Trong khi đợi tân sứ giả Liêu quốc đến, triều đình đều đã trên dưới một lòng, đồng ý lấy cảng Hàng Châu làm chủ cảng xây dựng hạm đội theo đề xuất của Triệu Ngọc. Bên dưới triều đình còn đơn hướng đặt mười chiến thuyền thích hợp cho các cuộc chiến đấu viễn hành. Hàng Châu vì vậy mà phải mua đại bác ở xưởng quân sự Dương Bình để chuẩn bị cho các chiến thuyền. Cùng lúc ấy, triều đình cũng đặt ra chiến lược mới để làm thông suốt con đường tơ lụa, mục đích đương nhiên là vì sự phồn vinh của vạn quốc lai triều*. Căn cứ vào chiến lược này, triều đình đã bổ nhiệm Lý Cương làm Thiếu Bảo Thái Tử, giữ chức Tiết Độ Sứ đường Tây Bắc, phụ trách việc nối liền quân binh trong vùng cảnh nội ở đây với dân tộc Hồi Hột, đồng thời hạ sử thư cho Hắc Hãn. Theo phỏng đoán thì vấn đề ở phía dân tộc Hồi Hột không lớn, bởi trước nay họ vẫn luôn hoan nghênh người Trung Nguyên, còn thái độ của Hắc Hãn thì lại nửa nạc nửa mỡ, mơ hồ không rõ. Để phòng bị cho việc chiến tranh có khả năng sẽ xảy ra trong tương lai, Hàn Thế Trung đang trấn thủ ở đường Tây Bắc cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến sự, xưởng quân sự Dương Bình do đó cũng tiếp tục nhận được đơn hàng.
*Vạn quốc lai triều: vạn nước lại triều cận.
............
Gặp mặt sứ giả Liêu quốc, sứ giả Liêu quốc cũng chấp nhận lời giải thích về sự hiểu nhầm từ phía Âu Dương. Nhưng đã gần mười một tháng rồi, triều đình Liêu quốc vẫn không để cho Âu Dương rời kinh về nhậm lệnh, mà hắn phải ở lại để phụ trách việc đàm phán buôn bán vũ khí với Liêu - Kim. Mà lúc này, ngân hàng tư nhân Dương Bình cũng đã mở được một ngân hàng đầu tiên ở Nam Kinh - Liêu quốc. Giữa Tống - Liêu bắt đầu có sự luân chuyển tiền bạc. Chỉ trong vài ngày, ba ngân hàng tư nhân Dương Bình ở phủ Đại Đồng, phủ Đại Định và phủ Lâm Hoàng (ba phủ của Liêu quốc) đồng thời được mở cửa. Mặt khác, chiến cục Kim -Liêu vẫn ở trong thế giằng co như cũ, pháo súy thủ và mìn cũng không hảo dụng trong quá trình tiến công. Lần này sứ giả Liêu Quốc đến đây còn vì một chuyện khác nữa, đó là trình quốc thư cho Đại Tống, nói rằng sẽ có đoàn sứ giả Liêu quốc đến Đại Tống đàm luận về việc nới rộng hoạt động xuất khẩu vũ khí vào xuân năm tới. Mà ở Đông Kinh lúc này cũng đang có sứ giả của Kim quốc, mục đích của họ cũng là bàn chuyện mua bán vũ khí với Đại Tống.
Vũ khí mà Liêu quốc thấy vừa mắt là xe hỏa tiễn - một loại vũ khí vừa có khả năng phòng ngừa sự tấn công của kỵ binh, vừa có khả năng sát thương địch trên diện rộng. Còn vũ khí mà Kim quốc nhắm đến lại là đại bác. Âu Dương vừa nghe thấy Kim quốc muốn có đại bác đã lấy làm kinh hãi. Cho dù có sản xuất với quy mô lớn, thì đám công nhân cũng không biết gì về uy lực của loại đại bác này. Hơn nữa, lô đại bác đầu tiên vẫn còn chưa giao cho Hàng Châu mà Kim quốc đã biết đến việc đại bác có thể tấn công trên diện rộng, đồng thời cũng biết có thể cùng lúc gắn vào nó hai loại đạn pháo.Điều này chỉ có thể nghi ngờ rằng: ở Sương thôn Dương Bình ít nhiều cũng có gian tế của Kim quốc.
Âu Dương vừa viết thư bảo Triển Minh tiến hành điều tra, vừa kiên quyết từ chối, tuyệt đối không thể đem đại bác ra tiêu thụ ở bên ngoài, sách lậu về pháo súy thủ đã xuất hiện khắp Liêu quốc, nhưng do không có cách phối hợp với tỉ lệ tốt nhất, đồng thời lại không biết đến sự tồn tại của cân tiểu ly nên mới có nhược điểm nhiều như vậy, uy lực, tính sử dụng và an toàn của nó cũng không sánh được với mặt hàng do xưởng quân sự Dương Bình sản xuất. Thậm chí còn không bằng pháo súy thủ do Đông Kinh làm nhái.
Âu Dương có một vài bí mật không thể tiết lộ, cân tiểu li chỉ có một chiếc, nên chỉ có người thợ cả ở khu vực có tiến hành thực nghiệm mới biết, hơn nữa cũng chỉ có bọn họ mới sử dụng đến cân tiểu li. Lần này, cách điều chế hỏa dược tinh xác nhất cũng chỉ có người thợ cả và ba đồ đệ của hắn biết. Ba tên đồ đệ chịu trách nhiệm điều phối hỏa dược, cách phối chế hỏa tuyến cũng chỉ có mấy người bọn họ biết mà thôi. Việc sách lậu được tuồn ra ngoài quá nghiêm trọng, vì tài lộ và cũng vì sự an toàn trong tương lại, không thể không có sự phòng bị. Triệu Ngọc rất tán thành với cách làm này của Âu Dương. Chứ như các vật dụng do cục chế tác Đông Kinh làm ra thì căn bản chẳng có bí mật gì đáng để bàn cả. Còn về phần pháo bao lớn, đạn pháo ẩn sâu bao nhiêu thì chẳng phải là vấn đề gì đáng ngại, nên chẳng cần phải giấu diếm làm gì, mà có muốn giấu cũng không giấu được.
Trong quốc thư mà sứ giả Liêu quốc đưa đến, thì đoàn sứ giả thứ hai của Liêu quốc cũng đã theo hạm đội của Cao Ly đến Đông Kinh. Các sứ giả thông thường chỉ có chức năng chuyển lời, nhưng sứ giả trong quốc thư của Kim quốc lại có quyền tự chủ rất lớn. Thấy việc đàm phán của sứ giả chỉ dừng lại ở mức thuận theo tự nhiên, Kim quốc liền cử đến một đoàn sứ giả chính thức. Đoàn sứ giả này có một trăm ba mươi người, có cả vệ binh lẫn quan văn, và người phụ trách đoàn sứ giả lần này là người mà ai ai cũng biết, chính là Hoàn Nhan Lan, người đã tiến hành ám sát Âu Dương trong buổi thọ yến. Mục đích của Hoàn Nhan Lan khi đến đây rất đơn giản, vũ khí của dân tộc Nữ Chân đã quá lạc hậu so với vũ khí của Liêu quốc, cục diện vô cùng bất lợi. Nếu như dân tộc Nữ Chân có được vũ khí đồng dạng và ngang hàng với vũ khí của Liêu quốc, thì việc đánh bại Liêu quốc chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Động thái này của Kim quốc đã tạo nên một phản ứng dây chuyền, sứ giả Liêu quốc cũng lập tức gửi quốc thư, nói đoàn sứ giả của nước mình từ phủ Lâm Hoàng đã lên đường rồi. Hắn lo đầu não của nước Tống nóng lên, đến đại bác gì gì đó cũng đem bán cho người ta thì khốn. Kèm theo đó là động thái cử tám tên nội thị vệ võ công cao cường đến bảo vệ cho Âu Dương của triều Tống. Dù sao thì việc Hoàn Nhan A Cốt Tá nghĩ không thông nên lại một lần nữa muốn hành thích Âu Dương cũng là chuyện có thể xảy ra.
Khi Âu Dương ở Đông Kinh, Lương Hồng Ngọc vẫn thường xuyên lui tới. Nhưng do Hoàng Gia báo mở rộng quy mô và tầm ảnh hưởng, một mình Huệ Lan cáng đáng không nổi, Lương Hồng Ngọc chỉ có thể nán lại Đông Kinh vài ngày rồi phải về Dương Bình giúp tỉ tỉ một tay. Có câu: "Tiểu biệt thắng tân hôn* ". Gần nhau rồi lại chia xa như thế này, âu cũng là một tư vị lạ.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: xa nhau vài ngày còn mặn nồng hơn đêm tân hôn.
..........
"Đây là nỏ hỏa dược tiễn, cung hỏa dược tiễn, hỏa pháo da, pháo củ ấu...."
Trương Huyền Minh ân cần giới thiệu các sản phẩm của cục chế tác Đông Kinh:
"Đây đều là các sản phẩm được Hoàng Thượng ân chuẩn cho bán ra bên ngoài, quận chúa thấy thế nào?"
Mặt Hoàn Nhan Lan không chút biểu cảm, cô mở miệng hỏi:
"Hỏa pháo da có thể đánh ở cự li bao xa? Sử dụng được mấy lần?"
"Cái này... Mấu chốt là ở mặt mang theo, vô cùng tiện lợi và thoải mái. Một tên kị binh có thể dễ dàng mang theo một quả."
"Trương đại nhân, chủ ý của ta là muốn có loại vũ khí có thể tấn công tối thiểu ba trăm bước, ngoài ra còn có thể sử dụng tối thiểu một trăm đạn pháo."
Hoàn Nhan Lan nói:
"Về phần giá cả, hoặc là các ngươi cho một cái giá, hoặc ta sẽ căn cứ vào giá cả ở Tô Châu mà chi trả."
Trương Huyền Minh cười khẽ rồi nói:
"Quận chúa, Tô Châu căn bản không phải là đất của nhà Tống. Nói câu khó nghe á thì, hôm nay mang họ Tống, mai không vui liền có thể đổi sang họ Kim."
"Âu Dương thì sao? Hắn có hứng thú rất lớn với Tô Châu."
"Âu đại nhân còn phải lo chuyện thương thảo với sứ giả Liêu quốc."
Hoàn Nhan Lan hỏi:
"Pháo súy thủ này là do Lý đại nhân làm chủ sao?"
"Đương nhiên là do ngài ấy làm chủ rồi."
"Ta nói là sản phẩm của Dương Bình hay sao kia."
"Cái này...."
Hoàn Nhan Lan nói:
"Có thể dẫn kiến Hoàng Thượng thay ta được không?"
"Mấy ngày nay Hoàng Thượng long thể bất an."
Hai bên vốn là tử thù, Triệu Ngọc rõ ràng là không muốn gặp mặt. Dù sao thì những món hàng nào có thể bán đều đã bày ra ở trên bàn cả. Nếu muốn thì đem tặng một ít cũng không phải là vấn đề gì đáng ngại. Vì không tiếp giáp với Kim quốc mà đi đắc tội với Liêu quốc thì quả là một việc làm chẳng sáng suốt chút nào. Còn vì Tống - Liêu là anh em cột chèo mà giúp Liêu diệt Kim thì cũng là chuyện không chính đáng. Triệu Ngọc đồng ý với suy nghĩ của Âu Dương, trong lúc trận chiến giữa hai nước vẫn đang trong trạng thái cân bằng, thì hãy khiến họ tiêu hao quốc lực. Trương Huyền Minh lại niềm nở giới thiệu tiếp:
"Máy dò mìn do Dương Bình sản xuất là hàng hóa Dương Bình chính cống...."
...........
Âu Dương ở bên này không ngừng khuyên răn:
"Huynh đệ, không phải là ta cố tình dây cà ra dây muống, nhưng ta cảm thấy các huynh đang phạm phải sai lầm đấy. Muốn mua pháo gì đó thì tốt nhất nên đầu tư mua thuyền, mua lấy hai mươi chiến thuyền từ đường biển tạt qua hậu lộ của chúng, đánh vào hậu phương của chúng."
Sứ giả Liêu quốc lắc đầu:
"Ý của Hoàng Thượng nước ta là mong triều Tống không bán vũ khí cho người Nữ Chân, nếu không sẽ làm tổn hại đến tình nghĩa huynh đệ chi bang của hai nước Tống - Liêu."
"Cái này... Mua một ít đi mà. Nếu không muốn mua thuyền thì huynh có thể suy nghĩ đến việc mua thêm một lô mìn."
"Âu đại nhân, mìn của người chỉ có thể chôn dưới đất trong bảy ngày, nếu như trời đổ mưa thì ngày hôm sau đã không nổ được nữa rồi."
"Đó là chuyện của trước kia, chứ giờ đã cao cấp hơn nhiều rồi."
Âu Dương cầm ra một bản vẽ và nói:
"Đây là mìn đơn binh mới nhất, có thể chôn trong vùng đất ẩm ướt mười lắm ngày, giá tiêu thụ cũng không quá cao, mỗi quả một quan tiền, một còn ngựa có thể đổi lấy mười mấy quả rồi."
"Thật chứ?"
"Thật đấy!"
Âu Dương nói:
"Nói suông thì chẳng ai tin, chi bằng chúng ta đến thao trường Đông Kinh để thử hiệu quả của nó được không?"
"Được."
..................
Trương Huyền Minh trách Âu Dương:
"Ngươi mau đi gặp cái cô Hoàn Nhan Lan gì đó đi, nói cả một ngày trời, cổ họng của ta khô cong luôn rồi, người ta chỉ muốn mua hàng hóa của Dương Bình thôi."
"Gặp cô ta để làm cái gì kia chứ? Dù sao triều đình cũng không đồng ý xuất khẩu vũ khí cho họ, nói chỉ tốn nước bọt, tốn thời gian mà thôi."
Âu Dương cười khoái chí và nói:
"Hôm nay người của Liêu quốc lại đặt thêm một vạn quả mìn kiểu mới, mỗi quả có giá một quan tiền."
"Không phải chứ, ngươi chỉ thay đổi kíp nổ, mà mỗi quả đã đắt hơn sáu trăm đồng?"
Âu Dương cười và nói:
"Họ nguyện ý mua, thì ta cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng nói gì thì nói, mặt hàng lần này quả thật rất tốt. Hơn nữa còn không cần phải chôn lấp. Tại nơi có diện tích lớn, địch lại không ngừng xung kích, lúc mình chạy thoát thân thì sẽ ném về sau mấy quả là xong, khi đó, việc đuổi theo chỉ còn là chuyện ngồi chơi xơi nước mà thôi."
Trương Huyền Minh nói:
"Cái cô quận chúa kia thật khó hầu hạ, ta có cảm giác như cô ta đã biết rõ chúng ta không thể bán cho họ bất cứ thứ gì vậy. Mục đích đến đây lần này của cô ta chắc chỉ có một, chính là ước thúc việc xuất khẩu hỏa khí của chúng ta với Liêu quốc. Nếu như không có hỏa khí thì Liêu quốc quả thật không phải là đối thủ của Kim quốc."
Một tên thái giám tiến đến và nói:
"Hoàng Thượng cho mời hai vị đại nhân."
.......
Mục đích mà Triệu Ngọc tìm Trương Huyền Minh và Âu Dương chính là chuyện xuất khẩu vũ khí. Triệu Ngọc đương nhiên chẳng ham gì chút tiền cỏn con ấy, nhưng lần tiêu thụ trường kì này nàng lại thấy rất hài lòng. Chiến lược là cái gì kia chứ? Chính là cái này đây. Từ lúc có Hoàng Đế võ công gì đấy, còn có sự xuất hiện những lời bàn về công đức của người này so với Hán Vũ Đế, thì Triệu Ngọc càng có thêm nhiều dã tâm hơn so với trước kia. Tuy trong lòng vẫn là an phận thủ thường, nhưng nhìn chung cũng đã có ý tiến thủ. Mà theo như phỏng đoán của Âu Dương, thì thu nhập quốc khố của Bắc Tống vào năm ngoái đã gấp năm mươi lần so với Liêu quốc và bảy trăm lần so với Kim quốc. Cho nên chưa chắc không có khả năng là bắt đầu từ lúc ấy, hắn đã có một niềm tin trước sau như một, có tiền là có tất cả.
Mà việc xuất khẩu vũ khi lần này, các đại thần đều không có quyền được luận ngôn, chỉ có sự tham dự của Xu Mật Viện và Âu Dương. Triệu Ngọc nhìn hai người rồi nói:
"Tình hình hiện nay các khanh cũng đã biết hết cả rồi. Dân tộc Nữ Chân đồng ý nhường Tô Châu cho chúng ta, đổi lại là việc chúng ta ngừng tiêu thụ vũ khí ở Liêu quốc. Các khanh nghĩ thế nào?"
Âu Dương nói:
"Cho dù chúng ta không cấm tiêu thụ vũ khí ở Liêu quốc, thì dân tộc Nữ Chân cũng sẽ nguyện ý đem Tô Châu tặng cho chúng ta. Tô Châu cằn cỗi, giáp với biển nhưng ngư nghiệp lại không phát triển. Nghề chế tạo thuyền bè, vận chuyển hàng hải cũng không có. Nhân khẩu thưa thớt, tình hình kết hôn cận huyết lại diễn ra rất nghiêm trọng, tố chất nhân khẩu rất thấp. Với dân tộc Nữ Chân nói, có hay không có mảnh đất Tô Châu cũng chẳng hề gì. Mà sau khi tặng nó cho Đại Tống, chúng ta có thể xây dựng Tô Châu trở thành một thành phố thương nghiệp, phải bỏ vào đó một lượng lớn nhân lực và vật lực. Về phần Kim quốc khi đó có lấy lại nó hay không, hay là khiến cho Tô Châu bị cô lập với bên ngoài thì đều là khả năng trong tầm với của họ cả. Cho nên vi thần thấy, mong muốn lớn nhất của dân tộc Nữ Chân có khả năng là bòn rút cho cạn giá trị của phế phẩm Tô Châu này. Cho dù chỉ đổi lại được một rương pháo súy thủ thôi cũng là rất tốt rồi."
Trương Huyền Minh gật đầu:
"Vi thần đồng ý với cách nghĩ của Âu đại nhân. Địa hạt thuộc quyền quản lí của dân tộc Nữ Chân hiện nay tuy không nhỏ, nhưng lại vô cùng nghèo nàn, nhân khẩu lại ít ỏi. Bộ tộc phân cư, căn bản không hình thành một quốc gia toàn vẹn và thống nhất. Nhưng mọi kiêng kị của chúng ta về năng lực chiến đấu trong chiến tranh của họ quả thực không thừa. Dũng mãnh, không sợ chết. Mà họ cũng biết, từ sau khi Liêu quốc có được hỏa khí, giá trị của cái gọi là dũng mãnh trong chiến đấu của họ đã bị giảm đi rất nhiều, một tướng quân dũng mãnh, có thể bị một tên binh sĩ vừa mới được chiêu mộ tòng quân của địch giết chết, khiến cho những người lấy mạnh làm đầu như họ rất khó chịu. Nhưng mặt khác, họ cũng không muốn làm nhái hỏa khí của Liêu quốc, bởi vì họ không muốn từ bỏ tính tinh thông của từng dân tộc trên lãnh thổ nước mình. Cái họ hi vọng chính là trên chiến trường Kim - Liêu sẽ không xuất hiện hỏa khí có uy lực lớn như vậy nữa. Mà thần nghĩ, điểm này chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho dân tộc Nữ Chân ban đầu muốn hành thích Âu đại nhân. Bởi vì họ biết rất rõ, Liêu quốc vẫn còn có năng lực sản xuất nhất định, còn Kim quốc họ thì sao? Cho dù cho muốn sản xuất đi chăng nữa, thì vật tư, kĩ thuật của họ đều không đủ đáp ứng. Một khi vũ khí của Liêu quốc ngày một tiên tiến hơn, thì dân tộc Nữ Chân sớm muộn gì cũng sẽ không còn chỗ dung thân."