Nhìn trường mâu rồi mới biết chiến trường sát phạt phát ra từ đâu, là trấn sát tuyệt đối từ trường mâu, khiến người khó thể đến gần chiến trường Đại Đế.
Nhìn cảnh tượng đó, đám người Tề Lâm Đế Nữ hút ngụm khí lạnh. Chẳng biết bộ xương trắng qua đời bao lâu nhưng vẫn khiến người ngước nhìn. Khung xương cao lớn như núi làm lòng người nổi lên cảm xúc sùng bái, muốn quỳ lạy.
Thích Hồn Lâm vô cùng rung động nhìn bộ xương:
– Vô Luân Ma Đế!
Thích Hồn Lâm khom người vái, cực kỳ sùng kính nói:
– Ma Đế vô địch một thế hệ cuối cùng bỏ mạng xứ người.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ theo Thích Hồn Lâm vái lạy bộ xương trắng, lòng cảm xúc khó ta. Một Ma Đế vô địch chết tại đây, sự kiện rung động hồn người biết bao. Rung động hơn là đến chết Vô Luân Ma Đế vẫn giữ tư thái chiến đấu.
Tư thái đó như nói cho người đời rằng cả đời Đại Đế Tiên Vương luôn chiến đấu, dù đến phút cuối cuộc đời vẫn sẽ chiến đấu!
Như trông thấy cảnh Đại Đế chết trận, quá rung động hồn người. Đây là Đại Đế Tiên Vương có mười một Thiên Mệnh, tồn tại như thế nhìn khắp Thập Tam Châu ít ỏi chẳng được vài người. Đại Đế Tiên Vương có mười một Thiên Mệnh đã là vô địch, trên đời trừ Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra hiếm ai sánh bằng.
Nhưng dù là Đại Đế có mười một Thiên Mệnh cuối cùng vẫn chết tại đây.
Tề Lâm Đế Nữ bị xúc động sâu sắc, vì Dạ Lâm Tiên Vương mạnh nhất Tề Lâm Đế gia bọn họ là Tiên Vương mười một Thiên Mệnh, cũng là thần tượng các đời tử tôn tự hào.
Tề Lâm Đế Nữ chưa thấy qua mặt Dạ Lâm Tiên Vương nhưng hôm nay nhìn di hài của vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh đã quá đủ, làm nàng rung động.
Võ Thất nhìn bộ xương trắng, rung động thật lâu sau mới lây lại tinh thần, hút ngụm khí lạnh hỏi:
– Là cái gì đã giết Vô Luân Ma Đế?
Trừ Đại Đế mười hai Thiên Mệnh ra đám người Võ Thất rất khó tưởng tượng trên đời thứ gì có thể giết Đại Đế mười một Thiên Mệnh.
– Trùm, trùm vô thượng, kỷ nguyên sót lại.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Cũng có thể gọi là trùm trong Huyết Hoang. Trận chiến này có thể nói là kinh thiên địa, động vạn vực, cuối cùng Vô Luân Ma Đế đồng quy vu tận với tùm Huyết Hoang. Một ích cuối cùng của Vô Luân Ma Đế dùng mười một Thiên Mệnh luyện thành trường mâu, nháy mắt trấn sát, hoàn toàn tiêu diệt trùm Huyết Hoang, khiến nó thành tro không còn luân hồi.
Tề Lâm Đế Nữ rung động nghe Lý Thất Dạ nói, tuy không thấy tận mắt chiến dịch đó nhưng bọn họ có thể tưởng tượng nó khủng bố, tàn khốc biết bao. Bọn họ có thể tưởng tượng một kích cuối cùng của Vô Luân Ma Đế tuyệt sát, vô địch cõi đời thế nào.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ sững sờ nhìn cây trường mâu ôn nhuận như ngọc. Trước đó bọn họ còn tưởng rằng nó là đạo binh Đại Đế vô địch, không ngờ do mười một Thiên Mệnh luyện hóa ra. Mười một Thiên Mệnh là lực lượng khủng khiếp cỡ nào.
Một kích cuối cùng khiến Vô Luân Ma Đế không tiếc mọi giá luyện hóa mười một Thiên Mệnh của mình hóa thành trường mâu cho kẻ địch một kích tuyệt sát cuối cùng, từ điều này tưởng tượng được trùm Huyết Hoang đối địch với Vô Luân Ma Đế kinh khủng, vô địch cỡ nào.
Võ Phượng Ảnh tranh cường háo thắng giật mình kêu lên:
– Huyết Hoang mạnh như vậy sao?
Với ai thì Đại Đế mười một Thiên Mệnh đáng giá hướng về, trên đời mấy ai có thể trở thành Đại Đế Tiên Vương mười một Thiên Mệnh?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Trùm Huyết Hoang này chưa phải mạnh nhất.
– Cái gì?
Võ Thất nhảy cẫng lên, hoảng hồn hét:
– Còn . . . Còn Huyết Hoang mạnh hơn nữa sao? Mạnh tới mức nào?
– Vậy phải xem ngươi nói tới trùm Huyết Hoang nào.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Nếu là trùm Huyết Hoang mạnh nhất thì Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng không muốn chọc vào.
Đám người Võ Thất hút ngụm khí lạnh, Thích Hồn Lâm cũng bất ngờ. Ở trong lòng bọn họ thì Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đã vô địch, khiến Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh không muốn trêu vào thì là tồn tại khủng bố, tuyệt luân biết bao.
Võ Thất khó khăn lấy lại tinh thần:
– Cái . . . Này . . . Trùm Huyết Hoang đại điện là thứ gì?
Võ Thất kinh hoàng hỏi:
– Trên đời có tồn tại mạnh hơn Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh sao?
Lý Thất Dạ không trả lời, hắn nhìn phương xa, mắt sâu thẳm như vượt qua thời gian, xuyên qua tuyên cổ.
Quá một hồi lâu vẽ mảnh cương vực này, chậm rãi nói:
– Các người có thể đi dạo nơi đây xem, sau trận chiến lúc trước Huyết Hoang nơi này đã dọn đi, khu vực này không nguy hiểm. Các người thử đào xem thử nhặt được một, hai món đồ tốt không, tùy vào vận may của các người.
Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc hỏi:
– Còn công tử?
– Ta đi một nơi.
Lý Thất Dạ bỏ lại một câu rồi xoay người đi, chớp mắt biến mất phía chân trời.
Lý Thất Dạ rời đi, Võ Thất gật gù cảm thán rằng:
– Ài, tên này không có trách nhiệm chút nào. Đưa chúng ta vào phúc địa Viễn Hoang rồi bỏ mặc, lỡ có yêu ma quỷ quái chạy ra ăn thịt chúng ta thì sao?
Bốp!
Võ Thất mới dứt lời đã bị Võ Phượng Ảnh cốc đầu, mắt phượng trừng đệ đệ của mình:
– Cứ nói nhảm nhsi cái gì, bớt lảm nhảm vài câu sợ bị người ta nói mình câm sao?
Võ Thất càm ràm:
– Tỷ thật là thấy sắc quên đệ, tỷ còn chưa có gì với e đã bênh người ngoài. Lỡ tỷ thật sự gả cho hắn thì chẳng phải là không cần đệ đệ luôn?
– Ngươi . . . !
Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực, vừa hận vừa xấu hổ nói:
– Ngươi còn nói nhảm nữa có tin là ta xé nát miệng ngươi không?
Võ Thất rụt cổ cười gượng nói:
– Không dám, không dám, không dám.
Nhìn bộ dạng của hai tỷ đệ, mười hai Thiên Mệnh cười lắc đầu nói:
– Có thể bám vào Lý công tử là cơ duyên lớn của các ngươi, người khác muốn có cơ duyên đó cũng không được. Bọn họ nhìn các ngươi một cái đã là dư ấm của tổ tiên ban cho.
Võ Thất cười cợt nhả:
– Hi hi hi, lão tiền bối, ta tò mò là tại sao tiền bối cung kính với hắn vậy? Nói sao thì tiền bối là một vị Thượng Thần, Thượng Thần ba đồ đằng đi đâu cũng là nhân vật nặng ký. Ta không hiểu, chẳng lẽ hắn có lai lịch gì lớn sao?
Võ Thất còn trẻ, tính ham chơi, gã không suy nghĩ sâu xa.
Thích Hồn Lâm cười nói:
– Chúng sinh có vô số cường giả, tiểu thần như ta không là gì. Với một vài tồn tại thì ta chỉ là con kiến.
Thích Hồn Lâm lắc đầu nói:
– Còn về Lý công tử thì ta không tiện nói nhiều, tạo hóa thế nào tùy vào cá nhân.
Thích Hồn Lâm không muốn nói nhiều về tồn tại như thế, dù lão không rõ lai lịch của hắn, nghe Tề Lâm Đế Nữ kể đủ loại khiến lão biết đó là trùm vô thượng. Thích Hồn Lâm dù là một Thượng Thần nhưng phải ngước nhìn lên trùm vô thượng.
Tề Lâm Đế Nữ mỉm cười nói:
– Chúng ta đi thôi, nhìn xem có cơ duyên gì không.
Tề Lâm Đế Nữ không muốn bàn nhiều về Lý Thất Dạ, trùm vô thượng như hắn không thể tùy tiện nghị luận. Tề Lâm Đế Nữ cũng hiểu các loại cơ duyên trong đó cuối cùng vẫn phải dựa vào mình.