– Không được.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Thứ này có lai lịch lớn, không đơn giản như vậy. huống chi trọng điểm không ở chỗ bia đá, hắn chưa hiểu được căn bản, chỉ thấy phần ngọn.
Lý Thất Dạ nói thế làm Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên, vì nàng hiểu biết gần giống Tần Bách Lý, nàng cũng là một thiên tài lợi hại. Sau khi đến đây Tề Lâm Đế Nữ suy ngẫm phù văn vàng sậm trên bia đá, nàng cảm thấy muốn chiếm tấm bia đá này thì nhìn thấu áo nghĩa của phù văn là được.
Giờ nghe Lý Thất Dạ nói khiến Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy mình đi nhầm phương hướng.
Nhìn bia đá từ từ bay lên, mọi người đều nghĩ Tần Bách Lý sắp thành công, sắp bỏ bia đá vào túi.
Ầm!
Vang tiếng nổ, trong khoảnh khắc đó cổ đàn chấn động, huyết quang ngập trời.
Ong ong ong ong ong!
Khe hở cực kỳ thô ráp trên đàn đá chớp mắt tuôn ra từng luồng huyết quang.
Tần Bách Lý biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi!
Tần Bách Lý muốn xoay người chạy trốn nhưng tất cả đã muộn.
Vang tiếng xèo xèo, chớp mắt cổ đàn tuôn ra huyết quang như xuyên thấu cái gì đó.
Ầm!
Tất cả huyết khí không theo Tần Bách Lý kiểm soát bị lực lượng khủng bố không gì sánh bằng hút đi.
Bùm!
Mọi người chưa lấy lại tinh thần, không phản ứng lại thì cơ thể Tần Bách Lý nổ tung, uy lực lớn vượt sức tưởng tượng.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, xung lực đáng sợ nổ nguyên Hảo Vọng Giác lắc lư. Khi cơ thể Tần Bách Lý nổ tung thì tinh huyết mênh mông bỗng chốc hóa thành huyết vụ, một mảnh mênh mông.
Khoảnh khắc thân thể Tần Bách Lý nổ tung, một luồng sáng bắn lên trời, là chân mệnh của Tần Bách Lý. Vào phút chỉ mành treo chuông Tần Bách Lý cực kỳ quyết đoán, gã chớp mắt dùng kiểu tự hủy nổ tinh huyết toàn thân, để chân mệnh thoát thể bỏ chạy.
Tần Bách Lý dùng chiêu kim thiền thoát xác, nếu gã cứng rắn chống, tiếc không chịu bỏ thân thể thì kết cuộc sẽ giống y như Thượng Quan Đồ, chẳng những không giữ được tinh huyết toàn thân mà còn mất luôn chân mệnh.
Nên trong thời gian ngắn nhất Tần Bách Lý lựa chọn lấy hoặc bỏ. Với tu sĩ thì miễn chân mệnh còn ở, mọi chuyện đều có thể làm được, rồi sẽ có ngày gầy dựng lại. Nếu chân mệnh chết luôn thì tất cả thành tro, không còn tồn tại.
Vèo!
Cổ đàn hút hết tinh huyết của Tần Bách Lý lại gần, tinh huyết chảy trong khe hở nham thạch thô ráp trên cổ đàn.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tinh huyết chậm rãi chôn vùi, biến mất.
Thấy cảnh đó làm bao người rùng mình. Tần Bách Lý là thiên tài tuyệt thế, uy danh truyền xa, dù là thiên phú hay thực lực của gã đều không tha nghi ngờ.
Sớm có tin đồn Tần Bách Lý đã phong thần, tuy gã không có chịu tải Thiên Mệnh, không đi con đường Đại Đế Tiên Vương nhưng nếu gã thật sự phong thần thì nhiều người xem trọng gã. Thậm chí có người suy đoán Tần Bách Lý có cơ hội trở thành Cổ Thần.
Hiện tại Tần Bách Lý thế nhưng buộc phải từ bỏ thân thể của mình, dùng chân mệnh mang theo Mệnh Cung bỏ chạy, kết cuộc nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tuy Tần Bách Lý hủy thân thể của mình vẫn khiến nhiều người chứng kiến khâm phục:
– Tần Bách Lý có khác, đúng là lợi hại. Thực lực, ngộ tính, phản ứng đều trên Thượng Quan Đồ.
Thượng Quan Đồ làm Thượng Thần mà mất mạng, không có cơ hội chạy trốn. hiện tại Tần Bách Lý không chỉ tham ngộ chút huyền cơ của bia đá, khoảnh khắc sinh tử còn chạy thoát, giữ gìn mạng sống, có thể nói về điểm này Thượng Quan Đồ đã không bằng Tần Bách Lý. Dù Thượng Quan Đồ thành thần lâu hơn, kinh nghiệm phong phú hơn Tần Bách Lý cũng thua.
Có người thì thào:
– Cái này cần có người càng mạnh hơn nữa mới được.
Thượng Quan Đồ bỏ cả mạng sống, Tần Bách Lý mất thân thể mới trốn thoát, có thể nói hiện tại không ai mạnh hơn hai người này.
Trong phút chốc nhiều cường giả tu sĩ ngơ ngác ngó nhau. Thượng Quan Đồ, Tần Bách Lý đều chịu thiệt, nhiều người muốn có bia đá nhưng chẳng ai có năng lực, trừ phi bọn họ mạnh hơn Thượng Quan Đồ, Tần Bách Lý.
Thấy không ai nhúc nhích thì Lý Thất Dạ đứng ra, nhoẻn miệng cười.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Nếu không ai có thể lấy xuống vậy ta thu nó, tin tưởng sẽ không người nào có ý kiến đúng không?
Khi Lý Thất Dạ đứng ra nói như thế Tề Lâm Đế Nữ bật cười, nàng cười khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song.
Tề Lâm Đế Nữ hiểu rằng Lý Thất Dạ làm bộ dáng khách sáo như thế chỉ nói cho có, không thể tin. Miễn Lý Thất Dạ quyết định muốn tấm bia đá kia thì mặc ai tranh cướp với hắn đều là tự tìm đường chết. Tồn tại vô thượng như Lý Thất Dạ hễ là thứ hắn muốn thì chắc chắn vào tay, Đại Đế Tiên Vương bình thường không thể làm gì hắn được.
Khi Lý Thất Dạ lên tiếng, đám đông cường giả tu sĩ ngó nhau, không ai nói chuyện.
Lúc này rất nhiều cường giả tu sĩ đã nghe tiếng đệ nhất hung nhân, sau khi Lý Thất Dạ giết hoàng chủ Thiên Hoàng thì danh tiếng lan xa. Mọi người biết tiểu tử này cực kỳ tà môn, tuy đạo hạnh có vẻ cạn nhưng tới đâu là vô địch đến đó. Dữ dằn nhất là tiểu tử này không sợ ai, gặp thần đồ thần, gặp ma đồ ma. Lý Thất Dạ dám chọc vào bất cứ ai, hắn dám giết hết.
Giờ tiểu tử siêu tà môn này đứng ra, mọi người lặng im, không ai muốn chọc vào tiểu tử này, trừ phi tự nhận thực lực của mình đủ cường đại, tự cho rằng mình có chỗ dựa cứng hơn hoàng chủ Thiên Hoàng, không thì trêu vào tiểu tử này là tự tìm đường chết.
Khi Lý Thất Dạ thốt lời đó, có tiếng hừ lạnh vang lên:
– Xì!
Người hừ là Võ Phượng Ảnh, thành chủ Long thành.
Võ Phượng Ảnh liếc Lý Thất Dạ, bá khí nói:
– Bằng vào ngươi cũng mơ cướp lấy tấm bia đá này? Đừng mơ mộng!
Võ Phượng Ảnh mở miệng, nhiều cường giả tu sĩ vui lòng xem kịch. Người Thanh Châu đều biết Võ Phượng Ảnh của Long thành là nữ nhân cực kỳ khó chơi, không chỉ tràn đầy bá khí còn cực kỳ hung hãn.
Nhiều người cho rằng đệ nhất hung nhân và Võ Phượng Ảnh kình chống nhau, hai bên chẳng ai dễ chọc. Long thành sau lưng Võ Phượng Ảnh là vật khổng lồ, cường đại không gì sánh được, hai người này cứng đối cứng sẽ có kịch hay để xem.
Lý Thất Dạ không tức giận vì lời nói của Võ Phượng Ảnh, hắn mỉm cười nói:
– Như thế nào? Nói vậy là nàng có ý kiến với ta? Đương nhiên con người ta rất từ thiện, nếu nàng có kiến giải nào tốt hơn thì nói ra nghe thử. hoặc nếu nàng cho rằng có thể lấy tâm bia đá này xuống thì ta vô cùng vui vẻ nhường cho hiền, để nàng thử trước một lần. Nếu nàng có thể lấy nó xuống ta liền chắp tay đưa tặng.
Nghe Lý Thất Dạ nói khiêm tốn như thế làm Tề Lâm Đế Nữ bất ngờ, điều này không giống tính cách của hắn.
Tề Lâm Đế Nữ không biết lấy tấm bia đá xuống nói dễ hơn làm, người trẻ tuổi không làm được. Trong đó dính đến hệ thống tu luyện một kỷ nguyên, chương pháp cổ xưa mà thâm sâu không phải vãn bối có thể tham ngộ. Dù là Đại Đế Tiên Vương bình thường chưa chắc thấy thứ giống vậy.
Có thể nói giống Tần Bách Lý trong thời gian ngắn nhìn ra chút huyền cơ đã là siêu giỏi, gã được người ta gọi là thiên tài tuyệt thế không hề khoa trương. Dựa vào phần ngộ tính này Tần Bách Lý đủ sức đè đầu các thiên tài Thập Tam Châu.