Mục lục
[Dịch] Thiên Tống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàn Nhan Lan dường như không thay đổi, trên mặt vẫn là lạnh như băng, biểu tình không nhiều lắm, bề ngoài giống như mỹ nữ do người Hàn Quốc tạo ra, cũng chẳng mang theo tùy tùng, độc thân một mình. Mà còn sau lưng Âu Dương lại có hai người Trương Tam và Lý Tứ võ công tương đối khá. không có biện pháp, không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.

Âu Dương chắp tay nghênh đón:

" Hoàn Nhan quận chúa, đã lâu không gặp, mời ngồi."

" Đúng vậy, đã lâu không gặp. Dương Bình này lại một ngày một dạng. Ta cũng suýt nữa lạc đường."

Hoàn Nhan Lan khách khí một câu rồi ngồi xuống, thái độ vẫn tương đối hữu hảo.

"Pha trà đi."

Âu Dương nói một tiếng.

" Tới rồi"

Lương Hồng Ngọc bưng hai chén trà đi lên:

" Mời dùng trà."

Âu Dương vội vàng đứng lên nói:

" Phu nhân sao lại tự mình dâng trà."

" Hoàn Nhan cô nương là bạn cố tri, hơn nữa lại nói Hồng Ngọc có hôm nay cũng phải cảm tạ Hoàn Nhan cô nương."

Lương Hồng Ngọc đem trà để ở trước mặt Hoàn Nhan Lan nói:

" Hoàn Nhan cô nương mời dùng."

Âu Dương sửa lại:

" Phu nhân nói sai rồi, là Hoàn Nhan quận chúa."

" Cám ơn"

Hoàn Nhan Lan miễn cưỡng cười, bưng lấy trà uống một ngụm.

Lương Hồng Ngọc ngồi ở bên cạnh Âu Dương hỏi:

" Không biết quận chúa đến nhà có công vụ gì không?"

" Công vụ thì không có, chỉ là ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn tới Dương Bình thăm cố nhân mà thôi."

" Cũng đã sớm nghe quan nhân nói đến, quận chúa chính là nữ trung hào kiệt, cũng đã ở Dương Bình nhiều ngày. Mà nay Dương Bình biến hóa lớn, không bằng Hồng Ngọc mang quận chúa đi thăm thú một chút?"

Hai nữ nhân nói chuyện với nhau, Âu Dương liền ở một bên uống trà, trong lòng đang nghiền ngẫm nguyên nhân Hoàn Nhan Lan đến thăm. Người Liêu ngày nay hỏa khí mặc dù nói không hơn loại phổ thông nhưng cũng là rất có uy lực.

Đặc biệt là loại pháo súy thủ dễ dàng mang theo, sử dụng đơn giản, hoàn toàn triệt tiêu ưu thế vũ khí lạnh của người Nữ Chân. Năm sau lại thêm thuốc nổ bao chuyên dụng để công thành, càng làm cho người Nữ Chân sợ hãi.

Cho dù cửa thành bền chắc đến đâu, hai bao thuốc nổ tất nhiên có thể phá hủy được. Thân là Vạn Lý Trường Thành mà Trung Quốc bảo là có thể bảo vệ chống xâm lược, nhưng đến thời đại văn minh hỏa khí, Vạn Lý Trường Thành liền thành chỉ để bài trí. Người Nữ Chân chỉ biết vũ khí lạnh, cũng chỉ có vũ khí lạnh đương nhiên chịu không nổi đả kích như vậy, cho dù là sĩ khí vẫn chịu tổn thất.

Nhưng người Nữ Chân rất quái dị, bọn họ không cầu có được vũ khí giống như Liêu, nhưng lại hi vọng Liêu không có vũ khí giống như bọn họ. Về điểm này Âu Dương thực không rõ, về sau ngẫm lại mới giật mình chợt hiểu ra, thời Minh triều đã có pháo nở hoa uy lực cực lớn.

Nhưng đến Thanh triều lại chế không được, cách điều chế hỏa dược Thanh mạt so với thời Minh còn không bằng, chuyên gia cho ra đáp án là đã bị đánh mất, từ điểm này có thể thấy được suy nghĩ của người Nữ Chân.

Âu Dương không biết suy nghĩ của mình đại khái là đúng, nhưng Thanh triều người đông không phải Tống thì cũng là Nữ Chân. Đối mặt với sự nhiệt tình của Lương Hồng Ngọc, Hoàn Nhan Lan rốt cuộc nói:

" Âu Dương, có thể một mình tâm sự hay không?"

Âu Dương không có trả lời, tay đè chuôi đao của Trương Tam rồi nói:

" Hoàng thượng có chỉ, Âu đại nhân không được một mình hội kiến người Kim. Nếu không một đám thị vệ toàn bộ đều bị hỏi tội sung quân."

Này thì có, có điều không phải là thánh chỉ, mà là thủ dụ cho Triển Minh. Triệu Ngọc sợ Âu Dương đầu toàn là về lợi ích, bị người Kim ăn mất.

Hoàn Nhan Lan lắc đầu:

" Ta không có mang vũ khí."

Lý Tứ nói:

" Triển đại nhân không mang vũ khí vẫn có thể chém giết một con mãnh hổ."

Lương Hồng Ngọc cười nói:

" Quận chúa bỏ qua cho, này hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chúng ta cũng không thể không nể mặt Hoàng thượng. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng."

Hoàn Nhan Lan ngẫm lại, cũng chỉ có thể như vậy:

" Mục đích tới đây lần này của ta là hi vọng xưởng quân Dương Bình đình chỉ cung ứng hỏa khí với Liêu."

" Phì"

Lương Hồng Ngọc bật cười nói:

" Quận chúa, ngài không phải là đang nói đùa đó chứ? Xưởng quân của quan nhân nhà ta này mỗi tháng có thể có mấy chục vạn bạc vào túi. lúc này nói không bán là sẽ không bán sao... Hơn nữa lại nói, triều đình cũng đã đồng ý. Có điều ta nghe quan nhân nói triều đình cũng rất tốt bụng, loại pháo súy thủ này Kim quốc cũng có thể mua được."

Kim quốc? Kim quốc căn bản mua không nổi. Tài lực Kim quốc so với người Liêu tương đương Tây Hạ so tài lực với Đại Tống. Hoàn Nhan Lan không biết, Tống quốc bây giờ đang tìm cách để Kim, Liêu cân đối.

Người Kim nếu thua quá thảm vậy đàm phán liền không có biện pháp tiếp tục tiến hành. Đàm phán của Phủ Lâm Hoàng vẫn đang tiến hành. Mà nay Tống đã trở về châu nghèo nhất trong mười sáu châu Yến Vân kia - Mạc châu.

Mà nay đang đàm phàn về châu nghèo thứ hai. Triệu Ngọc cũng đã suy nghĩ cẩn thận, tiền quốc khố có, chủ yếu là đất đai và thành tựu. Trong lịch sử người nào quản ngươi châu này nghèo hay giàu, chỉ cần thu về được là đã có công lao rồi.

Mà nay Kim quốc bị đánh cho rất thảm, Tống bên này cũng có chỗ lo lắng. Đồng Quán hạ mật thư cho Âu Dương, bảo hắn nghĩ chút biện pháp để người Kim có chút sức hoàn thủ.

Tốt nhất có thể phản ngược lại hạ một hai cái thành của người Liêu, như vậy thì dễ thở hơn. Mà nay chiến lược do Quân Cơ xứ đặt ra chính là: Lợi dụng quan hệ Kim - Liêu, dùng tiền tài hoặc là một cái giá lớn khác cầm lại mười sáu châu Yến Vân.

Âu Dương nghĩ đến biện pháp chính là buôn lậu, thứ nhất bởi vì miễn thuế nên có thể giảm xuống giá cả tiêu thụ, thứ hai sẽ không khiến cho Liêu bất mãn. Nhưng ưu đãi vẫn là có...

Kim, Liêu năm ngoái đánh bốn trận, Liêu một bại ba thắng, rất chiếm ưu thế. Duy nhất thua một lần là bị bí mật đánh úp doanh trại địch, rồi sau đó bị đuổi theo trăm dặm.

Nhưng ngay cả người Liêu cũng không ngờ chính là người Nữ Chân thu được không ít hỏa khí nhưng mà không có lấy ra dùng, cũng không tiến hành nghiên cứu.

Hoàn Nhan Lan cười thảm một chút hỏi:

" Người Kim lúc này còn có gì đáng giá để Âu Dương ngươi ham muốn sao?"

" Có chứ."

Âu Dương nói.

"Có gì?"

" Nhân khẩu."

Âu Dương giải thích:

" Bây giờ không dùng đến, nhưng không lâu sau sẽ dùng."

" Hừ, ngươi cho dũng sĩ Nữ Chân của chúng ta là cái gì?"

Hoàn Nhan Lan giận. Trong lịch sử nhân khẩu Kim quốc cực nhỏ, cuối cùng Kim quốc bởi vì nhân khẩu thiếu hụt, đến Nhật Bản bắt mấy trăm người về làm lao động. Âu Dương nói về nhân khẩu với người Kim tương đương với hỏi con cọp ngươi có bán da hay không.

Âu Dương buông tay:

" Quận chúa, ngươi cũng biết ta là người làm ăn. Người làm ăn chú ý đến việc xuất ra phí tổn ít nhất thu về được thành quả cao nhất. Triều đình đã phủ quyết đề nghị lấy đất đai đổi lại vũ khí của các ngươi. Ta và ngươi đều biết, danh dự của Hoàng đế A Cốt Đả Hoàng đế cũng không được tốt lắm. Nếu ngươi không thể đưa ra phương án có lợi gì, ta nghĩ chúng ta không cần phải nói nhiều thêm nữa."

Hoàn Nhan Lan hỏi:

" Ngươi còn nhìn trúng chỗ tốt gì của người Nữ Chân chúng ta nữa không?"

" Chỉ có nhân khẩu, hơn nữa còn là lao động khỏe mạnh. Đại Tống Tây Bắc lộ bên kia bởi vì thực hiện hoà đàm nên rất nhiều bộ tộc đã đi theo người Tây Hạ rồi, mà nay những địa phương kia sức sản xuất thiếu hụt nghiêm trọng. Hơn nữa Tây Bắc là nơi lạnh khủng khiếp, người Trung Nguyên cũng không tình nguyện lên đó. Mặc dù triều đình bây giờ sửa lưu vong đến Tây Bắc, nhưng quận chúa cũng biết, đó là như muối bỏ biển. Mà nay Đại Tống thái bình yên ổn, muốn bắt người đi thật không dễ dàng. Nếu Kim quốc nguyện ý cung cấp hai vạn thanh niên khỏe mạnh, đi Tây Bắc lao động không hoàn lại trong ba năm, điều kiện này chúng ta có thể chậm rãi thương lượng. Việc xuất khảu hỏa khí với người Liêu là triều đình nói ra nên không tính, nhưng ta có thể trì hoãn thời hạn xuất xưởng. Nếu Kim quốc có yêu cầu, ta còn có thể mở lộ tuyến buôn lậu trên biển. Có điều, nói đi phải nói lại, phải có một điều kiện tiên quyết, chuyện này thuộc loại lén giao dịch, Đại Tống hoặc là Dương Bình đều sẽ không thừa nhận có chuyện buôn lậu xảy ra."

Âu Dương nhắc nhở:

" Hai vạn người, ba năm. Từ khi Sử Tiết Đoàn các ngươi tới Tống cũng đã nửa năm, thật ra thời gian ba năm trôi qua rất nhanh. Sau ba năm những người này vẫn là người Kim."

Với một quốc gia quân sự mà nói, hai vạn người chính là hai vạn dũng sĩ. Hoàn Nhan Lan cảm giác rất đau xót, quốc gia nghèo khó đến độ phải bán dân lao động. Âu Dương bên này cũng có tính toán, dựa theo tiền lương ở Tây Bắc bây giờ, một lao động thanh niên tiền lương một tháng là hai quan tiền.

Vậy ba năm chính là bảy mươi hai quan. Hai vạn người chính là một trăm bốn mươi bốn vạn bạc. Không những giảm bớt sự thiếu hụt sức lao động hơn nữa còn có thể vét được một số tiền lớn. Lại nói ba năm sau có trả hay không... A Cốt Đả đã làm mồng một, mình không thể làm mười lăm sao?

Âu Dương nói:

" Đương nhiên, hàng hóa vận chuyển trên biển này vẫn phải có tiền, hai vạn người này chỉ là một điều kiện tiên đề để chúng ta bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau."

" Ngươi không đi làm cường đạo quả thật là quá phí phạm nhân tài."

Âu Dương cười nói:

" Ta là dao thớt, người là thịt cá. Nói thật với ngươi, nếu đổi thành ý của cá nhân ta, chờ người Kim bị đánh đến không chịu được sẽ để Kim quốc nhập vào bản đồ Đại Tống. Ta tin tưởng người Nữ Chân hiểu rõ tương lai người Khiết Đan sẽ trả thù như thế nào. Mà khi đó người Khiết Đan đã mỏi mệt, quốc gia cũng bởi vì chiến tranh mà nát thành một đống. Chỉ có điều ánh mắt người trong triều quá thiển cận, một lòng nhớ thương mười sáu châu Yến Vân."

"..."

Hoàn Nhan Lan không nói lời nào.

Âu Dương nói:

" Nhưng mà nay ta quả thật không có cách gì. Nếu ngươi đồng ý những điều khoản này, có thể liên hệ trực tiếp với Trương Huyền Minh Trương đại nhân. Nếu không có chuyện gì khác, quận chúa xin mời."

Kim quốc thống khổ nhất chính là tiến vào đánh giằng co với Liêu quốc, hai bên thù hận sâu, đã là cục diện không chết không ngừng. Mà còn thống khổ nhất chính là Tống Triều không chỉ có bàng quan hơn nữa còn làm ngư ông đắc lợi.

Mà nhóm tham gia võ cử tướng lĩnh này đều là người trẻ tuổi, lớn nhất không quá ba mươi lăm tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi. Có xuất thân tướng môn, có xuất thân thương nhân, có xuất thân sĩ tộc.

Hàn Thế Trung cùng Lưu Kỳ hai tướng quân công lao vĩ đại khiến cho dù là sĩ tộc cũng có hứng thú với võ cử. Huống chi lần này là chọn lựa quan tướng hạm đội Hàng Châu.

Mặc dù mọi người không biết chủ tướng có phải là cũng từ đây sinh ra không, nhưng quy định hạm đội Hàng Châu khá cao, Thiết Soái tư hạm đội Hàng Châu, chính là Kinh Lược An Phủ Tư, chính là đại quan tam phẩm. Tướng lĩnh bên dưới cũng là lục phẩm trở lên, cho dù là phó tướng cũng có đãi ngộ thất phẩm.

Tống Triều mặc dù trọng văn khinh võ, nhưng tiền lương lại không phải tính như vậy. Tể tướng chính nhất phẩm mỗi tháng ba trăm quan bổng lộc. Mà Tiết Độ Sứ võ quan chính nhị phẩm đã có bốn trăm quan, hơn nữa mỗi tháng tiền dùng chung của trọng quân lộ đạt đến bạc vạn có thể chi phối.

Cho dù đến Nam Tống, về sau kinh tế túng quẫn, bổng lộc quan viên chỉ còn một nửa, nhưng võ tướng vẫn được chiếu cố cho toàn bộ. Chức vị nóng đỏ con mắt thế kia, ai không muốn cướp?

Võ cử lần này cũng là có quy định, bất luận người tham gia ứng tuyển là ai cũng phải phù hợp điều kiện dưới đây. Thứ nhất: Đề cử của thân hào nông thôn có danh vọng ở địa phương. Hoặc là đề cử cấp huyện trở lên. Phàm là người mua danh, sau này sẽ truy cứu người đề cử. Thứ hai, con cháu quan tướng.

Con cháu võ quan trên cửu phẩm có trong danh sách triều đình đều có thể tham gia. Phàm là tứ phẩm trở lên sai phái quan tướng cần phải đề cử một người tham gia. Thứ ba, người tham gia cần phải biết ngàn chữ.

Điều kiện rất rộng, nhưng lại có ép buộc đề cử, lần này tham gia võ cử nhân số không ngờ vượt hơn ngàn người, chuyện này có thể nói là một lần tuyển chọn nhân tài có quy mô lớn nhất từ khi Tống khai quốc đến nay.

Âu Dương lén cùng chủ khảo Đồng Quán liên hệ, hai người bàn tính ba ngày, lập ra một bộ quy tắc tuyển chọn. Người người muốn chào hỏi cùng Đồng Quán, nhưng nội vệ phụ trách hàng ngày, ngoại trừ hoàng đế chỉ có Âu Dương có thể nhìn thấy Đồng Quán, ai cũng không có cách gì.

Mà Âu Dương cũng có người lôi kéo làm quen, chỉ có điều bên cạnh hắn đi theo không ít phóng viên, vừa thấy có người lôi kéo làm quen thì đã phỏng vấn trước: Ngươi tham gia võ cử tên gì? Kết quả Âu Dương cũng là sinh vật chớ lại gần.

Mà phó chủ khảo là Hàn Thế Trung, Xung Sư Trung, còn có một đám người Xu Mật Viện cùng Lễ bộ làm nền. Hàn Thế Trung hiển nhiên thành thục rất nhiều, sau khi trở về cũng chẳng đi hỏi thăm Âu Dương, bất kỳ khách đến thăm tất cả đều không gặp. Xung Sư Trung ngược lại là có mở cửa tiếp đãi, nhưng tuổi tác đã cao, mọi người gặp rồi mới biết, loại lão tướng quân này cũng chỉ là thêm cho có màu.

Một ngày trước khi bắt đầu, mọi người cũng nhìn thấy rõ. Chủ khảo chính thức thật ra là ba người, Đồng Quán, Hàn Thế Trung, còn có Âu Dương. Đồng Quán phụ trách nhận người, Hàn Thế Trung phụ trách xem xét năng lực, Âu Dương phụ trách đưa ra đối sách. Mà mỗi người đều có người Ngự Sử đài giám thị toàn bộ quá trình. Tống Triều đối với thái độ nghiêm trị gian dối không phải bình thường.

...

Sàn vật Đông Kinh, hơn một ngàn hán tử toàn bộ thay trang phục cấm quân đứng thẳng ở sàn vật cấm quân, mỗi người sau lưng còn có một số hiệu, phía trước là một cái bàn còn có tờ giấy dùng đá chặn xuống, nước và mực.

Trên đài ngồi ba mươi mấy chủ phó giám sát, còn đoàn phóng viên Âu Dương dẫn theo thì đứng ở bên cạnh. Đồng Quán nhìn hai bên một chút, đứng lên hô:

" Ta chính là chủ khảo lần này Đồng Quán. Vị này chính là phó chủ khảo Hàn Thế Trung Hàn tướng quân..."

Những người được gọi tên lần lượt đứng dậy.

Giới thiệu tiêu tốn không ít thời gian. Sau khi giới thiệu xong Đồng Quán ngồi xuống, cũng không nói chuyện cũng không nói lời nào. Mặt trời hừng hực nửa canh giờ, sau khi người trên đài uống vài chén nước ô mai. Đồng Quán lại đứng lên, từ phía sau lôi ra một người nói:

" Kẻ làm tướng, lệnh truyền mà làm. Ngôn ngữ thượng tướng, tất nhiên phải nghe kỹ càng. Quân tình khẩn cấp phức tạp, một chữ có thể sống, một chữ có thể chết. Bây giờ các ngươi viết chức quan của vị đại nhân ta tóm trong tay này, còn có tên nữa. Người trao đổi thì thầm, đuổi khỏi trường thi. Bắt đầu."

Lý Dật Phong lau mồ hôi nói:

" Đại nhân, đây không phải vô nghĩa sao? Ba mươi mấy người làm sao nhận ra được. Hơn nữa lời nói của Đồng Quán còn mang theo khẩu âm địa phương."

" Trong quân truyền đạt tin tức, thường xuyên bởi vì các loại nguyên nhân làm cho tin tức không cách nào truyền đạt đầy đủ, khẩu âm cũng là một nguyên nhân đáng nói."

Âu Dương nói:

" Có điều người nọ không phải là quan, là tới một bách tính mượn từ ngoài kinh. Đề này kiểm tra rất thâm. Kiểm tra đầu tiên là lực chú ý, có phải là thực sự có người có thể ghi nhớ hay không. Thứ hai kiểm tra khả năng quan sát, qua nét mặt của người này để xem người này là ai, ngươi cũng biết, động tác vừa rồi kia của Đồng Quán thô lỗ hung bạo, có ai có thể đối xử như vậy với đồng liêu của mình không? Đồng Quán trước đó đã nhắc nhở, lệnh truyền mà làm. Nhưng mà hôm nay mệnh lệnh không chính xác thì làm thế nào được? Người bị loại bỏ đợt này chính là, người ghi sai thân phận bách tính. Mà qua cửa lại là người giấy trắng, ghi đúng, hoặc là phân tích đúng."

Lý Dật Phong chợt nói:

" Ta hiểu rồi, chính là trong tình huống quân tình không rõ ràng, ngươi có thể phân tích, có thể yên lặng quan sát, nhưng tuyệt đối không thể đoán."

" Ừm, ở đây viết sai thì chỉ là một đề bài, nhưng sau khi lãnh binh mà đoán sai, có thể phải chết mấy vạn người."

Âu Dương lại giải thích:

" Nộp giấy trắng là ổn trọng, không dễ dàng hạ bút. Tướng lãnh như Đồng Quán nói sẽ lập tức trải sẵn đường lui, vì đủ loại khả năng xuất hiện tình huống mà chuẩn bị."

Một tiếng chuông vang lên, hơn mười người cấm quân tiến vào trường thi. Đem người liếc trộm đáp án của người khác lôi xuống khỏi trường thi. Đồng Quán nói:

" Về sau làm tướng lĩnh, các ngươi là không thể nào lại dựa vào người khác. Ngươi dẫn đầu một vạn binh mã đang hành quân, rồi sau đó không rõ địch tình, chẳng lẽ các ngươi cũng có thể làm gian? Kẻ làm tướng, không có may mắn, thu bài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK