Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm:
– Tại sao sẽ có hủy diệt?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có hủy diệt thì có nàng bây giờ không? Có kỷ nguyên chúng ta sao? Muốn nhảy khỏi dòng sông thời gian không dễ, dù nàng trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng khó thoát ra.
Tề Lâm Đế Nữ lặng im, một lúc lâu sau nàng lấy lại tinh thần, khẽ hỏi:
– Chúng ta đi tới đâu?
– Sông Hằng.
Lý Thất Dạ nói xong, xoay người đi ngay tới trước.
– Sông Hằng?
Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại vội chạy theo:
– Chúng ta đi bến Sông Hằng sao?
Lý Thất Dạ tiếp tục cất bước, thản nhiên nói:
– Đúng vậy!
Bến Sông Hằng, người ghé qua Phật Dã đều biết chỗ đó. Với8 kđời thì bến Sông Hằng nổi tiếng nhất không phải vì Sông Hằng, không vì bến sông, nổi tiếng nhất là Hoàng Kim Miếu.
Hoàng Kim Miếu nổi tiếng cỡ nào? Nhiều người trong Thanh Châu có thể không nghe qua Phật Dã, Sông Hằng, bến Sông Hằng nhưng chắc chắn biết tới Hoàng Kim Miếu.
Thanh Châu từ lâu có truyền thuyết rằng Hoàng Kim Miếu xếp đầy báu vật, dưới đất trải đầy thần kim. Mỗi gian miếu thờ chất đống báu vật, tiên kim, kỳ trân . . .
Có thể nói khi ngươi đi vào Hoàng Kim Miếu, khom lưng xuống sẽ nhặt được rất nhiều kim tệ, nếu ngươi có thể đi vào miếu ốc sẽ nhặt được một món báu vật, một binh khí vô địch.
Ban đầu Tề Lâm Đế Nữ cứ nghĩ đó chỉ là truyền thuyết, khi nàng thấy tận mắt thì không gì sánh bằng, sững sờ thật lâu.
Hoàng Kim Miếu xây ở bến Sông Hằng, khi ngươi đến bến sẽ thấy miếu ngay.
Thật ra chưa tới Hoàng Kim Miếu từ xa đã thấy ánh sáng bắn lên trời. ánh sáng đủ màu đủ sắc là từ các báu vật phát ra.
Hoàng Kim Miếu không rộng lớn, nó do mấy miếu vũ hình thành nửa cái vòng. Không biết mấy tòa miếu vũ làm bằng tiên kim gì, bao nhiêu năm trôi qua vẫn tỏa tiên quang mờ nhạt, chỉ miếu vũ đã là báu vật ghê gớm.
Mỗi miếu vũ có mấy gian thiền phòng, cửa sổ mở rộng. Trong thiề phong xếp đầy trân bảo, tiên kim, thần khí.
Vì có quá nhiều báu vật, thiền phòng chứa không hết. Trân bảo chất thành núi, tiên kim tràn ra ngoài cửa thiền phòng.
Trên đất trống mấy tòa miếu vũ thì khỏi phải nói, dưới đất rơi đầy kim tệ, có chất thành mấy ngọn núi nhỏ, muốn tìm chỗ trống để đứng cũng không có.
Những kim tệ này không phải đúc bằng hoàng kim mà là thần kim cực kỳ hiếm hoi. Những kim tệ giống như hỗn độn chi thạch của kỷ nguyên, có thể sử dụng thay cho tiền.
Hoàng Kim Miếu trước mắt là một kho báu, có báu vật khắp nơi.
Khi Tề Lâm Đế Nữ trông thấy Hoàng Kim Miếu thì trợn mắt há hốc mồm, trước kia nàng nghe truyền thuyết nhà vàng, nàng cứ tưởng người ta nói ngoa. Khi Tề Lâm Đế Nữ chính mắt xem Hoàng Kim Miếu mới hiểu câu này có thật, không phải nói ngoa.
Hoàng Kim Miếu luôn tràn ngập truyền thuyết, tràn đầy sức hấp dẫn. Bao nhiêu người đến Phật Dã chỉ vì Hoàng Kim Miếu, bao nhiêu người ước mơ dọn sạch tất cả tiên trân, kỳ bảo của Hoàng Kim Miếu.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hoàng Kim Miếu thì Tề Lâm Đế Nữ bị tiên trân, kỳ bảo chất đống đến không còn chỗ chứa trong Hoàng Kim Miếu hấp dẫn ánh mắt.
Không trách Tề Lâm Đế Nữ, bất cứ ai đến đây đều sẽ bị tiên trân, kỳ bảo hấp dẫn. Lục Giới Phật Trản lấp lóe ánh sáng màu lục, Tru Ma Phật kiếm nhấp nháy kiếm quang sát phạt, Bát Bảo Thần Liên tràn ngập tín ngưỡng của sinh linh vạn giới.
Tiên hiếm quý bảo xếp đầy Hoàng Kim Miếu, mỗi món đều rung động hồn người, nếu lấy được một cái sẽ cho tu sĩ bình thường được lợi ích vô cùng suốt đời, có thể nói là giàu lên trong một đêm.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn Hoàng Kim Miếu có nhiều tiên hiếm quý bảo, nàng thầm cảm thán. Đống tiên hiếm quý bảo này không thua gì bảo khố của đế thống tiên môn nào.
Tề Lâm Đế Nữ khó khăn dời mắt khỏi vô số tiên hiếm quý bảo trong Hoàng Kim Miếu, khi lại nhìn miếu, nàng không còn bị hấp dẫn tầm mắt.
Tề Lâm Đế Nữ lần nữa nhìn Hoàng Kim Miếu, nàng phát hiện đằng trước mỗi tòa miếu có một vô thượng thánh Phật ngồi. Các vô thượng thánh Phật ngồi trước miếu, rũ mí mắt xuống, trước người đặt cái mõ, một tay cầm gậy, tay chắp lễ Phật. hình tượng như là các vô thượng thánh Phật vừa gõ mõ vừa tụng kinh Phật.
Nhưng các thánh Phật đã chết, các vô thượng thánh Phật thân như thép cứng hóa thành pho tượng.
Trừ các vô thượng thánh Phật ngồi trước Hoàng Kim Miếu ra, trên đất trống đằng trước miếu có nhiều cường giả tu sĩ ngồi. Các cường giả tu sĩ ngồi rải rác dưới đất, đôi tay kết Phật ấn đặt trên bụng, nhắm mắt lại.
Nhìn kỹ thì thấy những cường giả tu sĩ ngồi trước Hoàng Kim Miếu đã chết, khá nhiều người là cường giả tu sĩ đương thời.
Thấy những cường giả tu sĩ ngồi trước Hoàng Kim Miếu chết hết, ngồi xếp bằng cực kỳ bình tĩnh, thành kính khiến Tề Lâm Đế Nữ lấy làm lạ hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Lòng tham.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Hoàng Kim Miếu không đơn giản là ngôi miếu, nó là mảnh đất quy y. Nếu ngươi mang theo lòng tham bước vào thì đừng hòng trở ra.
Lý Thất Dạ chỉ vào không khí, chỉ đánh trúng một vị cường giả tu sĩ ngồi xếp bằng trước miếu. Cường giả tu sĩ này chết lâu rồi, nhắm mắt ngồi chết vô cùng an tường.
Bốp!
Chỉ của Lý Thất Dạ đánh trúng tu sĩ, thân thể bỗng chốc thành tro, thật sự thành mây khói. Tu sĩ hóa thành phấn vàng bay đi, chớp mắt không còn dấu vết.
Không phải vì Lý Thất Dạ chỉ một cái hủy diệt tu sĩ mà bản thân tu sĩ sớm đã thành tro, chẳng qua giữ ngyuên tư thế. Chỉ của Lý Thất Dạ đánh nhẹ một cái tu sĩ liền tan biến.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn người đó thành tro tan biến, nàng rất là ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ nhìn đông nghẹt người trước Hoàng Kim Miếu, mỉm cười nói:
– Có người sắp đi chịu chết.
Không chỉ Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ đến gần Tề Lâm Đế Nữ, dã có nhiều cường giả tu sĩ tới trước hai người. Thậm chí có Thượng Thần quanh quẩn chờ tại đây.
Người đến Hoàng Kim Miếu toàn vì tiên hiếm quý bảo, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người thành công.
Một tu sĩ mặc tử y ma bào hét to một tiếng:
– Ta không tin ta!
Tu sĩ này là cường giả Thiên tộc, trán có dấu ấn Thiên Quyền. Ấn Thiên Quyền lấp lánh ánh sáng chứng tỏ cường giả này siêu mạnh.
Nhìn trong Hoàng Kim Miếu có vô số tiên hiếm quý bảo rốt cuộc cường giả này không nhịn được nữa, gã gầm lên, đứng dậy bước ra một bước vào Hoàng Kim Miếu.
Ong ong ong ong ong!
Khi cường giả bước vào Hoàng Kim Miếu thì tử y ma bào dâng lên ma quang, từng vòng ma quang chuyển động như các bảo luân che chở che chở gã.
Tử y ma bào trên người cường giả là báu vật lợi hại, có nó bảo vệ thì gã an toàn rất nhiều.
Sau khi cường giả bước chân vào Hoàng Kim Miếu vẫn bình yên không bị gì, trên người không có gì không ổn.
Thấy mình không bị gì, cường giả đắc ý cuồi phá lên:
– Hoàng Kim Miếu chỉ thế là cùng, bổn tọa có ma bào hộ thể, làm gì được bổn tọa!
Xem bộ dạng đắc ý của cường giả, có đại nhân vật thế hệ trước từng đến Hoàng Kim Miếu vô số lần cười khẩy nói, mắt lạnh bàng quan:
– Vô tri.
Cường giả nhìn tiên hiếm quý bảo đầy tòa miếu, mừng như điên lao vào phòng miếu, muốn lấy hết:
– Tiên hiếm quý bảo đều là của bổn tọa!