Lão nhân có mái tóc xám xõa trên vai, tóc xám khô héo tựa như mất đi sức sống, đã không còn sinh mệnh.
Hai bên xương sườn lão nhân mọc đôi cánh, nhưng cánh héo rũ, lông chim xám không chút ánh sáng. Đôi cánh rũ sau lưng lão nhân như thể không có lực lượng chống đỡ.
Lão nhân ngồi đó, mắt khép như đang ngủ, nhìn thoáng qua tưởng lão đã chết, chết ức vạn năm rồi.
Lý Thất Dạ nhoẻn miệng cười nhìn lão nhân, lấy cái đệm ngồi xuống cách trước mặt lão không xa.
Lý Thất Dạ ngồi xuống rồi nhìn quanh, cảm thán rằng:
– Hơi thở thần thánh chỗ ngươi lại yếu một chút.
Lão nhân mở đôi mắt ra, khi lão mở mắt thì ánh sáng nở rộ, từng luồng sáng bừng lên như một thế giới mới sinh ra. Khi lão nhân mở mắt là sáng tạo ba ngàn thế giới.
Nhưng từng luồng sáng nhanh chóng biến mất, đôi mắt già nua khiến người xem rõ đây là mắt già đục ngầu, đục đến không xem rõ thế gian.
Lão nhân mở miệng hỏi:
– Ngươi không sợ ta đã thay đổi sao?
Lão nhân nói chuyện thều thào như thể hấp hối.
– Thay đổi? Có thể biến đổi thế nào?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đạo tâm của ngươi đã trui rèn hơn một nửa kỷ nguyên, ngươi vượt qua năm tháng tàn nhẫn nhất, trong kỷ nguyên vỡ nát này ngươi còn cái gì để thay đổi? Nó đã không thuộc về thế giới của các ngươi.
Lão nhân thì thào:
– Nói cũng đúng.
Lúc này lão nhân mới chính thức chính cẩn thận đánh giá Lý Thất Dạ, nói:
– Đời này ngươi không chỉ lấy lại chân thân còn có mấy bộ Thiên Thư.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Toàn là vật ngoài thân, chỉ có thể phụ trợ. Một trái tim đạo tâm đủ cho ta chìm nổi vạn cổ.
Lão nhân khẽ nói:
– Tiếc rằng có bao nhiêu vị tiên hiền giống như ngươi không quên tấm lòng ban đầu. Thời gian càng lâu càng dễ quên mình vì cái gì, không nhớ được lúc mình còn trẻ.
– Chính ngươi cũng không quên tấm lòng ban đầu.
Lý Thất Dạ cười khẽ nói:
– Ngươi luôn đều là ngươi, cái chết không thay đổi được ngươi, ngươi vẫn là Thánh Nhân luôn đối kháng chiến tranh.
Lão nhân nghe Lý Thất Dạ nói, mỉm cười, lão toát ra khí độ trung chính bình hòa.
Lão nhân mỉm cười hiền hòa nói:
– Đã lâu không gặp, lão bằng hữu.
Lý Thất Dạ thoải mái đáp lại:
– Đã lâu không gặp, lão bằng hữu.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
– Thời gian trôi qua mang đi mọi thứ trên đời nhưng không thể mang theo đạo tâm của ngươi và ta.
Lão nhân ôn hòa nói:
– Đại đạo xa xôi, chỉ đạo tâm của ngươi có thể thấy tia sáng le lói. Thế giới của ngươi. Kỷ nguyên của ngươi đều ký thác trên người ngươi, bằng hữu của ta.
– Ngươi suy nghĩ nhiều.
Lý Thất Dạ bật cười, nói:
– Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi là Thánh Nhân, ta là ác ma. Ngươi có thể cứu thế, ta chỉ là người qua đường. Thế giới to lớn nưng chỉ là bèo trôi trong mắt ta.
– Đó chỉ là ngươi nghĩ vậy.
Lão nhân nói:
– Ta nhập thế làm thánh, đối kháng hắc ám, cứu chuộc đại thế. Ngươi nhập thế vì cuồng, chỉ vì cuộc chiến chung cực, nhưng đi đến cuối cùng ngươi và ta đại đạo cùng lối, chẳng qua đạo pháp khác biệt.
Lý Thất Dạ chỉ cười không cãi lại, hai người gặp nhau như huynh đệ, như thân nhân, bọn họ có cảm giác vô cùng thân thiết, vì hai người là đồng loại.
Tục ngữ nói rất đúng, khuynh cái như cố, bạch thủ như tân là đang nói về hai người.
Cả hai cùng một loại tồn tại, đều có đạo tâm vô cùng kiên định, tốn hơn phân nửa kỷ nguyên anh dũng tiến lên vì một mục tiêu. Bọn họ được đến nhiều, mất đi càng nhiều, nhưng không bao giờ quay đầu, chưa từng hối hận, vẫn dũng cảm tiến tới.
Đối với bọn họ thì tuổi tác không phải lạch trời khó vượt qua. Lão nhân lớn hơn Lý Thất Dạ đến không đếm tuổi được, lão là người sống sót của một kỷ nguyên xa xôi, luôn ở chỗ này sống đến bây giờ, nhưng bọn họ lại ngang hàng luận đạo, tương giao tương tri.
Lão nhân ôn hòa nói:
– E rằng ta sắp không được, năm tháng dài lâu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yên tâm đi, tuy rằng chỗ ngươi không còn thánh quan nhưng thần thánh như ngươi muốn sống sót không thành vấn đề.
Lão nhân cười dịu dàng nói:
– Ta sống chỉ như đá vàng, trừ chấp niệm duy nhất trong lòng thì không còn gì là không buông xuống được.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Có ai buông được chấp niệm?
Hai người nói tới đây giữ im lặng, đề tài này quá nặng nề với bọn họ, nó là đề tài đè ngặn trong lòng bọn họ nguyên một kỷ nguyên.
– Mới rồi ta kể chuyện dũng sĩ biến thành ác long cho người ta nghe.
Cuối cùng Lý Thất Dạ bật cười, nói:
– Tuy rằng bọn họ biết dũng sĩ biến thành ác long, nhưng không biết thôn dân theo sau dũng sĩ có vận mệnh thế nào.
– Mỗi người đều có vận mệnh khác nhau.
Lão nhân cười cười, rất là bình thản nói:
– Ta không phải người duy nhất phát hiện bí mật đó, không phải người duy nhất tận mắt nhìn thấy hết thảy, trên đời biết bao nhiêu người tỉnh táo.
– Nhưng Thánh Nhân thật sự thì chỉ có ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trên đời có người biết bí mật đó nhưng ai có thể phản kháng? Dù có thể đứng ra phản kháng thì ai làm được trước sau như một? Tốn hơn một nửa kỷ nguyên mà vẫn không buông bỏ chấp niệm trong lòng!
Lý Thất Dạ xem lão nhân, tiếp tục nói:
– Cho nên ngươi là Thánh Nhân, nhiều tiên hiền trở thành nanh vuốt, hoặc biến thành ác long.
Lão nhân buồn bã nói:
– Trên con đường này rất nhiều tiên hiền thành những bộ xương khô.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đúng vậy!
– Nhưng không có cái chết thì lấy đâu ra tia sáng hy vọng? Không có tia sáng hy vọng thì thắng lợi đến từ đâu? Kỷ nguyên của ta đã xong, tuy bọn họ vẫn cắm rễ trong kỷ nguyên tan vỡ này nhưng tóm lại kết thúc rồi, kỷ nguyên này không cách nào kéo dài tiếp được. Nhưng kỷ nguyên của ngươi còn cơ hội, ngươi còn cơ hội một chiến kích trời. Hễ ngươi thắng là kỷ nguyên của ngươi sẽ kéo dài tiếp, mọi thứ trong quá khứ thành hạt bụi lịch sử .đến ngày đó vô số linh hồn kêu gào, vô số vong linh không được luân hồi mới bình tĩnh lại được, mới biến mất trong dòng sông thời gian. Không thì mọi người cứ quanh quẩn, bóng ma mãi mãi không tán đi.
Nói đến đây vẻ mặt lão nhân buồn bã.
– Có lẽ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta không nghĩ nhiều những việc này, chỉ muốn đâm thủng trời, không chết không ngừng. Đời này chiến đến cùng, sống hay chết đều không quan trọng.
– Không, ngươi phải khải hoàn trở về.
Lão nhân nghiêm túc nói:
– Nhìn khắp kỷ nguyên nếu ngươi không thể khải hoàn trở thì kỷ nguyên của ngươi không có hy vọng. Tuy kỷ nguyên của ngươi từng có người cố gắng nhưng không ai đi triệt để giống như ngươi, đa phần chỉ lo thân mình. Ngươi chết ở cuối thế giới thì kỷ nguyên của ngươi sẽ chìm trong hắc ám, cảnh tượng máu me luân hồi sẽ trình diễn trong kỷ nguyên của ngươi chpo đến khi hủy diệt mới thôi.
– Ta không phải chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Ta không cứu thế giới được, không thể cứu lòng người. Nếu ngươi hy vọng ta trở thành tồn tại giống như ngươi thì chỉ e không thể.
– Nhưng, ngươi có thể cứu chính mình! Trận chiến cuối cùng nếu ngươi không chiến thắng nó thì ngươi mãi mãi không thể trở về. Dù ngươi chết, bóng ma của ngươi sẽ quanh quẩn trong dòng sông thời gian này. Nhìn xem dòng sông thời gian mênh mông này có bao nhiêu tiên hiền không cam lòng? Bao nhiêu người quanh quẩn ở ông dài thời gian? Nếu không chiến thắng, cho dù ngươi chết thì phần chấp niệm sẽ mãi mãi không tan biến, vĩnh viễn gầm rống quanh quẩn tại đó.