Mục lục
[Dịch] Thiên Tống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ chuyện này, vẫn còn có một việc trở nên hấp dẫn. Chính là tiểu thuyết Mộng Du Ký vẫn còn tiếp tục. Mộng Du Ký đã trở thành đối tượng người trẻ tuổi, đặc biệt đối với nam nữ trẻ tuổi theo đuổi tự do yêu đương yêu thích. Hai kỳ liên tiếp bán ra hai mươi vạn quyển. Hai quyển chủ yếu là miêu tả câu chuyện Mộng Sinh ở nước xx trợ giúp một đôi nam nữ trẻ tuổi, người có tình sẽ thành thân thuộc Được sự giúp đỡ của Mộng Sinh, phía nam thông qua các loại đau khổ cùng không ngừng cố gắng. Rốt cuộc có được sản nghiepejc ủa riêng mình, hơn nữa cùng sản nghiệp của phụ thân phía nữ đối kháng cuối cùng bị thu nhận. Trước mắt phía nam vẫn là làm học trò, mà gia trưởng phía nữ trăm phương ngàn kế làm khó xử phía nam. Bên trong có chứa hình thức tình yêu xà phòng của Đài Loan cùng Hong Kong hiện đại, càng có truyền kỳ chăm chỉ Trung Quốc truyền thống, không từ bỏ không bỏ cuộc, xem rất thích thú.

Về phần chuyện Lý Càn Thuận bị diệt, bởi vì Hưng Khánh châu còn chưa thiết lập Đề Hình tư, cho nên Triệu Ngọc giao trách nhiệm cho nguyên Xu Mật Trương Huyền Minh phụ trách điều tra án này. Nhẹ nhàng đi lên, nhẹ nhàng rơi xuống, quân vương một đời từ đó trở thành khói bụi vĩnh viễn. Trương Huyền Minh ở báo Hoàng Gia tiếp nhận phỏng vấn tỏ vẻ, theo điều tra, chính là do bộ tộc Tây Hạ bất mãn Lý Càn Thuận đơn phương đầu hàng bị mất cơ nghiệp trăm năm Tây Hạ, mà áp dụng tập kích. Về phần là bộ tộc nào, vẫn còn đang trong điều tra, nhưng đã có phương hướng đại khái và bộ tộc hiềm nghi. Có điều bởi vì muốn ổn định tâm tình dân tộc, phải áp dụng thủ đoạn ôn hòa thỉnh cầu bộ tộc phối hợp, cho nên còn cần một ít thời gian mới có thể đối với bản án có phán đoán chính xác.

Trương Huyền Minh là thật không nghĩ tới để Âu Dương điền đề mục trống kia, lại bị trở thành công cụ sát nhân đưa cho Lý Cương. Làm cho hắn kẹt ở nửa đường không thể tiến không thể lùi, cũng may Triệu Ngọc sau khi minh bạch nội tình, rất nhanh chặn một phen.

Âu Dương chậm rãi trở về Đông Kinh, Triệu Ngọc để hắn thượng triều, ở trên triều hội Âu Dương miêu tả tiến hành trải qua hòa đàm chiến tranh Tây Hạ, rồi sau đó lại đại khái miêu tả tình huống Tây Hạ trước mắt.

" Bởi vì theo tiến trình thương nghiệp, khiến lượng lớn nhân viên nhàn tản đã tìm được chén cơm. Ở thành thị châu và huyện cấp một, trước mắt vẫn tương đối ổn định. Nhưng cũng tồn tại bộ phận tâm tình dân tộc, người Hán và người Đảng Hạng thường xuyên có chút xung đột nhỏ. Nhằm vào những điều này, nha môn tiết độ đã thông báo tất cả tràng chủ, cần phải kiểm soát đặc biệt là lời nói người Hán của đốc công khiêu khích ối với người Đảng Hạng. Có điều mọi người đều biết, người Hán bởi vì trận chiến này có chút tự cho mình siêu phàm, coi thường người Tây Hạ, cho nên xung đột nhỏ vẫn phải có. Có điều châu huyện đang thay đổi, thay thế hộ tịch, đem thành viên Đảng Hạng và bộ tộc khác nhập vào Hán tịch."

Thái Kinh cắt ngang hỏi:

" Âu đại nhân, muốn đổi thành Hán tịch, chỉ sợ không phải hai ba câu nói đã có thể thuyết phục được sao?"

" Đúng vậy, tuy rằng không phải người Hán đều có tâm tình thất bại, nhưng nếu một mực đè nén, dễ dàng kích khởi dân biến. Cho nên châu huyện dựa theo hạ quan biện pháp chọn lựa tạm thời thi hành chính là chính sách dụ dỗ, người sửa đổi hộ tịch mỗi người ba mươi cân lương thực, cả nhà đều đổi hộ tịch, mỗi hộ bù thêm ba mươi quan tiền. Tất cả khoản chi do quan phủ địa phương vay tiền tiền trang Dương Bình, tương lai thông qua trưng thu thuế trả lại khoản vay. Căn cứ kế hoạch Dương Bình biểu hiện, nếu như địa phương giữ được hòa bình, muộn nhất chỉ cần ba năm là có thể trả xong."

Thái Kinh hỏi lại:

" Hiệu quả như thế nào?"

" Bẩm Thái tướng, lấy ba huyện phụ cận Hưng Khánh châu làm ví dụ, trong vòng mười ngày dân chúng bảy thành tự nguyện tiến hành thủ tục hộ tịch. Hạ quan đã từ trong quân điều động người biết chữ trợ giúp tri huyện với quan viên Hộ bộ. Căn cứ dự tính, sau ba tháng, cư dân tiến hành hộ tịch có thể đạt tới chín phần. Bây giờ Lý Hán Lý đại nhân đang ở Tây Bắc khởi công xây dựng học đường. Bởi vì danh nghĩa đều là tư học, cho nên trước mắt chỉ tiếp nhận tiểu đồng Hán tịch nhập học. Theo hạ quan biết, tiểu đồng dưới mười hai tuổi sửa đổi hộ tịch hai tháng đến gần mười phần."

Thái Kinh gật đầu nói với Triệu Ngọc:

" Thần lúc trước cáo lão, bệ hạ vẫn luôn lấy lý do không có người tiếp nhận chức vụ để từ chối. Thần thấy Âu đại nhân tiếp nhận chức vụ cũng là thích hợp nhất."

Âu Dương vội nói:

" Thái tướng nói đùa rồi, hữu tướng chính là dưới một người, trên vạn người. Cần người đức, tài gồm nhiều mặt mới có thể làm được. Thời gian hạ quan nhập sĩ ngắn ngủi, hơn nữa quan phong đánh giá kém cỏi, may nhờ bệ hạ ân sủng mới miễn cưỡng làm được việc. Nào dám đăng triều làm tướng."

Triệu Ngọc hôm nay tâm tình không tệ, dù sao Âu Dương phải nàng chỉ ra, Âu Dương làm chuyện tốt, mặt mũi nàng cũng vẻ vang. Nàng thấy Âu Dương nói như vậy cười nói:

" Thái tướng, ngươi không biết, Âu Dương này trời sinh tính chây lười. Muốn hắn lên triều cửu vãn ngũ (tức chỉ đi làm 9h, tan ca 5h), còn phải mấy ngày lâm triều một lần, hắn là không làm được. Chuyện trong triều này, kính xin Thái tướng đảm đương nhiều hơn."

Thái Kinh biết rõ nói thêm chính là già mồm cãi láo, lập tức gật đầu:

" Tạ ơn bệ hạ ưu ái, thần nhất định cúc cung tận tụy, chết không từ nan."

Nguyên nhân chủ yếu nhất hắn từ chức là, quyền lợi trong tay bị chia mỏng rồi. Triệu Ngọc không phải là hôn quân, dĩ nhiên sẽ không để cho người nào quyền thế quá lớn. Không nên xem thường uy lực các thần tử, vài hoàng đế tiền nhiệm tiếp nhận thái độ đều là có quan hệ rất lớn với thần tử.

Vương Phấn đứng ra nói:

" Âu đại nhân ở Tây Bắc làm khâm sai, cũng nhiều lần đảm nhiệm chủ quan điều khiển Tây Bắc. Mà đại nhân chỉ nói chuyện châu huyện kia của Tây Bắc, vậy nông thôn như thế nào?"

" Nông thôn quả thực không lạc quan."

Âu Dương nói:

" Phần lớn là lấy du mục mà sống, nuôi thả súc vật làm kế sinh nhai. Hơn nữa bọn họ không giống người Hán, có nhà cửa cố định. Phần lớn là lều trại, thay đổi nơi sống. Trước kia Sa, Qua, Tây Lương đều là lấy nghề nông làm chủ, thổ địa trói buộc cho nên quản lý tương đối đơn giản. Nhưng trước mắt những nông thôn này, thổ địa cằn cỗi, núi cao hoàng thổ, rất khó có thể trồng trọt, cho nên nông thôn vẫn tương đối hỗn loạn. Có điều hạ quan một phần kế hoạch, tin tưởng sau một hai năm sẽ có cải thiện khá lớn."

Triệu Ngọc hỏi:

"Kế sách gì?"

Âu Dương nói:

" Địa thế Tây Bắc của quân Tây Bắc tuy rằng cũng có thể chăn thả, nhưng không cách nào hình thành nuôi dưỡng quy mô lớn. Cho nên vi thần đã liên hệ với bên thuộc da của hiệp hội buôn bán Dương Bình, tại Tây Bắc mở các điểm thu mua da lông, hơn nữa ở nơi này còn mở các điểm giao dịch thương phẩm bán lẻ. Có lẽ bọn họ cái gì cũng có thể tự mãn, nhưng muối thì không cách nào tự mãn được. Mà dựa theo quy định, quan diêm không phải ai cũng có thể mua được, nếu bọn họ muốn mua quan diêm, nhất định phải một gia đình có một người đăng ký Hán tịch (quốc tịch Hán). Rồi sau đó còn phải áp dụng một số thủ đoạn chút ít ơn huệ (cho người khác chút ít lợi lộc để lung lạc) chậm rãi buộc bọn họ lại, chẳng hạn như tại đây thiết lập bốn điểm tránh rét mùa đông... Nhưng ít nhất phải một năm mới có thành quả bước đầu. Có điều vi thần cho rằng bọn họ sống cuộc sống rải rác như vậy cũng sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng lớn đến sự quản lý của quan viên Đại Tống."

" Ừ, đánh xong trận rồi vẫn nên lấy việc trấn an làm chính."

Triệu Ngọc đồng ý với cách làm ôn hòa của Âu Dương, nhưng lại nói ra nghi vấn của mình:

" Nghe nói ngươi tự tiện chọn ra quan địa phương không phải là từ khoa cử, là chuyện gì xảy ra vậy?"

Vấn đề này mới là mấu chốt của triều hội lần này, không phải là sĩ không phải là quan, giống như Lý Hán bên cạnh Triệu Ngọc, bởi vì không có công danh sống ở trong bóng ma quan trường. Tống Huy Tông lại càng vô lý chỉ có thể dựa vào thắng trận mới được nhận chức vị Thái úy, cũng chỉ có thể là một võ quan mà thôi. Có văn chuyển võ, nhưng võ không có công danh mà chuyển văn, so với lên trời còn khó hơn.

" Hồi bẩm bệ hạ, chiến sự say sưa, cấm quân ta thế như chẻ tre. Để bảo vệ sự ổn định địa phương và vận chuyển tiền tuyến, nhất định phải có một hậu phương vững chắc. Mà bổ nhiệm chức vụ tri huyện địa phương tất nhiên là trọng yếu nhất. Lúc trước đều là lấy chiến sự làm chủ, nông nghiệp thương nghiệp cơ bản là hoang phế, cho nên điều động cấm quân trong quân đội quen thuộc với việc vận hành quân đội làm tri huyện đại lý, có thể giải quyết tốt những vấn đề này, đây cũng là chuyện cần thiết."

Âu Dương sớm biết rằng sẽ có người tiến hành chất vấn đối với vấn đề này, đã sớm làm tốt chuẩn bị. Âu Dương tiếp tục nói:

" Rồi sau đó quan địa phương được phái đến, vi thần đưa bọn họ cùng với quan địa phương được phái đến cùng nhau đặt lên bàn cân. Lại bộ, Binh bộ còn có nha môn tiết độ đều cho rằng trước mắt Tây Bắc nhất định cần có nhất chính là quan lại có thể quen thuộc với quân sự, quen thuộc với dân tình địa phương, cho nên sau khi trải qua sự đánh giá và so sánh của đại nhân các bộ ngành, đều cho rằng quân sĩ nhận chức tri huyện trước kia so với quan lại được phái đến này càng thích hợp đảm nhiệm chức tri huyện hơn. Có điều bởi vì không phải sĩ cũng không phải quan, vi thần sau khi cân nhắc đã đem quân sĩ thực sự có thực học cho làm chủ bạc cửu phẩm, đễ có thể phụ tá tri huyện xử lý các sự vụ địa phương."

" Ha ha, Âu đại nhân cũng biết những người này là không có tư cách khảo thí làm sĩ tử."

Vương Phủ nói:

" Cho dù có quyền, cho dù những người này thật sự có chỗ dùng, nhưng cũng không thể phá hủy quy củ. Huống chi bổn quan nghe nói, người đánh giá của những Binh bộ, Hộ bộ đó chẳng qua là một hai người trong số mười người, mà những người kia chắc chắn phản đối ý kiến của đại nhân, đại nhân dường như không mời ai đi đánh giá cả."

Một tên quan viên tứ phẩm bước ra nói:

" Lời ấy của Vương đại nhân sai rồi. Tây Bắc ban đầu, Âu đại nhân tuy có kế sách an dân, nhưng không có quân sĩ quen thuộc địa phương phụ tá quan địa phương quản lý, tất nhiên sẽ có không ít buổi tụ tập gây chuyện. Hơn nữa lại nói vạn nhất khói báo động nổi lên, một cấp dưới hiểu quân sự còn có thể đảm đương tổ binh ngự khấu huyện úy."

Vương Phủ hừ một tiếng nói:

" Vậy thì huyện úy được rồi, tất cả mọi người đều biết, chỉ có chủ bạc cấp châu mới có chức quan chính thức của triều đình. Như Cam Tín thuộc hạ của Âu đại nhân, cũng là người không phẩm không quan."

Đại thần kia nói:

" Huyện úy chẳng qua là truy trộm bắt gian mà thôi, chức quan chủ bạc lại có thể quản lí địa phương, có thể trên tấu thượng quan, thi hành giám sát. Vùng đất đặc thù nên có biện pháp xử lý đặc thù. Xem Tây Lương lúc trước, cũng là triều đình phái đến, nhưng các huyện mỗi tháng năm lần ba lượt dân chúng tụ tập nháo sự gây chuyện. Nhìn phía tây bắc của quân Tây Bắc, một tháng nhiều nhất một huyện chỉ có ba lần ồn ào, không thể không nói đây là nhờ chiến công của những người này."

Một đại thần đứng ra nói:

" Thần tán thành, vùng đất đặc biệt nên có cách xử lí đặc biệt, có thể dùng người đặc biệt. Tây Bắc của quân Tây Bắc so với phía nam càng thêm phức tạp, mà nay mới là khởi đầu, nếu xoá sổ những quân sĩ này, sợ rằng sẽ sinh nhiều chuyện thị phi. Hơn nữa lại nói chỉ là quan lại cửu phẩm, từ thái tổ đến nay, đều có vài trường hợp đặc biệt."

" Là trường hợp đặc biệt, không phải là quan chế."

Một tên đại thần nói:

" Một triều cũng chỉ có một hai người, mà lần này lại một lần có tận hai mươi bảy người."

" Tiền triều chỉ có mất đất, nào có chiếm được đất?"

Một võ tướng tuổi còn trẻ nói thẳng.

" Càn rỡ"

Thái Kinh quát lên:

" Ngươi là người nào, lại dám bàn về khuyết điểm của quân vương các đời Đại Tống."

" Đủ rồi!"

Triệu Ngọc thấy phía dưới có xu thế nhiều người tham dự tranh luận lập tức gọi ngừng. Trước kia phái trung lập bỏ phiếu trắng luôn luôn là đa số, nhưng gần đây phái trung lập giảm bớt nhanh chóng, ngay cả mấy người vốn là sứ giả hoà bình cũng đều có lập trường của bản thân. Với chuyện này, Triệu Ngọc cũng không có ý kiến của mình. Về tính mà nói, những người này đã trợ giúp ổn định hậu phương, hơn nữa còn có chỗ hữu dụng, qua sông đoạn cầu thật sự quá không hiền hậu. Mà còn Vương Phủ nói cũng rất có đạo lý, nếu một lần lại đặt ra nhiều quan viên như vậy, hơn nữa còn là đề bạt từ trong các quân sĩ, thật sự rất không hợp quy củ. Vốn hôm nay tâm tình rất tốt, nhưng thấy mọi người tranh cãi ầm ĩ, tâm tình bị tụt mạnh. Mọi người bị quát bảo ngưng lại, bản thân Triệu Ngọc cũng chưa có kết luận, khóe mắt liếc nhìn, nhìn thấy Âu Dương một bên cúi đầu lại giống như đang cười trộm xem náo nhiệt, có chút bốc lửa. Vì vậy ho khan một tiếng nói:

" Âu Dương, chuyện là ngươi gây ra, ngươi có gì nói với trẫm không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK