Nếu nói đời này đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ trở thành một vị Tiên Vương có được mười hai Thiên Mệnh thì sẽ thay đổi toàn bộ thế cục, khiến bách tộc có hai vị Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh, chuyện rung động biết bao.
– Đệ nhất hung nhân sẽ trở thành vị Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh đầu tiên của nhân tộc sao?
Nghe câu đó các tu sĩ nhân tộc có mặt sôi sục máu nóng.
Tuy Nhất Diệp Tiên Vương là Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh của bách tộc, nhưng Nhất Diệp Tiên Vương có huyết thống Mị Linh và nhân tộc, không xem như nhân tộc Tiên Vương chính gốc. Có tin đồn huyết thống nhân tộc của Nhất Diệp Tiên Vương rất mỏng manh, huyết thống chính là mị linh. Nên chính xác ra Nhất Diệp Tiên Vương không xem như nhân tộc Tiên Vương, chẳng qua nhiều nhân tộc dát vàng lên mặt mình.
Với lời bình luận của Kim Qua Lý Thất Dạ chỉ cười không đáp.
– Ván này Lý đạo huynh thắng lớn, ta cảm thấy về kiến thức và đạo tâm là không hy vọng thắng Lý đạo huynh. Kim Qua huynh cảm thấy còn cần so nữa không?
Tần Bách Lý cười lắc đầu nói:
– Cứ tiếp tục thế này thôi thì ta nhận thua ngay bây giờ.
Trước đó Tần Bách Lý, Kim Qua cá cược lực lượng ngang nhau, đều ba thắng ba thua. Chênh lệch giữa hai người không lớn, về kiến thức hay đạo tâm đều sàn sàn nha nhau.
Đạo hạnh của Tần Bách Lý và Kim Qua mạnh hay yếu thì khó đoán, không nhưng nèn móng, xuất thân, kiến thức của hai người đúng là kỳ phùng địch thủ, hèn gì tích tài nhau.
Giờ gặp Lý Thất Dạ, ngay từ đầu Kim Qua, Tần Bách Lý đã bị hắn nghiền áp, kiến thức hay đạo tâm đều bị hắn đè bẹp. Dù đạo hạnh của bọn họ có ưu thế hơn Lý Thất Dạ nhưng trong Hoàng Kim Miếu này không hy vọng thắng hắn, không cần tiếp tục nữa.
Lúc này Tần Bách Lý phóng khoáng nhận thua, gã không cảm thấy mất mặt, thua ván cược tâm phục khẩu phục.
– Lý đạo hữu đã là một niệm hóa Phật, tiếp tục đánh cuộc với Lý đạo hữu trong Hoàng Kim Miếu là không biết tự lượng sức mình.
Kim Qua bình tĩnh nói:
– Trong Hoàng Kim Miếu này Lý đạo hữu nghiền áp ta, ta cũng cảm thấy không cần so tài làm gì, ta thua tâm phục khẩu phục.
Kim Qua, Tần Bách Lý nhận thua trước mặt người trong thiên hạ, thái độ lỗi lạc khiến nhiều người khâm phục. Dù hai người thua nhưng thua thản nhiên, làm người ta kính nể.
– Cũng được.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thế này cũng không dễ dàng, thôi thì chúng ta ngừng tại đây.
Cho đến lúc này Lý Thất Dạ rất thướng thức Tần Bách Lý, Kim Qua, dù có phải là kẻ địch hay không ít ra có loại đối thủ thế này là sự hưởng thụ.
Tần Bách Lý nhìn thân quan và đế thủ, cảm thán rằng:
– Đáng tiếc những báu vật, chỉ có thể uổng phí cuẩ trời nằm lại đây.
Tần Bách Lý đặt thần quan trở lại, Kim Qua cũng thả đế thủ về chỗ cũ.
Không chỉ hai người cảm thấy đáng tiếc, đám người đứng ngoài Hoàng Kim Miếu nhễu nước miếng ròng ròng. Nếu có thể mang báu vật như thế ra ngoài thì tốt biết bao, sẽ khiến người trong thiên hạ phát điên, Hoàng Kim Miếu sẽ bị dọn sạch.
Tiếc rằng chưa bao giờ có ai mang tiên trân thần khí ra khỏi Hoàng Kim Miếu được.
Nghe Tần Bách Lý nói, Lý Thất Dạ mỉm cười:
– Loại báu vật này chưa tính là thị phí của trời.
Tần Bách Lý kinh ngạc hỏi:
– Nghe Lý đạo huynh nói thì trong Hoàng Kim Miếu còn báu vật càng quý giá hơn?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đâu chỉ là trân quý hơn, nơi này có một báu vật là của báu trấn Hoàng Kim Miếu.
– Của báu trấn miếu?
Tần Bách Lý nổi hứng hỏi:
– Báu vật đó là gì? Có thần thông gì? Lý đạo huynh kể nghe được không?
Tần Bách Lý bày ra dáng vẻ xin Lý Thất Dạ chỉ giáo.
Kim Qua cũng vãnh tai lắng nghe, gã cực kỳ hứng thú. Hoàng Kim Miếu có thần thông lớn, báu vật trấn miếu trong này chắc rất ghê gớm.
Bên ngoài Hoàng Kim Miếu ai nấy dựng thẳng lỗ tai nghe. Báu vật trấn Hoàng Kim Miếu, hỏi sao không khiến người tim đập nhanh?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không phải ta không nói cho các ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ta nói ra miệng để tránh bị nói là ta mưu sát các ngươi. Không phải ta coi thường các ngươi, báu vật này ra thì chắc chắn các ngươi không giữ được đạo tâm.
Kim Qua, Tần Bách Lý nghe vậy nhìn hau, lòng rung động. Không nhiều báu vật khiến bọn họ không giữ được tinh thần, báu vật trấn miếu khiến Kim Qua, Tần Bách Lý khó giữ tinh thần là bọn họ đã tưởng tượng được nó thuộc đẳng cấp nào.
– Lý đạo hữu càng nói vậy ta càng muốn nghe.
Kim Qua chắp tay nói:
– Lý đạo hữu yên tâm, hễ có gì không ổn chúng ta sẽ rút ra ngay, xin Lý đạo hữu chỉ giáo cho.
Tần Bách Lý tràn đầy hứng thú nói:
– Kim Qua huynh nói đúng, dù chúng ta chết tại đây cũng không trách Lý đạo hữu, chỉ có thể nói đạo tâm của chúng ta không đủ kiên định.
Nhìn bộ dạng hăng hái của Tần Bách Lý, Kim Qua, Lý Thất Dạ cười nói:
– Thôi dợc, các ngươi đã muốn thử thì ta sẽ nói ra, các ngươi hãy chuẩn bị tâm lý.
Tần Bách Lý, Kim Qua nhìn nhau, hít sâu, hai người trịnh trọng gật đầu nói:
– Xin Lý đạo hữu chỉ giáo cho.
Không chỉ Tần Bách Lý, Kim Qua nín thở, đám người bên ngoài Hoàng Kim Miếu đều ngừng thở, trông chờ biết đó là báu vật gì.
– Thứ đó tên là Lượng Thiên Xích.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Thước này sinh ra từ thiên địa, không bằng trọng khí nhưng cũng là báu vật kỷ nguyên. Sau khi Lượng Thiên Xích xuất thế thì đời đời tranh giành, từng dấy lên vô số gió tanh mưa máu. Từng là vật vô thượng khiến chúng thần, thánh Phật tranh giành giật nhau. Thước này không chủ công phạt, nhưng nó có thể đo trời, lượng thế, có thể lượng vạn cổ, thiên cơ.
– Nguy rồi!
Trong khoảnh khắc Tần Bách Lý, Kim Qua với tốc độ không gì sánh bằng rút nhanh. Tốc độ của hai người quá mau, mọi người mới thấy cái bóng bọn họ đứng trong Hoàng Kim Miếu thì chân thân đã ở bên ngoài.
Tần Bách Lý, Kim Qua thoáng chốc rút lui, đám người bên ngoài Hoàng Kim Miếu hoảng sợ. Thế nghĩa là trong khoảnh khắc đó Tần Bách Lý cùng Kim Qua đều khó giữ đạo tâm của mình.
– Thế gian thật sự có báu vật như thế sao?
Tần Bách Lý nghi ngờ khó tin hỏi:
– Trên đời thật sự có báu vật lượng trời, lượng thế, lượng vạn cổ, lượng thiên cơ?
Không chỉ Tần Bách Lý bàng hoàng, Kim Qua cũng cực kỳ giật mình.
Rất nhiều cường giả tu sĩ khó hiểu có thể lượng trời, lượng thế, lượng vạn cổ, lượng thiên cơ có ý nghĩa gì. Tần Bách Lý, Kim Qua thì biết rõ, nếu đúng thật có báu vật như thế thì rất khủng khiếp.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đại thế có nhiều điều lạ, có cái gì không được?
Kim Qua rung động bình tĩnh nói:
– Thước này còn trong Hoàng Kim Miếu không?
– Tất nhiên còn.
Lý Thất Dạ liếc Kim Qua:
– Lão già Chiến Vương của Chiến Vương thế gia các ngươi trước kia được tiên hài trong Hảo Vọng Giác cũng vì muốn Lượng Thiên Xích của Hoàng Kim Miếu, nhưng hắn không chịu dính nhân quả. Dính vào nhân quả này hoặc lão ta chiêu đến thiên tru hoặc vời tai nạn cho Chiến Vương thế gia các ngươi. Đây là đại nhân quả Phật gia, dù là Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng phải thận trong suy xét.