Trước rừng cây vòng ra một tên quần áo rách nát đánh ngựa chạy như điên, giống như thân thể mới lăn lộn trong bùn ra, nhìn không rõ được gương mặt, không thấy rõ tuổi tác, thậm chí thấy không rõ giới tính.
Thủ lĩnh xem xét vội nói:
" Quần áo là nô phục, có lẽ là nô lệ chạy trốn. Mọi người tránh sang một bên đi."
Ở Liêu quốc còn có một số địa phương thực hành chế độ nô lệ, biên giới nước Tống cũng xuất hiện vài lần, quân Liêu tập kích thương đội hoặc là biên giới, bắt toàn bộ nam nữ mang đi sung nô. Nhưng sống chết của dân chúng hoàng đế bình thường đều không để trong lòng, chỉ cần không phải xâm lược quy mô to lớn, những người vận mệnh xui xẻo này, hắn không quan tâm.
Thật không nghĩ đến, nô lệ chạy trốn kia chạy đến trước mặt mã đội, cũng không biết là bởi vì ngựa không yên hay là nguyên nhân khác, trực tiếp từ trên ngựa té xuống. Ngã mạnh như vậy nhưng mà vẫn không hề ngất đi, chỉ là muốn đứng lên cũng không thể nào. Chân đau!
"Dường như là người Nữ Chân."
Đầu lĩnh nói một câu, đoàn ngựa thồ rất lạnh lùng nhìn nô lệ bỏ trốn đang chật vật muốn đứng lên cách đó vài mét. Đối với những hán tử này mà nói, chuyện này không có ý nghĩa gì cả, cũng không phải phạm trù bọn họ quan tâm.
Nô lệ trốn chạy nửa quỳ trên mặt đất, giống như khẩn cầu vừa vội vàng nói những lời Âu Dương nghe không hiểu. Đầu lĩnh phiên dịch nói:
"Là nữ, nàng cầu chúng ta cứu nàng, nàng nói shaman sẽ phù hộ chúng ta, vẫn chưa thích chữ, có lẽ là mới bắt được."
Âu Dương hỏi:
" Y phục của nàng là bị roi đánh rách sao?"
"Ừm, đối với nô lệ không nghe lời, người Liêu đều làm như vậy."
Đầu lĩnh nói với Âu Dương:
" Công tử, chúng ta không quản nổi đâu, gần như mỗi ngày đều có nô lệ chạy trốn bị chém chết."
"Gặp được thì phải quản thôi."
Âu Dương xem thử truy binh tiếp cận cười nói:
" Trùng hợp vẫn còn một cái nhân tình."
Truy binh là hơn mười người binh sĩ, những binh sĩ này vừa nhìn đã không đơn giản, không phải là binh sĩ phân tán mà Âu Dương nhìn thấy trên đường. Đầu lĩnh là một tên Chỉ Huy Sứ, đến trước mặt nô lệ chạy trốn còn đang định lên tiếng, lại nhìn thấy Âu Dương, vội xuống ngựa nói:
" Âu đại lão bản? Trùng hợp như vậy sao?"
" Tướng quân Da Luật từ khi chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?"
Âu Dương đáp lễ, đây là thân tín trong gia tộc Da Luật Đại Thạch, mặc dù không quen biết, nhưng vẫn nhận ra:
" Trùng hợp Tư lão gia tử có phó thác, đi Kim quốc một chuyến."
" Đi Kim quốc? Đại lão bản cũng phải cẩn thận đó."
"Không sao, Tư gia vẫn còn chút mặt mũi."
"Vậy cũng không chắc lắm. Mạt tướng không dám chậm trễ việc của Tư lão gia..."
Âu Dương vội hỏi:
" Tướng quân, ngươi xem có thể bán nô lệ này cho ta hay không?"
" Cái này..."
Chỉ huy có điểm do dự nói:
" Đại lão bản, đổi lại người khác thì không sao. Nhưng nô lệ này vô cùng hung dữ, cắn chết một binh sĩ, mới cướp ngựa mà chạy. Đại lão bản đừng hiểu lầm, mạt tướng chỉ sợ nô lệ này quá hung ác, gây bất lợi cho đại lão bản."
"Không sao."
Âu Dương kín đáo đưa cho ba vàng nói:
" Xem như chút tiền bồi thường cho binh sĩ kia, trở về ta sẽ nói một tiếng với Thạch tướng quân."
"Ừm... Được rồi!"
Chỉ huy ôm quyền nói:
" Đại lão bản trên đường cẩn thận một chút, dám tác quái thì lập tức một đao chém chết."
Nói rồi, có hai binh sĩ xuống ngựa đem nô lệ kia trói ngược tay lại.
"Cảm ơn tướng quân quan tâm."
...
Truy binh đi rồi, Âu Dương ý bảo cho người giúp nô lệ xem xét tình hình, không ngờ nàng ta cự tuyệt. Âu Dương hỏi nàng tên gì, cũng không trả lời. Nhìn ra được trong ánh mắt của nàng với Âu Dương hạng người này cũng không có gì tốt lạnh. Đầu lĩnh nói:
" Công tử, chỉ sợ nàng là cảm thấy chúng ta cùng với quân Liêu là một bọn."
"Mặc kệ nàng ta, cho nàng ta con ngựa và quần áo sạch sẽ, nói cho nàng biết, chúng ta đi Kim quốc."
"Dạ!"
Nô lệ sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa, lúc thì căm hận, lúc thì mê mẩn. Âu Dương không nói lời nào, mọi người cũng không giải thích. Dù sao không có nhiều đường để đi đến biên giới Kim quốc. Âu Dương hiểu rằng, trước kia quân Liêu bại trận, về sau Da Luật Đại Thạch xuất binh, mặc dù cũng thất bại hai lần, nhưng từ bại trận đó, mà trở nên khá cứng cỏi, hơn nữa bộ đội của Da Luật Đại Thạch cũng là như thế. Quân Kim đối phó với kẹo cao su như vậy cũng đau đầu vạn phần, cuối cùng chỉ có thể lui binh trở về phủ Hoàng Long, một lần nữa duy trì đối đầu biên giới.
Âu Dương ngược lại có lòng đi tiếp kiến Da Luật Đại Thạch ở tiền tuyến, nhưng không ngờ rằng người ta bề bộn nhiều việc, đợi chờ một ngày cũng chẳng về doanh, đành phải không thể làm gì khác hơn là cáo từ. Rồi sau đó đoàn người ngựa trực tiếp bước vào địa giới phủ Hoàng Long. Mãi đến khi còn cách ba mươi dặm gần tới phủ Hoàng Long, mới bị quân Kim chặn lại.
Giao thiệp sự nghị hết thảy do đầu lĩnh hoàn thành, sau một phen nói chuyện với nhau, giao thiệp đưa công văn ra, quân Kim phái ra một tiểu đội đưa đoàn người ngựa vào thành. Đến địa giới Kim quốc, đặc biệt là quân sự trọng trấn Hoàng Long phủ này, Âu Dương cũng cảm giác được như một thế giới khác. Đầu tiên là nơi này rất nghèo, y phục tư dân tựa như binh mà cũng tựa như không phải, tiếp theo cơ hồ là toàn dân đều là binh. Còn nữa trên đường đều là phân ngựa...
Âu Dương nói với nô lệ đào trốn kia:
" Đi thôi!"
Thủ lĩnh phiên dịch:
"..."
Nô lệ:
"..."
Thủ lĩnh nói:
" Nàng hỏi, quả thật thả nàng đi sao?"
" Không đi thì lãng phí lương thực lắm."
Thủ lĩnh lại nói:
" Nàng nói nàng sẽ báo đáp chúng ta."
"Ừm... Ngươi hỏi nàng có cái gì có thể làm cho chúng ta muốn hay sao?"
" Ha ha!"
Thủ lĩnh cười ha hả, lời này của Âu Dương nói thật thú vị, nhưng xác thực là lời nói thật, cho dù là A Cốt Đả Hoàng đế Kim quốc cũng không có gì có thể làm hắn ham muốn. Hắn theo như lời nói của Âu Dương phiên dịch lại.
Không nghĩ rằng lời nói vui đùa này đã khiến nô lệ đó giận dữ đánh ngựa bước đi.
Thủ lĩnh cũng không có để ý, vừa đi vừa giới thiệu cho Âu Dương:
" Tổng lĩnh của phủ Hoàng Long bây giờ là Hoàn Nhan Oát Lỗ, chính là mãnh tướng số một của A Cốt Đả, chúng ta lần này đã thương lượng trước với hắn, hắn sẽ phái người đưa các ngươi đến phủ Hội Ninh ở Đông Kinh. Chớ xem thường người này, lúc trước chính là hắn dùng năm nghìn binh lực đánh bại sáu vạn Liêu binh.
"Không phải chứ?"
" Không kỳ quái. A Cốt Đả đã từng dùng không đến hai vạn người đánh bại hai mươi vạn quân thân chinh của Thiên Tạc Đế. Trước kia còn dùng hai ngàn người đánh bại sáu vạn người. Nói thật, người Nữ Chân rất hung ác, lúc đánh nhau, đối thủ hung ác trong lòng chúng ta dĩ nhiên là đã sợ đi vài phần. Hơn nữa hai người này đều cũng có trí có mưu. Lão gia tử nhà ta đem A Cốt Đả so sánh thành Lưu Bị, có thể khóc thì sẽ khóc. Lần kia đánh bại 20 vạn Liêu quân thân chinh đó, chính là khóc lên sĩ khí. Xương cốt lại giống như Quan Vũ, cứng rắn, vô cùng cứng rắn. Cho nên lão gia tử nói, người này bại thì kiêu hùng, thắng thì thành vương giả. Lão gia tử nói chưa xong thì người ta đã chiếm Đông Kinh, còn thành lập Kim Triều."
" Ừ, giống như Da Luật Đại Thạch, hắn mỗi lần thua là có thể một lần nữa phát ra sức sống làm mài mòn nhuệ khí của kẻ địch. Nhân sinh trên đời có thể cùng với những danh tướng này kết giao, quả thật là một chuyện đáng mừng."
Tư Khám cười nói:
" Ta còn tưởng rằng hiền đệ là văn nhân, không thích đánh trận chứ."
" Ai... Có thể không đánh vẫn là tốt hơn. Nhưng chúng ta có thể làm gì được đâu?"
Âu Dương thở dài, trong lòng hắn có lý tưởng, nhưng dù sao cũng chỉ là lý tưởng.
...
Đến nơi, Hoàn Nhan Oát Lỗ mời vào. Sau khi vào bên trong, Hoàn Nhan Oát Lỗ vẫn tương đối khách khí, đặc biệt là khi trông thấy hàng hóa đưa tới. Ngay tức thì mời mọi người nghỉ ngơi vài ngày, ba ngày sau, hắn phái tiểu đội hộ tống bọn người Âu Dương đi phủ Hội Ninh Đô thành Kim quốc.
Mà đang lúc nói chuyện phiếm, Âu Dương vô tình biết được, thương hội Dương Bình không ngờ lại mở thương điểm ở Thần Châu, tuy rằng chỉ là buôn bán một số vải vóc cùng với đồ gốm, nhưng nghĩ đến có thể gặp được cố nhân, tâm tình vẫn kích động nha.
Dù sao mình nửa năm đã chưa trở về, tin tức bất thông, trong lòng vẫn không yên lòng. Hắn đã tính toán từ đường biển chạy trở về hỏi công chúa một chút: Ngươi rốt cuộc có làm phản hay không?