Tư gia cũng giống vậy, không mua cổ phần tiềm năng, chỉ mua cổ phần tích ưu (ưu đãi thành tích). Đầu tiên là buông tha cho cổ phiếu tiềm năng của Kim quốc, sau đó mua cổ phiếu tích ưu của Liêu quốc. Sau cuộc chiến hộ bộ, cổ phiếu tích ưu suýt nữa thối lui khỏi thị trường, Tư gia vội vàng bổ sung vào quốc khố của Kim quốc cổ phiếu tiềm năng lúc này đã thành cổ phiếu tích ưu. Nhưng không nghĩ tới Đại Tống lúc này đột nhiên thanh lý cổ phiếu. Mà tài chính của Tư gia toàn bộ đểu đổ vào cổ phiếu của Liêu, Kim, trên tay không có tài chính nhìn giá cổ phiếu Liêu Kim rớt xuống. Cố phiểu của Tống lại tăng lên mà đau lòng không thôi. Mà nay thấy cổ phiếu của Tống đã trở thành cổ phiếu đứng đầu, còn Kim quốc sắp tiến vào thị trường tam bản, Liêu quốc cũng tiến vào thời đại suy thoái. Cho nên chuẩn bị nhịn đau mua cổ phiếu Đại Tống đang ngày càng tiếp tục nâng lên. Chơi cổ phiếu Đại Tống đều là những người kiên định, không người nào nguyện ý nhượng lại. Chỉ đành phải tìm lão đại công ty chứng khoán Âu Dương nhờ hắn giựt dây cho tăng lên, nhưng không nghĩ rằng chủ tịch công ty chứng khoán Âu Dương lại không quan tâm, mắt thấy cổ phiếu Đại Tống càng ngày càng cao còn cổ phiếu Kim Liêu càng ngày càng suy thoái, trong lòng liền khẩn trương, quýnh lên liền rối loạn chân tay. Thật sự nếu không mua vào cũng sẽ bị đá ra triệt để.
Mà nếu thu mua chứng khoán từ lão Đại Âu Dương chỉ có thể là có chỗ tốt, chỗ tốt gì? Yên tâm, Âu Dương là người, chỉ cần là người đều sẽ có yêu cầu. Tư gia vì mục tiêu khôi phục lại như xưa, thề phải đánh hạ thành lũy của Âu Dương, khiến cổ phiếu Đại Tống tăng lên.
Ngày hôm sau Tư Khám tự mình đến hành dinh của khâm sai. Hóa ra Tư Gia cho rằng có sự trợ giúp của Tây Hạ với sự giật dây giảng hòa của Tống là có thể lấy được một số cổ phiếu nội bộ, nhưng Triệu Ngọc căn bản không có để ý, cũng không quan tâm đến sự hoạt động của thương trường, cũng không nể mặt mũi Tư Gia, còn nữa cho dù nể tình, Triệu Ngọc là người ngoài nghề cũng không biết chơi như thế nào. Cho nên chỉ có thể tìm Âu Dương, nhưng cái giá của Âu Dương không nhỏ, ai tới cũng không gặp, ngay cả chén nước cũng đều không uống được. Âu Dương nghe nói Tư Khám tới, nghĩ đến Tư Gia, trước tiên cũng rất khách khí tiếp kiến Tư Khám.
" Tư huynh."
Âu Dương chắp tay.
" Đại nhân khách khí, ta chính là..."
Âu Dương lắc đầu:
" Ta tin tưởng một ngày kia Âu Dương ta bị chặt đầu, Tư huynh cũng sẽ đưa tiễn chén rượu chặt đầu, nếu Tư huynh bây giờ không phải là đến để nói về giao tình, vậy thì không có ý nghĩa gì nữa."
" Như thế ngu huynh liền không khách khí nữa. Xin chào hiền đệ."
" Tốt, tốt."
Âu Dương chào hỏi:
"Mời vào bên trong."
...
Sau một chút thức ăn, một bình rượu nhỏ, Tư Khám đã nói rõ ý đồ đến đây. Âu Dương sau khi cầm củ lạc ăn một hồi, nói:
" Tư huynh, ta và ngươi đều là bằng hữu, ta không phủ nhận Tống có dã tâm. Nhưng ngươi biết chuyện này quả thật khó xử, ở thương trường phải nói luật thương trường, ta không thể phá hư quy củ của thương trường. Tư huynh cũng biết, hiệp hội buôn bán Dương Bình này có sự cống hiến rất lớn cho quân Tây Bắc, mà còn hiệp hội buôn bán Đông Nam thì lại có sự cống hiến rất lớn cho hạm đội Hàng Châu. Lúc này Tư gia muốn gia nhập một chén canh (chia phần), nói thật cho dù Tô Thiên cùng với Châu An nể mặt mũi ta, thì các cổ đông khác cũng sẽ không chịu phục tùng. Nếu Tư Gia muốn cùng nhau mua cổ phiếu đầu tư vào thì vấn đề không lớn, nhưng dựa theo quy củ bất kỳ chủ quyền sản nghiệp gì cũng phải chịu sự khống chế của các cổ đông của hiệp hội buôn bán. Nếu Tư Gia muốn gia nhập phải thông qua quyết sách của các cổ đông trong hiệp hội buôn bán, hơn nữa còn phải thông qua uỷ ban trọng tài buôn bán, sợ rằng... Rất khó. Tư huynh, nếu không đưa ra chỗ tốt thiết thực, ta nói không lại được mọi người. Tư huynh cũng biếtm hiệp hội buôn bán thi hành công việc đều là dựa vào chế độ bỏ phiếu, cho dù ta đây là chủ tịch cũng chỉ có một phiếu."
" Hiền đệ, ngươi xem thử vật này đi."
Tư Khám từ trong dây lưng quần rút ra một tờ giấy dầu.
Âu Dương nhận giấy nhìn một hồi, nghi ngờ nói:
" Đây là?"
" Bố trí binh lực Tây Kinh Đông Đạo của Liêu. Hiền đệ biết rõ, tranh này không phải là thứ Tư Khám ta có thể làm được, đây là hàng mẫu. Trên mặt còn có tên và tính tình của tướng lĩnh đóng ở đó. Chẳng hạn như háo sắc, háo danh, háo tiền... Còn có địa lý hành quân. Có thể nói nửa năm này, Tư Gia đã tiến hành thương vụ toàn diện với Liêu, tư liệu vô cùng đầy đủ. Phụ thân ta bảo ta giao cho đại nhân vật phẩm này, nói mong đợi đại nhân sẽ có lời hồi đáp."
Âu Dương trầm mặc một hồi quát lên:
" Người đâu."
"Dạ!"
" Cầm lệnh tiễn đuổi tới Hàn Tướng quân, lệnh cho lập tức trở về Hưng Khánh châu, có chuyện quan trọng cần thương nghị."
"Dạ"
...
Hàn Thế Trung mới đi có hai canh giờ, đi không bao xa đã nhận được tin tức, biết tất nhiên có đại sự, vì vậy lập tức bảo quân đội đóng quân ngay tại chỗ, còn mình dẫn theo thân binh vệ đội đi về Hưng Khánh châu. Đến hành dinh khâm sai, sau khi thông báo rồi tiến vào. Âu Dương đem bức tranh đó giao cho hắn đánh giá.
Hàn Thế Trung vừa thấy hàng mẫu mừng rỡ nói:
" Đại nhân, đây là bảo bối đó. Có lẽ tướng lĩnh sẽ phải điều động, binh sĩ cũng sẽ điều động, nhưng núi cao, sông lớn không thể động. Quân ta hỏa khí sắc bén, nhưng trọng pháo các loại vận chuyển khó khăn, còn dễ dàng bị địch chặn lại. Mà bản đồ này cơ hồ là vừa xem hiểu ngay. Con đường, cây cối, thậm chí các địa điểm mà kẻ địch có thể phục kích, chúng ta cũng có thể nhìn trên bản đồ mà biết được... Nếu còn có người có thể tạo ra bản đồ toàn cảnh nước Liêu, thiên hạ chỉ có Tư Gia mới có thể làm được. Bọn họ bán dạo người Liêu cũng sẽ không dám cản trở. Thứ tốt, nếu có nguyên bộ bản đồ, chuyện diệt Liêu quốc so với diệt Tây Hạ còn nhẹ nhàng hơn."
Âu Dương chỉ một ngón tay vào cách vách nói:
" Quả thật là Tư Gia đưa tới, xem ra Tư Gia muốn vứt bỏ lão chủ tử."
Hàn Thế Trung mỉm cười nói:
" Thương nhân trọng lợi, rất đáng làm."
" Yên tâm, bảo tướng quân trở về, kỳ thật đã nhìn ra được giá trị của những bản đồ này. Tướng quân nếu nói hữu dụng, không ngại chia một khối bánh ngọt buôn bán ở Liêu cho Tư Gia."
Âu Dương nói:
" Chờ hai nước chính thức trở mặt, ta sẽ đề xuất tại hội nghị buôn bán, cùng với đám cổ đông thương lượng mua toàn bộ bản đồ."
" Có đại nhân chủ trì, chắc chắn sẽ không chịu thiệt."
Tâm tình Hàn Thế Trung phi thường tốt. Tin tức này với người học võ là tuyệt đối có lợi. Dụng binh với vùng đất rộng lớn như Liêu, Tây Hạ, bất lợi nhất chính là khí hậu thủy thổ không quen, địa hình không thuận. Nếu như giải quyết được những vấn đề này, có thể bình đẳng trực tiếp quyết chiến chủ lực với Liêu, Tống sẽ không sợ gì cả.
Sau khi tiễn bước Hàn Thế Trung, Âu Dương cùng với Tư Khám hàn huyên thật lâu. Âu Dương nói cho Tư Khám, chuyện này mình không làm chủ được, có điều nhất định sẽ ở hội nghị hiệp hội buôn bán nam bắc mỗi năm một lần đưa ra đề nghị này. Âu Dương cũng mơ hồ nói về cái nhìn của bản thân, tương lai ở khu vực Liêu có thể thành lập khu buôn bán với sự tham dự của hiệp hội buôn bán, do Tư Gia làm chủ. Hơn nữa Âu Dương sẽ trao đổi và làm công tác với đám cổ đông. Đến lúc đó nhất định sẽ mời Tư Gia tham dự.
Âu Dương biết rõ quản lý với hình thức gia tộc như Tư Gia, rất khó tiếp nhận hình thức quản lý công ty dùng chế độ cổ đông. Hiệp hội buôn bán có chấp nhận đồng bọn mới hay không, không phải là chuyện một mình Âu Dương nói là được, mà là cần phải yêu cầu Tư Gia đưa ra bản kế hoạch, kể rõ Tư Gia gia nhập hiệp hội buôn bán thì hiệp hội buôn bán sẽ có thể giành được lợi ích gì. Rồi sau đó còn có nghĩa vụ của Tư Gia, dĩ nhiên cũng có quyền lợi, Tư Gia có thể tự mình chế tác các dự án, yêu cầu người của hiệp hội buôn bán hợp tác, không những không gặp phải cạnh tranh ác tính mà còn có thể dùng danh nghĩa người khởi xướng để nắm lấy các dự án.
Hình thức phát triển buôn bán hợp nhất kinh tế nam bắc, là do Âu Dương tốn hao vô số tâm huyết tạo dựng lên. Đây là tham khảo liên minh thương nghiệp do đồng minh Âu Châu, Hán, Tát tiến hành vào thế kỷ mười một. Một người thương nhân bình thường, trước tiên có thể đăng kí ở hiệp hội buôn bán, thực hiện nghĩa vụ. Sau khi đạt tới cống hiến nhất định có thể xin trở thành thành viên ghế nghị sĩ. Thương nhân được quá thành viên ghế nghị sĩ đề cử, cũng có thể xin trở thành thành viên ghế nghị sĩ. Nhưng trên nguyên tắc danh sách là phân phối theo châu. Nếu trong đại hội hiệp hội buôn bán biểu quyết trúng qua sáu thành viên ghế nghị sĩ đồng ý tiếp nhận, thương nhân đó liền trở thành thành viên ghế nghị sĩ. Trở thành thành viên ghế nghị sĩ chỗ tốt rất nhiều, thứ nhất, có thể tiến hành bàn bạc về các dự án có thể nguy hại với lợi ích của mình. Thứ hai, có thể cùng với các thành viên ghế nghị sĩ hợp tác trong các hạng mục lớn, thậm chí có thể chủ đạo các hạng mục lớn. Thứ ba, có thể nâng mức cho vay ở tiễn trang lên cao, đồng thời giảm xuống lợi tức vay. Thứ tư, có thể lợi dụng hiệp thương để mua cổ phần buôn bán của các thành viên ghế nghị sĩ khác. Thứ năm, có thể tiến hành biểu quyết đối với các chiến lược đầu tư của hiệp hội buôn bán. Thứ sáu, đầu tư một số tài chính nhất định vào các hạng mục lớn, chẳng hạn như thị trường thuộc da duy nhất của hành lang Hà Tây, ghế nghị sĩ có quyền đầu tư trở thành cổ đông. Một câu khái quát chính là, trở thành thành viên ghế nghị sĩ, ngươi liền trở thành người quyết sách. Đương nhiên thương nhân bình thường rất khó gia nhập ghế nghị sĩ, nhưng cho dù không gia nhập, chỗ tốt cũng là không ít. Chủ yếu nhất là có thể nhận được sự bảo vệ nhất định trong mua bán.
Lại qua mấy ngày, Trương Huyền Minh lại sai người đưa tới một phong thư. Trên thư có một câu hỏi điền vào chỗ trống. Nội dung nói Lý Càn Thuận bị tán binh của Tây Hạ cũ tập kích, kể cả mấy trăm hộ vệ toàn bộ bị giết chết ở hành lang Hà Tây. Trương Huyền Minh hỏi: Rốt cuộc là bộ tộc nào, hoặc là những bộ tộc nào làm chuyện này?
Âu Dương biết rõ, một khi điền vào, Trương Huyền Minh sẽ đem tấu lên Triệu Ngọc, nói có kẻ hồ đồ ngu xuẩn bất mãn với việc Lý Càn Thuận hoà đàm, nên đã mang binh sát hại, hơn nữa còn muốn ủng binh tự lập. Triệu Ngọc nhất định sẽ hạ chỉ cho Hàn Thế Trung, bảo với bộ tộc như vậy tiến hành bao vây tiêu diệt. Âu Dương xem hết thư, suy nghĩ kỹ một hồi nói:
" Trương Tam, đem thư đưa cho Lý Cương Lý đại nhân đi."
"Dạ"
Lý Tứ hỏi:
" Đại nhân. Ngài ý là muốn Lý đại nhân dùng thư này đi áp đảo các bộ tộc phân tán sao?"
" Chúng ta muốn là dĩ hòa vi quý, Đại Tống từ khi dựng nước tới nay sẽ không bạc đãi các dân tộc thiểu số. Nhưng nếu những người này không muốn nghe lời, chỉ có thể diệt trừ. Các phân tộc Tây Hạ đều có tù trưởng, tự có đất đai, tự định luật pháp. Những địa phương kia quan đến nhận chức cũng bị kiềm chế mọi cách. Mà thư này liền có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này."
Công xưởng X bởi vì lãnh đạo kinh tế có vấn đề, công nhân náo ầm ĩ vô cùng hung dữ, yêu cầu lãnh đạo xuống đài. Lúc lãnh đạo sớm chịu không được thì phía cấp trên ra tay, cho cái công xưởng này danh sách năm người bị hạ chức, tin tức vừa ra, công nhân lập tức an tĩnh. Lúc nào ầm ĩ thì mọi người đều rất đoàn kết, nhưng muốn hy sinh mình để thành toàn lợi ích của người khác thì người nào cũng biết sẽ lựa chọn ra sao.
Chuyện này cũng như vậy, nếu diệt một hai bộ tộc, các bộ tộc còn thừa lại cũng sẽ bằng mặt mà không bằng lòng, sẽ lưu lại tai hoạ ngầm lớn hơn nữa. Nhưng nếu để cho bản thân bọn họ chọn ra, người nào cũng biết hợp tác là đường sống. Tiện thể có thể ly gián tình cảm của các bộ tộc, những bộ tộc kia bởi vì tư lợi liền trở thành thịt cá mặc người chế biến thức ăn. Cây gậy và củ cả rốt, tuy rằng cũ nhưng vẫn tương đối hữu dụng.
(Cây gậy và củ cà rốt (tiếng Anh: carrot and stick) là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. 'Cây gậy' tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, 'củ cà rốt' tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
Một chính sách kiểu 'cây gậy và củ cà rốt' phải luôn hội tu đủ ba yếu tố: yêu cầu thay đổi, quyền lợi nếu thay đổi, biện pháp trừng phạt (kinh tế hoặc quân sự).)
Tây Hạ tuy rằng vẫn tương đối hỗn loạn, nhưng cơ bản cũng có thể khống chế được. Người tài của Đại Tống tạm thời đều phái về nơi này. Dân chúng Đông Kinh đến trước hoàng cung phóng pháo hoa ăn mừng. Diệt vong của Tây Hạ từ thời Tùy đến nay, là đại thắng lần thứ nhất giữa trung nguyên với các dân tộc du mục. Không chỉ như thế, còn nhổ triệt để người Đảng Hạng (một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ), mở rộng biên giới. Trong lịch sử có hai vị quân vương, một là Hán Vũ đế đã đuổi đi Hung Nô, hai là Tùy Văn Đế, dùng võ san bằng tứ phương. Nhưng đều không có diệt trừ hậu hoạn triệt để như Triệu Ngọc. Báo Hoàng gia không chút nào keo kiệt dùng hết thơ từ ca ngợi, căn cứ vào điều tra của nó, lòng tự tin của dân gian càng được tăng cường thật lớn, các độc giả chú ý đến tình hình quốc tế còn tăng lên bốn phần. Chú ý triều đình từ ba phần tăng lên bảy phần.