình hình cũng không tốt được mấy. May mắn lúc bị bao vây thời tiết khá lạnh, giờ đây cũng sắp đến giữa hè, thất là ôn dịch nổi lên bốn phía. Âu Dương sau khi hỏi thăm mọi người thì đi tới dặn dò:
" Cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa, hai ngày sau bọn họ không thả người, chúng ta sẽ đánh vào. Các ngươi phải giữ vững tinh thần, sống đến lúc chúng ta tới cứu các ngươi."
" Mạt tướng tất nhiên không có nhục sứ mạng."
...
Đức Phất Lỗ Ngõa khỏang chừng năm mươi tuổi, dáng dấp cũng không đặc biệt, bộ dáng lão đầu cứng rắn Pháp tiêu chuẩn. Hai bên sau khi ôm nhau, Đức Phất Lỗ Ngõa vô cùng ngạc nhiên tuổi tác của Âu Dương, đặc biệt hỏi thăm có phải là huyết thống quý tộc không.
Âu Dương thì cười nói:
" Bá tước đại nhân, người không phân sang hèn, đây dường như cũng là ý của Thượng Đế Thiên Chúa giáo. Hãy nhìn thử tùy tùng của ta, nữ sĩ này gọi là Bạch Liên, chính là thủ lĩnh cường đạo, chiếm lĩnh cả một đường Lương Sơn Bạc Đại Tống, binh sĩ thuộc hạ trung thành hơn mười vạn."
" Ồ, thật là nhìn không ra."
Đức Phất Lỗ Ngõa hành lễ với Bạch Liên, sau đó nắm tay nàng hôn một cái. Bạch Liên thoắt cái hai bên tai đỏ lựng, nếu không phải Âu Dương trước đó đã căn dặn, phỏng chừng lúc này đã rút đao bổ tới.
" Trương Tam, đất đai hắn có được mênh mông. Tuấn mã tráng kiện chạy ba ngày ba đêm mới có thể đến tận cùng được."
" Chào ngươi, Trương Tam các hạ."
Trương Tam thấy là giới thiệu mình, người ta lại chào hỏi, ôm quyền nói:
" Thất lễ thất lễ."
Thất lễ? Làm sao phiên dịch? Âu Dương sau khi ngẫm lại, nói:
" Hắn nói, hắn chỉ là một thành viên trong rất nhiều quý tộc thôi. Đây là Lý Tứ, chính là triết học gia trứ danh Đại Tống."
Lý Tứ ôm quyền:
" Hạnh ngộ."
" Vị này gọi là Lý Dật Phong, chính là một phóng viên. Chính là người ghi chép tất cả sự thật cho dân thường biết."
Lý Dật Phong lôi ra bút lông và giấy Âu Dương nghiên cứu chế tạo hỏi:
" Vị đại nhân này, ta đại biểu năm trăm ngàn người Đại Tống hỏi ngài một chuyện, xin hỏi ngài biết sự tồn tại của nước Đại Tống không?"
Sau khi phiên dịch, Đức Phất Lỗ Ngõa trả lời:
" Đúng vậy, quốc gia chúng ta gọi các người là người Seres, lụa cùng đồ sứ của các ngươi ở quốc gia chúng ta còn đắt hơn cả vàng ròng."
" Cám ơn."
Lý Dật Phong hỏi:
" Xin hỏi đại nhân, làm sao các ngươi lúc trước muốn giam giữ người Tống, có phải là tham muốn lụa cùng đồ sứ của người Tống không?"
" Không không không."
Đức Phất Lỗ Ngõa vội nói:
" Theo ta được biết, việc này là một thương nhân Venice châm ngòi gây ra. Thập Tự Quân chúng ta chính là phụng mệnh lệnh của Giáo Hoàng diệt trừ dị giáo, chính là quân đội chính nghĩa. Làm sao có thể ham muốn thương phẩm của thương nhân mà dẫn đến hiểu lầm ngày nay."
" Theo như lời của đại nhân, nhưng hoàng thượng ta sau khi nghe nói việc này, tức giận vô cùng, ngày nay chuẩn bị phái ra ba nghìn tàu chiến đi đến Địa Trung Hải chuẩn bị tiến hành trả thù đại quy mô, không biết các nước Địa Trung Hải có bao nhiêu thực lực hải quân."
" Thượng Đế, ba nghìn chiến thuyền, các ngươi rốt cuộc là quốc gia gì?"
Đức Phất Lỗ Ngõa kinh hãi, bấy giờ cách Âu Châu phát triển hàng hải vẫn còn mấy trăm năm, Đại Tống đã có thể đưa ra mấy ngàn chiến thuyền.
Lý Dật Phong trả lời:
Chúng ta là quốc gia đã có bốn ngàn năm văn minh. Một vấn đề cuối cùng, đại nhân, ngươi dự định giải quyết lần tranh chấp này như thế nào?"
" Tranh chấp? Không, đây chỉ là hiểu lầm."
Đức Phất Lỗ Ngõa nói:
" Đây là bởi vì một thương nhân Venice ích kỷ mà dẫn đến cớ sự ngày hôm nay, tất cả đều là sai lầm, chúng ta phải dừng lại sai lầm này. Lần này ta mời Âu Dương các hạ tới đây, chính là muốn giải quyết hiểu lầm này."
Những lời này Âu Dương đáp:
" Theo ta được biết không phải là hiểu lầm. Đức Phất Lỗ Ngõa các hạ, theo như ta hiểu, ý nghĩ của Thập Tự Quân Giáo Hoàng đưa ra này là muốn diệt trừ dị giáo. Ba ngày trước khi tiến vào Constantinople, các ngươi giết hại bảy ngàn cư dân địa phương, trong đó kể cả rất nhiều đàn bà và trẻ nhỏ. Các ngươi hung ác dường như khác xa rất lớn với giáo lí Thánh kinh."
" Giáo điều của chúng ta chính là cực đoan với dị giáo, chủ yếu là phản bội chính giáo của Thượng Đế và Hồi Giáo của Jerusalem tà ác. Ta có thể thề tuyệt đối không có đối với quý quốc có bất kỳ ý đồ gì. Hơn nữa đa số quốc gia Âu Châu kể cả Giáo Hoàng đều nguyện ý mở rộng còn đường tơ lụa. Một mặt là thương phẩm qua lại, một mặt là tiếp xúc văn minh, còn một mặt là có thể tiến hành truyền giáo."
Âu Dương ngại ngùng nói:
" Xin tha thứ ta đã thất lễ."
" Âu Dương các hạ, con dân của các ngươi chúng ta lập tức có thể thả ra, chỉ có điều, trong bọn họ có hai nô lệ đào tẩu từ chỗ chúng ta, nếu các hạ nguyện ý đem hai gã nô lệ này giao lại cho bọn ta, chúng ta sẽ đâng lên ba mươi xử nữ và một trăm ounce hoàng kim."
* ounce: Trong ngành kim hoàn ở Việt Nam, khối lượng của vàng được tính theo đơn vị là cây (lượng hay lạng) hoặc chỉ. Một cây vàng nặng 37,50 g. Một chỉ bằng 1/10 cây vàng.
Trên thị trường thế giới, vàng thường được đo lường theo hệ thống khối lượng troy, trong đó 1 troy ounce (ozt) tương đương 31,103 476 8 g.
Như vậy:
1 Lượng = 1,20556 troy ounces
1 Tấn (Metric Ton)= 32.150 troy ounces
1 Kilogam (kilo) = 32,15 troy ounces
" Ha ha, các hạ thật biết nói đùa. Không dối gạt các hạ, ta ngày nay có gia sản giá trị một trăm vạn lượng, tương đương có hơn một trăm vạn ounce hoàng kim."
Âu Dương nói:
" Vẫn không cần phải dùng tiền tới hấp dẫn ta. Có điều ngươi đề nghị phóng thích những người bị nhốt lại, ta vô cùng thưởng thức. Ta hy vọng có thể sớm gặp lại được bọn họ một chút."
Đức Phất Lỗ Ngõa gật đầu:
" Vậy không biết quý quân có tính toán gì không?"
" Tạm thời không có tính toán gì, chúng ta phải đợi tin tức trong nước. Có điều, Đức Phất Lỗ Ngõa các hạ, ta tin tưởng nước ta sẽ bởi vì quý quân phóng thích những dân Tống bị nhốt sẽ có sự khen ngợi đối với quý quân."
Đức Phất Lỗ Ngõa lắc đầu:
" Âu Dương các hạ, nếu không thể giao hai nữ nô lệ Hồi giáo, chỉ sợ ta không cách nào phóng thích dân Tống quý quốc bị nhốt được."
"Ồ?"
Âu Dương chau mày, xem ra hai người nô lệ này có chút danh tiếng. Lúc trước hỏi thăm Chương Lan, Chương Lan căn bản là không nhắc tới có hai nữ nhân này, nói đúng hơn là không để ý, chỉ bảo mọi người cẩn thận, kết quả đánh nhau. Thập Tự Quân mới vừa đánh thắng trận, mà còn nhóm người Chương Lan cũng xem mình là tinh nhuệ của Đại Tống, hơn nữa đều là từng đã giết người, đánh giặc, cuối cùng liền dùng vũ lực đấu nhau. Âu Dương hỏi:
" Không biết thân phận của hai nữ nô lệ đó như thế nào?"
Đức Phất Lỗ Ngõa lập tức nói:
" Chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút."
" Các hạ đang nói đùa sao?"
Âu Dương cảm giác chỉ số thông minh của mình bị khinh bỉ.
" Âu Dương các hạ chỉ cần đưa hai nữ nô lệ đó giao cho chúng ta, hết thảy mọi chuyện đều có thể thương lượng."
Âu Dương hỏi:
" Nếu không thì sao?"
Nếu đã nói khoác thì nói khoác cho luôn, đương nhiên phải có chút dáng vẻ. Âu Dương dứt khoát bày ra bộ dáng vô cùng khao khát đánh trận.
" Nếu không liền sẽ tổn thương đến tình cảm giữa hai nước."
Âu Dương gật đầu:
" Quả thật không thể vì hai người nữ nhân mà làm tổn thương hòa khí. Như vậy đi, một nô lệ mười vạn ounce hoàng kim."
" Âu Dương các hạ, ta phải trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi đây là lừa bịp tống tiền."
Âu Dương khoát tay nói:
" Không, Đức Phất Lỗ Ngõa các hạ, không phải là lừa bịp tống tiền, là cướp bóc. Nhưng sự thật là quân đội của ngươi không phải là đối thủ của chúng ta, nếu chúng ta lại cùng người Đại Tần hợp tác... Điều kiện rất đơn giản, Constantinople vẫn là của ngươi, năm mươi vạn ounce hoàng kim hoặc là thương phẩm đồng giá, chúng ta giúp ngươi giải quyết các thế lực phản đối. Không đủ tiền có thể dùng binh sĩ gom góp lại, mỗi binh sĩ bằng với một ounce hoàng kim."
Mùi thuốc súng đã tỏa ra, hoặc là nói nước yếu không thể ngoại giao. Mấy tháng này Đức Phất Lỗ Ngõa nghe tình hình của Tống, quả thật có một chút tin tức. Sự cường đại của Tống lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều, nếu không hắn cũng sẽ không tin tưởng thực sự có trăm vạn quân đội đang chuẩn bị tiến đến đây. Đức Phất Lỗ Ngõa buông tay nói:
" Được rồi, hai nữ nô lệ này ta có thể không cần, nhưng nếu như là điều kiện, ta hi vọng có thể nhận được thi thể của các nàng."
" Có thể"
Âu Dương nói:
" Một cỗ thi thể một vạn ounce."
"..."
Đức Phất Lỗ Ngõa suýt nữa đã chửi mẹ nó, cũng may hắn là người có lý trí, dựa theo tình huống trước mắt, cho dù đem tất cả toàn bộ Thập Tự Quân triệu tập cùng một chỗ, chỉ sợ cũng không cách nào chống lại quân đội Đại Tống đang đóng quân ở Constantinople. Hắn chỉ là không hiểu, dường như quân Tống căn bản là đã có chuẩn bị. Bên này mỗi lần bị vây hãm, không đến một tháng sẽ có đại quân đến đây rồi. Không bao lâu, lại tới một đám quân đội nữa. Rất hiển nhiên, nhóm chủ lực đầu tiên hoàn toàn là đã chuẩn bị tốt để đánh trận.
Đức Phất Lỗ Ngõa vung tay:
" Thi thể chúng ta cũng không cần. Ngày mai chúng ta sẽ phóng thích những người Tống bị nhốt. Nhưng ta hi vọng quý quân không cần phải tiếp tục khiêu khích nữa, tốt nhất nên lập tức bỏ chạy đi."
Hắn nhìn ra, sau lưng Âu Dương nhã nhặn có bóng dáng của ác ma. Người này so với hắn tưởng tượng còn khó chơi hơn nhiều.
Quan trọng nhất là kỵ binh hạng nặng của Thập Tự Quân gần đây hơi bị kiêu ngạo, phương trận ở trước mặt kẻ địch không chịu nổi một kích, khiến lòng tin của Đức Phất Lỗ Ngõa với quân đội hạ xuống điểm âm. Hắn không biết, chi bộ đội mà hắn đối mặt này đã đối phó qua kỵ binh hạng nặng Thiết Diêu Tử của Tây Hạ. Mà còn Thiết Diêu Tử là loại công kích tản ra, mà còn phương trận kỵ binh đan xen chính là ngại uy lực của thủ pháo quân Tống không đủ lớn. Đức Phất Lỗ Ngõa đã cảm thấy nguy hiểm, người trước mặt này từ lúc nói chuyện mà thấy, không chỉ có là cường đạo, hơn nữa còn là một thương nhân. Thương nhân theo đuổi chính là lợi ích, mà lợi ích lớn nhất thì lại nắm giữ ở trong tay mình.
Không thể thả, một khi thả ra những người Tống bị nhốt thì người này rất có thể sẽ trở mặt. Nhưng không thả ra thì người ta chưa chắc sẽ quan tâm đến sự sống chết của ba nghìn người này. Một khi đã mượn cớ như vậy thì quân đội tinh nhuệ như thế sẽ liên hợp để chống cự lại, sợ rằng đây thực sự không phải là thứ mà Thập Tự Quân trong thành có thể ngăn cản được.
Âu Dương nói:
" Đại Tống nước ta có suy nghĩ như sau, thứ nhất phóng thích những người dân Đại Tống bị nhốt. Thứ hai bởi vì Thập Tự Quân vô cớ dẫn ra tranh chấp, cho nên Thập Tự Quân phải tiến hành bồi thường với Đại Tống. Thứ ba, căn cứ vào sự qua lại hữu hảo giữa hai bên, quân Tống sẽ lui về phía sau 50 km. Thứ tư, bên Tống bảo đảm sẽ không tiến hành khiêu khích trước với Thập Tự Quân. Thứ năm, thương đội Tống đi qua khu khống chế và quốc gia của Thập Tự Quân sẽ không giao bất luận thuế kim gì, các địa phương phải bảo đảm được sự thông hành an toàn của thương đội Tống."
" Không có khả năng!"
Đức Phất Lỗ Ngõa giận quá thành cười nói:
" Các hạ đem chiến sĩ Thập Tự Quân anh dũng của ta không coi ra gì cả sao?"
Âu Dương chân thành nói:
" Đức Phất Lỗ Ngõa các hạ, sự thật là chúng ta quả thật không có coi trọng Thập Tự Quân lắm. Ví dụ sáng ngày hôm qua cũng đã nhìn thấy, chúng ta có được vũ khí mà các ngươi không sở hữu được, chúng ta có được chiến thuật vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi, từ xưa phương Đông đã tràn đầy trí tuệ, nhưng cũng không thiếu hụt sức mạnh."
" Thượng Đế sẽ không tha thứ cho các ngươi."
" Các hạ, Thượng Đế đã bị các ngươi lấy ra làm cớ để giết hại, đánh cướp. Cho nên ta rất tin tưởng Thượng Đế sẽ đứng ở bên chúng ta."
Âu Dương nói:
" Về phần các điều khoản ta đưa ra lúc trước, các ngươi có thể chấp nhận hay không, ta không quá quan tâm. Ta bây giờ quan tâm là các ngươi có phóng thích ra ba nghìn người bị vây khốn vô lý hay không."
Một tên phụ tá đến bên cạnh Đức Phất Lỗ Ngõa nói:
" Các hạ, trước tiên vẫn nên ổn định bọn người phương Đông ma quỷ này đã."
" Ha ha"
Âu Dương cười dùng tiếng Đức nói:
" Chúng ta tạm thời còn không phải là ma quỷ, ít nhất trước mắt thì không phải."
Cả đám kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Âu Dương ngay cả tiếng Đức cũng có thể nói lưu loát như vậy.
Âu Dương rất có lễ phép cúi người chào nói:
" Ngày mai hoàng hôn là kỳ hạn cuối cùng, ta hi vọng giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ không cần phải xuất hiện chiến tranh. Nhưng một khi chiến tranh xảy ra, chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến hướng tất cả các quốc gia Địa Trung Hải, chính thức tuyên chiến với Giáo Hoàng Roma. Cáo từ."
Âu Dương gật đầu, xoay người rời đi. Không có nghĩ tới hai gã mặc khôi giáp ở cửa đã rút trường kiếm trong tay ra ngăn cản đường đi. Đức Phất Lỗ Ngõa còn chưa nói gì, Trương Tam đã rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp chém vào trên hai thân kiếm. Hai tiếng 'keng' vang lên, một thanh bội kiếm bị đẩy ra, một thanh khác bị chém thành hai khúc.
Chỉ là loại bình thường, còn không sắc bén bằng kiếm của người Tây Hạ. Âu Dương không hề để ý tới, trực tiếp đi ra ngoài. Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết là nên ngăn hay là không ngăn thì tốt hơn.
Có kỵ sĩ hỏi:
" Bá tước?"
" Không thể giam người này, nếu không sẽ trở thành cái cớ để đối phương tiến công."
Đức Phất Lỗ Ngõa nói:
" Ta phải viết thư cho Giáo Hoàng, thỉnh cầu càng nhiều anh dũng chiến sĩ càng tốt."
" Những người kia thì phải làm sao, nên thả về hay không?"
" Thả."
Đức Phất Lỗ Ngõa nói:
" Thả bọn hắn có thể cho chúng ta tranh thủ thêm nhiều thời giờ để hiểu rõ quân đội của bọn hắn. Ta không tin có một chi quân đội không có nhược điểm gì cả."
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Thập Tự Quân bỏ chạy khỏi lớp phòng ngự của quân đội của Chương Lan. Hàn Thế Trung phái tiểu giáo dẫn dắt ba nghìn người rời khỏi thành Constantinople. Đại quân cũng theo đó rút lui sau trăm dặm đến một tòa thành nhỏ có vài Thập Tự Quân chiếm lĩnh, quân Tống đuổi chưa đầy trăm người Thập Tự Quân trong thành ra, tiến vào chiếm giữ thành này.
" Có tiền, tương đối có tiền."
Âu Dương nói:
" Bạch Liên, nói một chút với bọn họ đi."
Bạch Liên nói:
" Chúng ta đi theo đại nhân, ngày hôm trước đến cung nghị sự hoàng kim của bọn hắn có chút giống với giáo đường mà đại nhân đã nói, ngai vàng của hoàng đế có ba bậc thang. Tất cả đều là dùng hoàng kim, ngà voi, trân châu, bảo thạch khảm mà thành. Còn có cửa cung..."
Bạch Liên thao thao bất tuyệt miêu tả lại những thứ đã thấy được lúc đi đàm phán với Âu Dương, cung điện này quả thực chính là dùng hoàng kim với bảo thạch để cấu tạo mà thành, ngay cả mỗi một cánh cửa đều có hoàng kim bảo thạch khảm lên.
Âu Dương nói:
"Ta bên này đã nghe ngóng rõ rồi. Để ủng hộ sĩ khí của Thập Tự Quân, thống soái sẽ thưởng cho chiến công của bọn kỵ sĩ, công khai hạ lệnh bộ hạ có thể trong một tuần trong thành công chiếm tùy ý đốt giết đánh cướp. Thập Tự Quân vẫn còn đang ở tại lãnh thổ của Đại Tần thành lập đế quốc Latinh. Lãnh chủ phong kiến của bọn họ chiếm lĩnh một mảnh thổ địa lớn, áp bức tàn khốc với cư dân trên vùng đất đó. Chẳng hạn như vị trí của chúng ta bây giờ là một đất phong của tử tước ( nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước). Mà hóa ra quốc gia Đại Tần bây giờ chỉ có thể khống chế một số đất đai như Thrace, Macedonia ở phía tây bắc.
Hàn Thế Trung gật đầu nói:
" Theo một số cư dân Đông Chính giáo nguyện ý cung cấp tin tức cho chúng ta nói. Ở Constantinople quân đội trong phạm vi khống chế thật sự kỳ thật chỉ có không đến tám vạn. Còn có sáu vạn là phản đồ của Đông Chính giáo. Lại qua biên giới của Ả Rập thì Thập Tự Quân chiếm đoạt được không ít bộ lạc, trong Ả Rập có khoảng bốn vạn quân đội Thập Tự Quân. Có điều kỵ binh hạng nhẹ của Ả Rập luôn luôn phản kháng, bọn họ vẫn không có biện pháp tiếp tục đi tới. Có điều Jerusalem của bọn họ đang ở dưới sự khống chế của Thập Tự Quân."
Hiển nhiên, Hàn Thế Trung đã học được không ít danh từ mới.