Ngày hôm sau thời tiết thực tồi tệ, là một ngày mưa gió bão bùng. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng hai bên gặp mặt. Âu Dương so với Lý Càn Thuận thậm chí còn đến sớm hơn non nửa canh giờ. Lý Càn Thuận sau khi đến trong lòng có chút an ủi, nhưng rất nhanh liền bị lời của Âu Dương chọc giận.
Lời của Âu Dương là:
" Toàn tộc Thác Bạt thị di dời vào trong Tống. Có thể lựa chọn Lưu Cầu, Đạm Mã Tích. Cũng có thể lựa chọn Quỳnh Châu. Quý tộc Thác Bạt thị có thể lựa chọn vào triều làm quan hoặc là ở bất kỳ nơi nào Đại Tống ban thưởng và đất phong. Về phần tù trưởng những tộc khác chia ra an bài, cư dân các tộc Đảng Hạng phân lưu các nơi. Hủy bỏ họ tộc, do hoàng thượng ban thưởng họ."
Đây là cái gì? Đây là đuổi tận giết tuyệt. Không chỉ muốn lấy toàn bộ Tây Hạ, hơn nữa còn muốn người Đảng Hạng diệt tộc quên loài. Lý Càn Thuận vừa nghe liền nhảy dựng lên, chỉ mặt Âu Dương giận dữ nói:
" Ngươi khinh người quá đáng."
Âu Dương không để ý tới nói:
" Về phần đãi ngộ của bệ hạ rất tốt, ngàn mẫu ruộng tốt, phong quốc công thừa kế, chọn lựa một châu của Đại Tống. Cũng chính là bệ hạ muốn đổi được làm vương của một địa phương giàu có và đông đúc. Phi tử của bệ hạ, hài tử toàn bộ có thể đi theo, hơn nữa còn có thể chọn lựa năm trăm thị vệ. Nếu đổi lại là nửa tháng trước, ta đương nhiên không dám nói như vậy. Nhưng bệ hạ nên biết Tây Hạ trước mắt đã chỉ còn là danh nghĩa. Đại quân của Hàn tướng quân không tấn công Hưng Khánh phủ, nguyên nhân duy nhất chính là không muốn sinh linh đồ thán."
Lý Càn Thuận cả giận nói:
" Trẫm sẽ không bị người uy hiếp, thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành."
Âu Dương cười nói:
" Bệ hạ còn có bao nhiêu ngọc có thể vỡ? Theo ta được biết, ngoại trừ đào binh, bên trong thành Hưng Khánh binh lính chưa đầy tám vạn, ngựa chưa đầy vạn con. Còn có, bởi vì tướng quân Lý Hoan hạ ngục, quân nòng cốt và Thiết Diêu Tử lòng quân không yên. Hai nhánh quân đội này vốn là quân đội thân tín bệ hạ, nhưng ngày nay bệ hạ có thể nói là chúng bạn xa lánh. Đương nhiên bệ hạ còn có một chút lợi thế, tỷ như binh sĩ bên trong thành, hơn nữa Đại Tống cũng muốn dựa vào bệ hạ để trấn an tứ phương."
Một người bên cạnh Lý Càn Thuận lạnh nhạt nói:
" Theo ta được biết, hoàng đế Tống là phái Âu đại nhân đến bàn bạc binh quyền Tây Hạ. Cũng không trao quyền Âu đại nhân đuổi tận giết tuyệt."
" Thật xin lỗi, bổn quan bây giờ là khâm sai, có quyền tuỳ cơ ứng biến. Nếu không còn muốn bổn quan tới làm gì? Trực tiếp đưa hòa ước để bệ hạ ký là được rồi."
Âu Dương nói:
" Bệ hạ cũng biết, quân Tây Hạ trước mắt căn bản không đánh được. Thời gian kéo dài thêm một ngày, Tây Hạ liền càng yếu đi một phần. Nếu lại có một hai tháng nữa, Hưng Khánh phủ chết đói vô số người, ôn dịch hoành hoành, cả thành biến thành tử thành. Bệ hạ, đại thế đã mất."
Lý Càn Thuận sắc mặt ảm đạm nói chuyện, một văn thần cùng đi già nua xanh xao nói:
"Chậm đã, nếu như Đại Tống có thể đáp ứng một điều kiện của Tây Hạ ta, bổn quan tất nhiên thúc đẩy chuyện này."
Một quan viên bên tai Âu Dương nói:
" Người này tên là Ngô Vi, vốn là tri huyện của một huyện dưới thời Thần Tông hoàng đế trị vì. Về sau bị mất chức quan chưa đầy hai mươi đã cùng Trương Vạn đi đến Tây Hạ. Ngô Vi đề nghị muốn Tây Hạ thiên thu muôn đời mà uy danh vang dội, phải tiến vào Trung Nguyên, phải chiếm đất đai người Hán, chính sách dùng nhân tài người Hán, vì vậy khiến cho Tây Hạ và Tống quốc ở biên cảnh thường xuyên xuất hiện chiến tranh. Về sau mỗi đời hoàng đế Tây Hạ đều tiếp nhận tư tưởng xâm lược đối với Trung Nguyên, thôn tính đất Tống."
Âu Dương bấm đốt tính toán, ồ lão Hán gian này không ngờ sống hơn 70 tuổi. Có điều chẳng qua trước mắt vẫn còn đang đàm phán, Âu Dương gật đầu nói:
" Mời nói."
Đây là thần tử ba triều, uy vọng tất nhiên là đầy đủ."
" Âu đại nhân mặc dù là khâm sai, nhưng vừa từ chức thì khó nói rồi. Hơn nữa đại nhân cho dù không từ chức, chỉ sợ cũng sẽ không có hậu chiêu. Để bảo vệ an toàn chủ công ta, nếu như Đại Tống nguyện ý đem ái nữ thái thượng hoàng Triệu Hồ Nhi gả cho chủ công ta, chuyện này đương nhiên dễ nói."
Mí mắt Âu Dương co giật thoáng chút. Lão già chết dẫm, không ngờ biết mình muốn làm gì. Trong ngực hắn có một phong thơ, là gửi cho Trương Huyền Minh, bảo hắn dẫn theo cấm quân Đông Kinh chặn giết Lý Càn Thuận. Nhưng Triệu Hô Nhi gả cho Lý Càn Thuận, vậy thì phiền phức quá rồi. Trương Huyền Minh việc này tất nhiên không dám tự động thủ, nếu không hắn chắc chắn sẽ chịu tiếng xấu thay cho người khác. Mặc dù thái thượng hoàng không có quyền, thân phận tôn quý. Triệu Ngọc cũng không dám mạo hiểm sơ suất động thủ. Dù sao thứ nhất có hòa ước ở bề ngoài, thứ hai dùng ái nữ thái thượng hoàng làm hy sinh, Triệu Ngọc đã trở thành một quân vương bất tín bất đức.
Nếu như mình đáp ứng, rồi sau đó lại đem đôi phu thê chính trị này diệt trừ, chuyện về sau mình tất nhiên bị tóm đi nấu lẩu rồi. Âu Dương chợt cảm thấy Ngô Vi này càng nhìn càng khó chịu. Trong lòng Lý Càn Thuận toát mồ hôi lạnh, hắn không ngu, biểu tình lúc này của Âu Dương hắn hiểu được, Âu Dương sớm đã có kế hoạch trở mặt vô tình. Bản thân vừa đầu hàng, sinh mệnh đã bắt đầu đếm ngược. May mắn Ngô Vi đủ hiểu người Hán.
Một công chúa tiền triều rất không cao quý gì, ngược lại trở thành một tấm miễn tử kim bài, thứ chính trị thật sự là ý vị sâu xa này. Âu Dương ngón trỏ tay phải cùng với ngón giữa vô ý thức không ngừng gõ mặt bàn, bốn bề im ắng, tất cả mọi người đang chờ đợi Âu Dương trả lời.
Ngô Vi bị bức ép nói:
" Đại nhân nói qua, mình chính là khâm sai. Khâm sai là gì? Chính là hóa thân của Hoàng đế, lại có quyền tuỳ cơ ứng biến, giết quan viên nhất phẩm nhị phẩm cũng có thể tiền trảm hậu tấu. Nếu đại nhân không đáp ứng, đó chính là sự bụng dạ khó lường trong hòa ước đàm phán của Tống, Đại Hạ ta cho dù có cận kề cái chết cũng không chùn bước."
"..."
Âu Dương vẫn không nói chuyện, hắn đang suy tư các loại khả năng. Nếu quả thật đáp ứng, không người nào dám bí mật động thủ với Lý Càn Thuận, nếu không tựu thành kẻ chết thay. Công khai động thủ lại càng không thành. Nếu ngay cả đao phủ như Trương Huyền Minh cũng không dám động thủ... Chẳng lẽ lại để cho hắn tiếp tục sống sót? Chẳng lẽ thật sự cho hắn một châu để làm Vương? Chẳng lẽ thật sự cho hắn có thời gian để bồi dưỡng thế lực?
Vô luận nói như thế nào, Âu Dương cũng không hy vọng quý tộc Lý thị có người sống sót. Chỉ có cấp trên xuống đài mới có thể tránh cho bọn họ vì tư lợi mà sinh loạn. Dĩ nhiên đối với dân chúng mà nói người thống trị Tây Hạ đóng cửa, đổi lại chủ tử bên Tống, bản chất cũng không khác nhau quá lớn.
" Được, ta đáp ứng."
Âu Dương cười lạnh:
" Chẳng qua là muốn Triệu Hồ làm kim bài miễn tử mà thôi, thân là khâm sai của hoàng thượng, chuyện này ta đáp ứng."
Ngô Vi gật đầu nói:
" Chỉ cần bệ hạ thành hôn với Triệu Hồ, Đại Hạ ta lập tức buông tha cho binh quyền..."
" Được một tấc lại muốn tiến một thước sao, một câu nói của ngươi chắc chắn về nói với Triệu Hồ cũng phải đến mấy tháng, Đại Tống sẽ phải quản ăn quản ở cho Tây Hạ sao? Ta sẽ lập tức phái người, cho dù là bắt người cướp của cũng phải mang Triệu Hồ về đây. Nhưng các ngươi phải lập tức giải trừ binh quyền, về phần bệ hạ cùng với một đám người bên cạnh, một chút cũng không thiếu."
"..."
Ngô Vi sau khi lo lắng hỏi:
" Lỡ như ngươi tư lợi bội ước thì..."
"Xin lỗi ngươi, lão tử là khâm sai đó. Cái gọi là khâm sai chính là người đi tới vua đích thân tới. Như vậy đi ta sẽ viết thủ lệnh của khâm sai, bảo người ta dùng khoái mã mang người đến. Nhưng phải nói rõ, nếu có người muốn giành bảy giành tám thì cũng đừng trách ta không khách khí. Các tướng sĩ bên này đều đang buồn vì không có cơ hội lập công đó."
Ngô Vi gật đầu:
" Được, hôm nay quan lớn hai nước tụ tập ở chỗ này, nghe đại nhân nói như thế, đại nhân còn nói là thay mặt vua nói, Âu đại nhân nếu ngươi không làm được, đó chính là đẩy vua vào tội bất nghĩa. Dùng tiền đồ và phú quý của Âu đại nhân để thế chấp, ta tất nhiên sẽ tin tưởng. Hơn nữa lại nói bên này nhiều người nhìn thấy nghe thấy lời của đại nhân như vậy, cho dù đại nhân muốn hối hận, chỉ sợ cũng cũng không phải là đại nhân nữa rồi."
" Nếu như vậy, chúng ta có thể nói chuyện chi tiết một chút hay không?"
Ngô Vi nhắc nhở:
" Bệ hạ chỉ có sau khi thành hôn mới có thể rời khỏi Hưng Khánh phủ."
" Được."
...
Kỳ thật cũng không có gì cần phải chi tiết, cơ bản lúc trước điều cần nói đã nói hết rồi. Lý Càn Thuận với việc Ngô Vi tự tiện làm chủ vô cùng không hài lòng. Ngô Vi hiểu rõ kéo Lý Càn Thuận đến nói chuyện:
" Bệ hạ có biết kẻ thù lớn nhất của Tây Hạ là ai không?"
" Chẳng lẽ không phải là Triệu Ngọc sao?"
" Sai rồi đại nhân. Cho dù không phải là Triệu Ngọc cầm quyền, thái thượng hoàng của bọn họ cũng không phải là không có động võ với Tây Hạ. Mà còn một nguyên nhân rất lớn khiến Tây Hạ binh bại như núi đổ chính là vì Âu Dương. Hỏa dược là do hắn phát minh, Hàn Thế Trung, Lưu Kỹ là hắn tự mình chọn lựa. Kích động cừu hận với Tây Hạ là do báo hoàng gia của hắn làm chủ..."
Ngô Vi lại hỏi:
" Bệ hạ có biết Đại Tống nếu chết người nào sẽ có thể khiến Đại Tống rung chuyển bất an không?"
"?"
Lý Càn Thuận vốn còn muốn nói là Triệu Ngọc, nhưng nhìn bộ dạng cười hèn mọn của Ngô Vi kia bèn hỏi:
" Chẳng lẽ lại là Âu Dương?"
" Bệ hạ anh minh. Bệ hạ cũng biết Tống đánh Tây Hạ ta, chinh phục Hắc Hãn, xuất binh Ngọc Châu, mà nay còn muốn nuốt Liêu diệt Kim là vì sao không? Vì sao Triệu Ngọc có sự quyết đoán như vậy? Đáp án rất đơn giản, chính là do Tống giàu có, có tiền, có lương thực, có nhân lực. Mà nay trên triều đình Tống phân ra hai phái, một bên là quan viên mới vào ủng hộ coi trọng thương nghiệp giảm nhẹ thuế để cường dân phú quốc, một bên là các Nho gia lão thành trung với vua. Đây là phương pháp đế vương để cân bằng triều đình của Triệu Ngọc. Mà nay thế lực của quan viên mới yếu kém, nhưng lại vẫn có thể ở trên triều đình lớn mật nói chuyện, ngoại trừ có tiền tài làm hậu thuẫn ra, Âu Dương làm người ủng hộ phía sau màn cho bọn họ cũng là một yếu tố then chốt. Nếu Âu Dương chết đi hoặc là gặp rủi ro, triều đình, dân gian tất cả các lợi ích tất nhiên cũng sẽ bắt đầu tranh đoạt từ chỗ sáng đến chỗ tối, cuối cùng phái mới không thể ngăn cản được thực lực của phái cũ, chính trị Đại Tống nội loạn, dân sinh suy yếu, đánh Liêu không thành ngược lại còn bại, bệ hạ cũng không phải là không có thời cơ Đông Sơn tái khởi."
Lý Càn Thuận kinh ngạc hỏi:
" Âu Dương sẽ chết sao?"
Ngô Vi cười lạnh:
" Tất nhiên, chỉ cần vừa ký xong hòa ước, Âu Dương hẳn phải chết."
Lý Càn Thuận hỏi:
" Vì sao nói như thế?"
Ngô Vi nói:
" Bệ hạ nhìn xem, nếu Âu Dương giao người thành thân với bệ hạ, thái thượng hoàng sẽ không bỏ qua cho hắn, chỉ cần thái thượng hoàng cáo tổ khóc lóc kể lể, dùng toàn thể uy vọng hoàng tộc, cho dù Triệu Ngọc muốn bảo vệ cũng không dám bảo vệ, nếu không Triệu Ngọc sẽ phải giải thích sao với hoàng tộc: vì sao một sĩ tộc không có thông qua ý kiến của Hoàng đế đã có thể quyết định vận mệnh của một công chúa? Hắn sẽ giải thích ra sao với thái thượng hoàng?"
" Nếu hắn đã báo cho Triệu Ngọc rồi nhận được sự đồng ý thì sao?"
" Vô dụng, Triệu Ngọc đắc vị bất chính, lại tự cho mình công hơn Hán Võ, nhân hơn cả Đường tông, đối với thái thượng hoàng nào dám đuổi tận giết tuyệt. Nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nhưng hòa ước đã ký, cái danh thất tín này người nào sẽ gánh? Là Âu Dương hay là Triệu Ngọc?"