Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Đan vương Phong Tiếu Trần cúi người vái lạy thật sâu, nói rằng:
- Công tử cao thượng, ngày khác chúng ta chắc chắn đứng dưới thần huy của công tử.
Nhìn thấy Đan vương Phong Tiếu Trần cung kính như vậy, mọi người rít lạnh. Dẫu sao, Phong Tiếu Trần cũng có địa vị vô cùng quan trọng.
Lý Thất Dạ chỉ gật đầu, thản nhiên nhận đại lễ của Phong Tiếu Trần.
- Ngu dốt ---
Phong Tiếu Trần quát lạnh lùng, lạnh giọng nói rằng:
- Chuyện lớn của tông môn làm sao có thể qua loa như vậy. Bách Đan môn là truyền thừa của Trường Sinh đạo thống, bắt nguồn từ Trường Sinh cốc, nhận được ân huệ rất lớn. Ngón tay Trường Sinh cốc chỉ tới đâu thì đó cũng chính là hướng đi của Bách Đan môn.
Bị lão tổ tông của mình quát mắng, Trương Nham toàn thân run rẩy, cúi đầu không dám cãi lại, trong lòng nơm nớp lo sợ, không dám thở lớn tiếng.
Đan vương Phong Tiếu Trần là lão tổ có địa vị cao nhất Bách Đan môn, nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy hắn là thiếu môn chủ Bách Đan môn, thế nhưng Phong Tiếu Trần chỉ cần nói một câu thì có thể phế bỏ địa vị hắn ngay lập tức.
- Môn chủ Bách Đan môn ra mắt đại sư huynh.
Lúc này môn chủ Bách Đan môn quỳ bái trước mặt Lý Thất Dạ, xưng hô là đại sư huynh, cung kính bày tỏ lòng trung thành, nói rằng:
- Bách Đan môn lệ thuộc Trường Sinh cốc, ngày trước là vậy, bây giờ là thế, tương lai cũng vậy, lòng trung thành của Bách Đan môn đối với Trường Sinh cốc mãi mãi không hề thay đổi. Ý chí của Trường Sinh cốc chính là hướng đi của Bách Đan môn. Chỉ cần Trường Sinh cốc có yêu cầu thì đại sư huynh cứ ra lệnh một tiếng, trên dưới Bách Đan môn chẳng màng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!
Môn chủ Bách Đan môn nói chuyện âm vang mạnh mẽ, nói năng khí phách, không chỉ riêng môn chủ Bách Đan môn hiệu trung cho Lý Thất Dạ mà toàn bộ Bách Đan môn sẽ hiệu trung cho Trường Sinh cốc. Đan vương Phong Tiếu Trần đã quyết định hướng đi của Bách Đan môn, bây giờ có thêm câu nói này của môn chủ Bách Đan môn, trói chặt Bách Đan môn với Trường Sinh cốc, đứng bên trận doanh của Trường Sinh cốc, muốn cùng tiến cùng lùi với Trường Sinh cốc.
Môn chủ Bách Đan môn vừa nói như vậy, tất cả mọi người rùng mình, rất nhiều người chợt hiểu, đã tới lúc chọn trận doanh rồi.
Mọi người nghĩ ngay tới không lâu trước đây có không ít môn phái ở Trường Sinh đạo thống lấy lòng Vạn Thọ quốc, thậm chí còn đứng cùng trận tuyến với Vạn Thọ quốc. Bây giờ Bách Đan môn đứng ra hiệu trung cho Trường Sinh cốc, có thể nói đây là môn phái mạnh mẽ đầu tiên ở Trường Sinh đạo thống hiệu trung cho Trường Sinh cốc.
Trong thời khắc như vầy, môn chủ Bách Đan môn hiệu trung cho Trường Sinh cốc, hiển nhiên cực kỳ quý giá, nhất là Bách Đan môn còn là một môn phái mạnh mẽ. Cho dù Bách Đan môn không mạnh bằng Vạn Thọ quốc đi chăng nữa thì cũng ghi tên hàng đầu trong vô số môn phái truyền thừa ở Trường Sinh đạo thống.
Bây giờ Bách Đan môn hiệu trung như một lời cảnh tỉnh, thức tỉnh một số cường giả thế hệ trước.
Bởi vì hiện này Vạn Thọ quốc như mặt trời ban trưa, ngông cuồng tự đại, hơn nữa trong thời gian ngắn mà đã có rất nhiều môn phái truyền thừa đứng về phía Vạn Thọ quốc nên càng khiến cho thanh thế của Vạn Thọ quốc mênh mông cuồn cuộn.
Trái lại Trường Sinh cốc lặng im không có động tĩnh, tạo cảm giác sa sút cho người khác, giống như mặt trời sắp lặn. Tình cảnh này làm cho mọi người đều cảm thấy Trường Sinh đạo thống thật sự sắp sửa thay đổi người thống trị.Lúc này Bách Đan môn tỏ rõ lập trường, kiên quyết hiệu trung cho Trường Sinh cốc, để cho những thế hệ trước từng trải sự đời nhận ra Trường Sinh cốc đã thống trị đạo thống này vô số năm tháng, từ lúc Trường Sinh đạo thống thành lập cho tới ngày nay thì Trường Sinh cốc vẫn luôn cầm quyền. Cho dù Trường Sinh cốc điệu thấp tới mức khiến mọi người quên hẳn, thế nhưng dường như không có bất kỳ ai hay bất kỳ truyền thừa nào có thể rung chuyển được quyền lực của Trường Sinh cốc.
Vì vậy ngay khoảnh khắc này, một ít cường giả thế hệ trước nhận ra rằng Trường Sinh cốc chưa bao giờ sụp đổ, chỉ là nó luôn luôn như vậy, khiến mọi người nảy sinh ảo giác.
- Người khôn nghĩ xa, là một chuyện tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Đứng lên đi, tha tội cho Bách Đan môn các ngươi.
Môn chủ Bách Đan môn là người cùng thế hệ với Trường Sinh chân nhân, cho dù địa vị của Trường Sinh chân nhân cao hơn môn chủ Bách Đan môn, thế nhưng một tên đệ tử đời thứ ba như Lý Thất Dạ lại có thái độ bề trên ở trước mặt môn chủ Bách Đan môn, khiến cho mọi người không sao tin nổi. Thế nhưng môn chủ Bách Đan môn không dám ngạo mạn, dù cho bối phận của Lý Thất Dạ thấp hơn thì hắn cũng vẫn cung kính như thường.
Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng cung kính với Lý Thất Dạ, mà bối phận của môn chủ Bách Đan môn thấp hơn lão tổ tông rất nhiều, hắn dám không cung kính sao?
- Tiểu Trình, đệ tử do ngươi dạy dỗ nên phải do ngươi phụ trách. Kêu hắn nhận tội, nếu như công tử không tha thứ thì giáng tội.
Đan vương Phong Tiếu Trần nói chậm.
Lời này vừa thốt, môn chủ Bách Đan môn tim gan lạnh lẽo. Lão tổ tông của bọn họ trải qua nhiều sóng gió, ngay cả Chân Đế cũng tìm hắn làm khách. Đừng nói Chân Thân, ngay cả Chân Thần đăng thiên cũng phải ngồi chung bàn với hắn.
Lão tổ tông coi trọng Lý Thất Dạ như vậy, thật là kinh khủng biết mấy. Không còn nghi ngờ, một khi giáng tội thì vị trí môn chủ của hắn cũng không thể bảo vệ.
- Nham nhi, tự mình gây họa thì tự mình gánh chịu. Ngươi tự tiện chủ trương, làm trái luật lệ của tông môn, là đại tội. Mau mau thỉnh lội với đại sư huynh, nếu như đại sư huynh cùng Trường Sinh cốc tha thứ ngươi thì trở về phạt nặng. Nếu như đại sư huynh cùng Trường Sinh cốc không tha thứ thì ngươi tự mình kết thúc vậy.
Cuối cùng, môn chủ Bách Đan môn căn dặn.
Môn chủ Bách Đan môn cũng muốn bảo vệ đồ đệ của mình, dù sao thì tên đồ đệ này cũng do hắn tự tay dạy dỗ mà ra, có thể nói tình như cha con. Thế nhưng Trương Nham phạm phải đại đội, ngay cả môn chủ như hắn cũng không thể bảo vệ được.
Bách Đan môn có triệu trung với Trường Sinh cốc hay không thì đều liên quan tới sự tồn vong của Bách Đan môn. Quyết định lớn lao như vậy không phải một thiếu môn chủ như Trương Nham có quyền quyết định, thiếu môn chủ như hắn không đủ quyền lực quyết định vận mệnh của Bách Đan môn.
Thế nhưng Trương Nham lại đứng trước mặt mọi người nói ra lời lẽ đại nghịch bất đạo như vậy, phản bội Trường Sinh cốc, đẩy Bách Đan môn vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trương Nham tái mặt, hai chân nhũn ra. Hắn kết oán với Lý Thất Dạ, lần này lại chống đối Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Một khi hắn thỉnh tội với Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ lấy mạng hắn.
Thế nhưng hiện tại Trương Nham không còn lựa chọn nào khác. Nếu như lúc này hắn cãi lời sư môn, không chỉ Lý Thất Dạ không bỏ qua cho hắn mà sư phụ của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đại nghịch bất đạo, người bị liên lụy đầu tiên chính là sư phụ của hắn.
Trương Nham tái mặt, hai chân nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người, run giọng nói rằng:
- Đại... đại sư huynh... là... là ta vô tri... không nên tiết độc Trường Sinh cốc... ta đồng ý nhận tội... chấp nhận sự trừng phạt của Trường Sinh cốc.
Lúc này Trương Nham không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết rõ vận mệnh của mình, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Cho dù biết sẽ nhận lấy cái chết nhưng Trương Nham cũng không làm chuyện khiến sư phụ bị liên lụy, cũng không để lỗi lầm của mình liên lụy tới bạn bè người thân, vì vậy hắn phải đứng ra gánh chịu lỗi lầm của mình.
Rất hiển nhiên, mọi người biết, lúc này là thời cơ tốt nhất để Lý Thất Dạ dương oai. Nếu như giết chết Trương Nham, như vậy sẽ dựng được quyền uy cho hắn.
- Thấy ngươi còn trẻ vô tri, nể mặt Đan vương, hôm nay ta tha ngươi không chết, trở về diện bích hối lỗi đi.
Lý Thất Dạ nhìn Trương Nham, nói bình thản.
Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn cái mạng của Trương Nham thì dễ hơn ăn cháo, cho dù Đan vương không xuất hiện thì Trương Nham cũng sẽ bị bóp chết như một con kiếng.
Lý Thất Dạ vừa nói xong, mình mẩy Trương Nham run như điện giựt. Hắn không dám tin lỗ tai của mình. Hắn luôn luôn chống đối với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn rất muốn lấy mạng của hắn. Thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ lại tha thứ cho hắn, hắn thật sự không thể nào tin nổi.
- Cám ơn đại sư huynh đặc xá, ta nhất định phục vụ hết mình vì Trường Sinh cốc.
Trương Nham tỉnh táo lại, dập đầu với Lý Thất Dạ, cảm kích muôn phần.
Cuối cùng Trương Nham lui ra phía sau môn chủ Bách Đan môn, đứng khoanh tay.
- Ngươi còn có ý kiến?
Sau khi Trương Nham lui ra, Lý Thất Dạ nhìn Hồ Thanh Ngưu đang chặn trước mặt.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng nhìn Hồ Thanh Ngưu. Trong những người trẻ tuổi có mặt ở đây thì Trường Sinh tam kiệt có sức hiệu triệu nhất. Trương Nham đã nhận tội, mọi người đều cảm thấy Hồ Thanh Ngưu cũng nên chịu thua.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hồ Thanh Ngưu lui ra phía sau một bước, sắc mặt khó coi. Thế nhưng hắn cắn răng, tiến lên một bước, ưỡn cao lồng ngực.
- Thái độ của ta không đại biểu cho tông môn của ta.
Hồ Thanh Ngưu ưỡn ngực, vẫn quật cường như cũ, nói rằng:
- Thái độ của ta vẫn không thay đổi. Trường Sinh cốc đại biểu cho Trường Sinh đạo thống, người thắp nén nhang thứ nhất phải là người đứng đầu Trường Sinh đạo thống. Người này nhất định phải để mọi người tin phục. Nếu như ngươi muốn đại biểu Trường Sinh đạo thống thì phải thể hiện bản lĩnh...
-... Trường Sinh đạo thống nổi tiếng hậu thế nhờ đan, dược, y. Hôm nay ta dùng y đạo khiêu chiến ngươi, nếu như ta thua thì mặc ngươi xử lý, nếu như ngươi thua thì ít nhất rằng trong lòng ta ngươi không có tư cách đại biểu cho Trường Sinh cốc thắp nén nhang thứ nhất.
- So y đạo thì cần gì đại sư huynh ra tay, mình là ta đủ!
Lý Thất Dạ còn chưa lên tiếng thì Mục Nhã Lan đã nói lạnh lùng:
- Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách khiêu chiến thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc hay sao?
Bị Mục Nhã Lan khiêu khích, sắc mặt của Hồ Thanh Ngưu hết sức khó coi, mặt mày đỏ bừng không nói được câu nào.
Mọi người đều nhìn thấy tình cảnh này nhưng không ai cảm thấy lời nói này có vấn đề. Y đạo của Mục Nhã Lan chưa chắc đã yếu hơn Hồ Thanh Ngưu, hơn nữa thanh danh của Mục Nhã Lan tốt hơn Hồ Thanh Ngưu rất nhiều. Nếu như người ở đây phải lựa chọn thì chắc chắn phần lớn sẽ đứng về phía Mục Nhã Lan.
- Nhã Lan, để cho ta đi. Y đạo, đối với ta chỉ là tiểu thuật mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Hồ Thanh Ngưu, nói hời hợt:
- Ngươi muốn đấu cái gì? Ngươi cứ mở miệng, ta sẵn sàng tiếp đón.
Hồ Thanh Ngưu hít sâu, cuối cùng hai mắt nghiêm lại, ưỡn ngực tự tin, nói rằng:
- Chúng ta đấu cứu chết, ngươi dám đấu không?
Nhất thời, mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Y thuật của Hồ Thanh Ngưu ai nấy đều biết, rất nhiều người đều nói rằng Hồ Thanh Ngưu có thể cứu chết thành sống, y thuật kinh thiên. Đừng nói thế hệ trẻ mà khắp toàn bộ Vạn Thống Giới cũng ít ai sánh bằng.
- Có gì không dám. Ngươi hãy bắt đầu trước đi, mắc công ngươi không có cơ hội thể hiện.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Hồ huynh, chúc ngươi mã đáo thành công. Với y thuật của ngươi, không có bất luận kẻ nào có thể sánh bằng.
Hoàng Quyền Uy cổ vũ Hồ Thành Ngưu.
Còn những người khác thì không dám tỏ thái độ. Dù sao tông môn của bọn họ đứng về phe nào cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể định đoạt.
Lúc này Hồ Thanh Ngưu bắt tới một con ếch, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ nghe "xuy", đao của hắn rớt xuống chặt đứt chân tay của con ếch, chớp mắt cắt con ếch thành tám miếng lớn. Sau đó chỉ nghe "đốc, đốc, đốc", tám miếng cóc lớn bị Hồ Thanh Ngưu băm thành thịt nát.
- Ta bắt đầu đây.
Hồ Thanh Ngưu quát lớn. Hắn ra tay như thiểm điện, rắc một loại thuốc bột chỉ có mình hắn có lên thịt nát.
Đồng thời, Hồ Thanh Ngưu vận chuyển tinh lực, chân khí của hắn truyền vào thịt nát. Chỉ nghe "tư, tư, tư", thịt nát bắt đầu dính lại.
Khi thịt nát bắt đầu dính lại thì Hồ Thanh Ngưu ra tay như thiểm điện, ngân châm như ánh sáng đâm vào thịt nát. Thủ pháp của Hồ Thanh Ngưu cực kỳ nhuần nhuyễn, ra tay điêu luyện.
Chỉ trong chớp mắt, Hồ Thanh Ngưu dĩ nhiên khâu lại con ếch bị băm thành thịt nát. Ngoại trừ vẫn còn miệng vết thương, ngoại trừ con ếch này vẫn còn thoi thóp thì cả người con ếch đã được khâu lại vô cùng hoàn mỹ, không hề có sai lầm nào.
- Chữa ---
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu gầm lên, mở ra một bảo bình, đổ ra một loại nước thuốc sền sệt. Nước thuốc này chảy lên mình ếch, nháy mắt bao trùm con ếch, nước thuốc lan tỏa một mùi hương như xạ hương.
- Lên ---
Sau khi nước thuốc gói con ếch lại thì Hồ Thanh Ngưu trầm quát, hai tay chụm ếch, từng luồng chân khí như những cây kim của hắn đâm vào mình ếch, chảy xuôi theo máu trong cơ thể ếch.
"Tư, tư, tư"
Lúc này miệng vết thương trên mình ếch từ từ khép lại, trong giây lát, tất cả miệng vết thương đều đã khép lại, hơn nữa không để lại dấu vết, da dẻ của con ếch vẫn trơn bóng như cũ.
- Ộp ---
Lúc này, con ếch sinh khí dồi dào, tinh thần phấn chấn, bật nhảy rất cao.
- Ta xong rồi.
Hồ Thanh Ngưu thở dài một tiếng, ưỡn ngực nhìn thẳng Lý Thất Dạ, vẫn rất ngạo khí. Hồ Thanh Ngưu rất tự tin về y thuật của mình, có lẽ ở những phương diện khác thì hắn không bằng người khác, thế nhưng về mặt y thuật thì hắn có thể khinh thường tất cả mọi người. Đây chính là thứ mà hắn kiêu ngạo.