Bởi vậy Phong Dịch nóng nảy muốn đứng ra bênh vực cho sư phụ, muốn kéo Lý Thất Dạ ra.
Tề Lâm Đế Nữ cau mày nghe Phong Dịch nói, nhưng Lý Thất Dạ không cho nàng nói chuyện, nàng cũng lười nói nhiều. Vụ liên nhân là Tác Thiên giáo đề nghị trước.
Lý Thất Dạ không giận, hắn gật đầu nói:
– Có thể suy nghĩ cho sư phụ của mình như thế đúng là đồ đệ tốt.
Phong Dịch từ tốn nói:
– Sư tôn của ta cầu hiền như khát, nguyện luận bàn với hiền tài trong thiên hạ. Nhưng lão nhân gia bế quan tĩnh tọa, ta làm đệ tử không có tài gì, nguyện luận đạo cùng tôn giá thay sư tôn, không biết ý của tôn giá thế nào?
Tóm lại Phong Dịch muốn đánh bại Lý Thất Dạ, khiến hắn biết khó mà lui, để hắn hiểu rằng chỉ sư tôn của gã mới xứng với nữ nhân như Tề Lâm Đế Nữ.
– Luận bàn với ta?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Xem ra không thể theo ý ta, nếu ta không nhận khiêu chiến thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta không?
Nghe Phong Dịch nói muốn luận bàn với Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ ngồi bên cạnh nở nụ cười bất đắc dĩ. Phong Dịch không biết trời cao đất rộng, tưởng Lý Thất Dạ bình thường dễ ăn hiếp. Gây hân với tay trùm đi trong hồng trần là tự tìm đường chết.
Đừng nói tiểu bối như Phong Dịch, Thượng Thần mạnh nhất Tề Lâm Đế gia bọn họ cũng không muốn nói chuyện về Lý Thất Dạ, còn ra lệnh phong khẩu với Tề Lâm Đế gia, tất cả tu sĩ môn phái thuộc quyền cai quản trong khu vực Tề Lâm cảnh, không cho phép nói nhiều về Lý Thất Dạ.
Thượng Thần mạnh nhất Tề Lâm Đế gia bọn họ ra lệnh phong khẩu chắc vì sợ đệ tử tông môn mình nói năng tùy tiện, khi thảo luận lỡ động chạm Lý Thất Dạ có lẽ sẽ vời đến tai họa diệt môn cho Tề Lâm Đế gia.
Bây giờ Phong Dịch đòi khiêu chiến với Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ lười mở miệng. Sau khi biết Lý Thất Dạ đáng sợ cỡ nào thì đám vãn bối không biết trời cao đất dày mới hiểu mình đối diện tồn tại khủng bố thế nào.
Phong Dịch đứng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc nói:
– Nếu tôn giá không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng, có lẽ vì ta đạo nhỏ pháp yếu không lọt vào pháp nhãn của tôn giá. Nhưng ta tin tưởng tôn giá là một vị kỳ nam tử, người có thể đi chung với điện hạ sẽ không là hạng phàm tục.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
– Nếu đã biết ta không phải phàm tục tại sao còn dám khiêu khích ta? Không sợ ta diệt ngươi sao?
– Tu sĩ vốn nên nghênh khó mà lên.
Phong Dịch trang trọng tràn đầy khí thế nói:
– Hơn nữa nếu không làm sao biết không được? Sư tôn dạy ta rằng kẻ sợ khó thì không làm việc lớn được. Ta tu đạo mấy chục năm, có chút tự tin vào mình, dù tôn giá mạnh cỡ nào ta vẫn muốn thử một chút.
Phong Dịch nói leng keng chắc chắn, đúng là gã có ý muốn khó xử Lý Thất Dạ, muốn gây hấn nhưng gã nói chuyện quang minh chính đại không gian dối.
Một thanh âm khinh thường vang lên:
– Hừ! Bớt ra vẻ đường hoàng đi, đế thống tiên môn thì giỏi lắm sao?
Thanh âm kia cười khẩy nói:
– Chẳng lẽ ngươi khiêu chiến thì ngươi ta bắt buộc phải ứng chiến sao? Môn phái lớn luôn tự cho là ghê gớm, tự cho mình cao hơn người một bậc, cho rằng người ta phải làm việc theo ý của mình!
Một thanh niên bước đến, thanh niên mặc áo vàng, độ cao quan, bộ dáng tuấn tú, mặt trắng bóc, phong vận ngọc diện tiếu lang quân.
Khi thanh niên lên tiếng, một số tu sĩ trên đài ngắm cảnh thầm đồng ý. Đặc biệt một số tán tu chơi thân với thanh niên, hoặc tán tu nhỏ, lùm cỏ càng rống to:
– Tông Suất huynh nói quá có lý!
Thấy thanh niên tiến lên, Phong Dịch lạnh lùng liếc sang:
– Ngự Long Đồng Tử, chuyện của ta ngươi đừng chõ mũi vào.
Nghe danh hiệu Ngự Long Đồng Tử, người chưa từng biết mặt thanh niên thầm hút ngụm khí lạnh.
Ngự Long Đồng Tử Chu Tông Suất cũng là cường giả trẻ tuổi xuất sắc, xứng là thiên tài. Ngự Long Đồng Tử ngang ngửa với Phong Dịch, có danh tiếng khá nổi trong Thanh Châu.
Tuy được gọi là ‘đồng tử’ nhưng Ngự Long Đồng Tử không nhỏ tuổi, gã lớn hơn Phong Dịch, tuổi gần bằng Tần Bách Lý sư phụ của Phong Dịch.
– Ta xen vào thì sao?
Ngự Long Đồng Tử tiến lên trước, cười khẩy nói:
– Phong Dịch, Ngự Long Đồng Tử ta đây sợ ngươi chắc? Ngự Long Đồng Tử ta gai mắt nhất là những đệ tử đế thống tiên môn như các ngươi ỷ thế hiếp người, tự nhận mình ghê gớm lắm, hùng hổ dọa người! Nếu ngươi không phục thì chúng ta đánh một trận đi!
Nghe Ngự Long Đồng Tử không chút khách sáo khiêu chiến Phong Dịch, một số tu sĩ đặc biệt là tán tu thầm giơ ngón cái với Ngự Long Đồng Tử.
Có thế hệ trước cẩn thận xem Ngự Long Đồng Tử, suy đoán:
– Hai người đều là cao thủ cảnh giới Đạo Thiên, có hơn sáu ngàn đấu Hỗn Độn chi khí. Hèn gì Ngự Long Đồng Tử không sợ Phong Dịch.
Có tu sĩ trẻ tuổi kiến thức nông cạn cảm thấy rất kỳ lạ, tò mò hỏi trưởng bối cạnh mình:
– Phong Dịch xuất thân từ Tác Thiên giáo, là thủ đồ của Tần Bách Lý, Ngự Long Đồng Tử dám khiêu khích Phong Dịch thì quá ngông cuồng.
– Vì sư phụ của Ngự Long Đồng Tử là Ngự Long Thượng Thần, một Thượng Thần có mười một dồ đằng. Tuy Ngự Long Thượng Thần là một vị tán tu nhưng rất mạnh, lại tâm ngoan thủ lạt. Lúc Ngự Long Thượng Thần trẻ tuổi từng làm nhiều chuyện tàn ác, đặc biệt quen tay diệt môn.
Nói đến đây trưởng bối không muốn kể sâu hơn, rất là kiêng dè.
Ngự Long Đồng Tử và Phong Dịch kình nhau. Tuy rằng Ngự Long Đồng Tử khí thế bức người, Phong Dịch chẳng sợ gì gã.
Phong Dịch cười khẩy nói:
– Ngự Long Đồng Tử, ngươi muốn đấu thì ta tùy thời theo, ngươi cứ chọn thời gian và địa điểm gì. Nhưng bây giờ thì tránh sang một bên, đừng quấy rầy ta nói chuyện với tôn giá này.
Ngự Long Đồng Tử không khách sáo, Phong Dịch cũng chẳng nể mặt. Dù Ngự Long Đồng Tử có lai lịch kinh người thì Phong Dịch cũng không hiền gì.
Ngự Long Đồng Tử cười to bảo:
– Bản đồng tử thích đối nghịch với đám đệ tử đại giáo tự cho là mình cao hơn người một bậc như các ngươi.
Ngự Long Đồng Tử chắp tay nói với Lý Thất Dạ:
– Vị huynh đệ này, tại hạ là Chu Tông Suất, được người gọi là Ngự Long Đồng Tử. Có khó khăn gì tùy thời tìm ta, đặc biệt nếu có đệ tử đại giáo gây sự với ngươi thì Ngự Long Đồng Tử ta sẵn sàng luôn giúp ngươi đàn áp hắn.
Ngự Long Đồng Tử hào khí ngút trời, nghĩa bạc vân thiên, một người tràn đầy nghĩa khí.
Nhiều người quen biết Ngự Long Đồng Tử hoặc tu sĩ nhỏ đều khen:
– Tông Suất huynh là hình mẫu của chúng ta.
Dù bọn họ không dám la lớn nhưng đều giơ ngón cái hướng Ngự Long Đồng Tử.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Cảm ơn.
Lý Thất Dạ chìm nổi ngàn vạn năm, loại người nào chưatừng gặp?
Ngay lúc đó, thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ hét to:
– Chú ý, chúng ta sắp vào trung tâm lôi khu, hành khách đừng rời khỏi thuyền.
Xẹot đùng!
Tia chớp nổi lên, vô số sấm chớp tuôn ồ ạt từ biển cả, vặn vẹo như con rắn vàng. Khi Số Hiệu Vạn Cổ xông lên thì vô số tia chớp như roi thần quất lia lịa vào thuyền như muốn đánh tan Số Hiệu Vạn Cổ.