Hội trưởng của công hội nhà mạo hiểm đích thân tới, Trâu Lượng cùng mọi người đều không ngờ tới việc này.
Trong quá khứ Trâu Lượn thường cùng công hội nhà mạo hiểm qua lại nhiều lần, nhưng lần này O’Donna tự mình tới thăm, lại nhằm ngay vào lúc khai trương cửa tiệm của Arthur tại đế đô, điều này rất có ý nghĩa sâu xa.
Xe ngựa dừng lại, một phụ nữ trên áo có in dấu của Công hội nhà mạo hiểm từ trên ngựa đi ra, làm cho mọi người có cảm giác yên tĩnh, bình lặng như nước.
Bốn phía yên lặng không một tiếng động.
Hầu như mọi người đều chỉ nghe qua danh tiếng, nhưng cũng không có tận mắt thấy vị đại nhân cùng với Bích Tú đại nhân được đế đô xưng là “ Tuyêt đại song kiều”.
Hầu hết chưa có ai thấy qua bà ta, nhưng những người đã gặp mặt qua, thì biết bà ta chính là vị đại nhân danh chấn Mông Gia O’Donna!
Bích Tú đại nhân là tộc Swan cao quý, siêu phàm thoát tục, tài trí hơn người, mà vị O’Donna thì rất khó hình dung được dung mạo, giống như…., giống như một ngọn lãnh diệm bừng cháy, làm cho mọi người khó mà tin được
Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như sao kia, nó làm cho người ta cảm giác nhìn thấu tất cả.
Trong đám người truyền đến những âm thanh hưng phấn, xúc động nói nhỏ với nhau, việc này không làm ảnh hưởng đến O’Donna.
Trên mặt bà mang một nụ cười bình thản, làm cho người đối diện cảm giác không xa lánh, cũng không quá mức thân cận. Đứng yên trên xe bà hướng về Trâu Lượng khẽ gật đầu, rồi ánh mắt nhìn vào cửa hiệu thú linh trầm ngâm chốc lát, dù cái này có điểm đặc biệt, nhưng cũng chẳng làm cho O’Donna có cảm giác gì đặc biệt cả, một lần nữa ánh mắt lại hướng về phía Trâu Lượng, trên mặt lộ một nụ cười nhẹ.
“Tế ti Arthur, ta không mời mà đến, không phiền cho ta một ấm trà chứ.”
“Hội trưởng quá khách khí rồi, ngài tới là vinh hạnh cho cửa hiệu của ta, mời vào!” Trâu Lượng hơi thấp người hành lễ, vẻ mặt trang trọng, giả bộ thần côn thế thôi chứ cũng khá hồi hộp. Vị đại nhân O’Donna là cái loại không nên chọc vào, mặc dù mình cùng công hội người ta quan hệ không tồi, nhưng chưa đến mức bà ta phải bỏ công đến đây.
Vốn phía trước quậy ra nhiều chuyện, làm cho cửa hàng Mạnh Nhất chen đầy người, đồng thời xuất hiện 2 vị Shaman thì thôi, nhưng chưa nghe qua vị đại nhân O’Donna đối với mấy loại chuyện này có hứng thú!
Đối với công hội nhà mạo hiểm, ai cũng biết nó là một tổ chức vô cùng khổng lồ. Những năm gần đây vai trò càng rõ ràng, cho dù quyền lực còn nhiều hạn chế, địa vị cũng tương đối thấp. Nhưng tại đế đô những năm gần đây, vi đại nhân O’Donna biểu hiện ra thế mạnh của mình, làm cho mọi người mở to mắt. Công hội vào tay bà ta liền phát triển như bay, có thể nói, tại Mông Gia các nghề nghiệp đều có bóng dáng của Công hội nhà mạo hiểm.
Từ một phụ nữ không có gì cả, đến khi cả thiên hạ đều biết, có thể đứng cùng cấp bậc với tộc trưởng gia tộc Gabriel, thì rõ ràng chỉ có vẻ đẹp bên ngoài là không đủ.
Đã là một người có tiếng tăm như vậy, lại đến cổ vũ một tế ti quê mùa, còn trong tình huống không mời mà đến, làm cho đầu óc đám đang xem náo nhiệt choáng váng.
Nhìn thấy những phản ứng cuồng nhiệt của những người xung quanh, việc O’Donna tự đến mang theo bao nhiêu mặt mũi. Bà ta thật sự là một người có sức hấp dẫn gần như bằng một nửa việc mình đã làm.
Trâu Lượng đầu óc bắt đầu suy nghĩ có nên mời vị mỹ nữ này làm người phát ngôn cho cửa hiệu hay không. Nhưng hắn rất rõ ràng, không có cớ gì để thấy người sang bắt quàng làm họ.
“ Hội trưởng, mời ngài vào bên trong ngồi.”
Lúc Arthur đưa O’Donna lên lầu 2, các thương nhân, phú hào trước đây đã lũ lượt nhiệt tình kéo nhau lên từ lâu rồi, thoáng cái đã im lặng, hỗn ở đế đô, nếu không biết đến O’Donna, thì nhảy vào bồn cầu tự sát đi là vừa.
Cả lầu 2 yên lặng, lúc này có thể nhìn ra tố chất của nhân viên cửa hàng thú linh Mạnh Nhất. Người đẹp Rabbit không hề nhúc nhích, không nhiều lời, không nhìn loạn, cái này là đặc điểm của tộc thỏ, nhưng muốn huấn luyện được như vậy phải nhờ công lao của Avril.
Đến tận lúc Arthur đưa O’Donna lên lầu 3, những người còn hóa đá ở lầu 2 mới thả lỏng. Những người này nhìn thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì loạn như con cào cào, mặc kệ gì cũng phải cướp bằng được 1 cái thẻ hội viên, mụ nó, O’Donna đại nhân vậy mà cũng là hội viên. Thần thú trên cao, khó trách hắn kiêu ngạo như vậy, sau lưng có O’Donna làm chỗ dựa, trời mới biết trong đó có quan hệ gì không. Coi như Arthur có chính miệng nói với bọn họ, hai người là lần đầu tiên gặp mặt thì cũng chả đứa nào thèm tin!
Gregg nuốt nước miếng, Arthur là cái loại gì, hắn hết sức rõ ràng, đã có Subaru lầm hậu thuẫn, miễn cưỡng có thể sử dụng, nhưng mà cùng O’Donna đứng một chỗ thì không hợp nha, Người phụ nữ này sao lại cho hắn thể diện lớn như vậy, mịa nó!
Chẳng lẽ quá nhàn rỗi? Gregg thật sự không có câu giải thích tốt nhất, nghe nói phụ nữ có mấy ngày không bình thường.
Trên khóe miệng Gregg xuất hiện một tia cười tà mị, lộ ra ánh mắt thâm thúy, tuyệt đối là một tên sát gái.
“ Ta nói này anh trai, ngươi có phải vừa nghĩ ra cái chủ ý gì xấu xa không?”
Không thể nghi ngờ, Michiwa quá rõ ràng, đàn ông chỉ có thể nghĩ tới việc xấu xa, nhưng có điều sự náo nhiệt này rất thú vị, tư duy suy nghĩ của nàng khác với đám đàn ông. O’Donna tới nơi này là đại biểu cái gì, không có gì phải kinh ngạc cả, có thể chỉ đơn giản là bà ta muốn làm cho gia tộc Gabriel khó xử, ai cũng biết O’Donna cùng Bích Tú đại nhân không hợp nhau.
“ Anh trai thân ái, ta bắt đầu thích hắn rồi đấy, ngươi xem ta gả cho hắn có được không?”, Mimi quyến rũ nói, giống như một cố gái đang luyến ái.
Gregg bị dọa cho nhảy dựng lên, “ Mimi à, đừng dọa ta chứ, lá gan ca ca ngươi rất nhỏ bé nha!”
“ Không nhất định, ngươi thử nghĩ xem, Olivia thích hắn, có thể làm cho O’Donna đại nhân coi trọng, lại làm cho đám Neberro khó chịu như vậy, như vậy hắn chắc là rất ưu tú, cho dù hơi kém tí, nhưng cũng xứng với ta còn gì.”
Michiwa hoàn toàn làm cho Gregg bộc lộ tính khí. Gregg sức mặt trầm xuống, bà nội Bear , hắn không biết Michiwa nói thật hay giả. Nhưng những lời này đủ dọa người, bất kể đó là thật hay giả, đều cần phá đám, phải làm cho Michiwa mất hết hứng thú với tên kia mới được, cái này cần phải thương lượng với Neberro mới nên chuyện.
Đưa lưng về phía Gregg, Michiwa dường như thấy được vẻ mặt lo lắng của anh trai mình, khóe miệng nổi lên nụ cười đắc ý. Neberro người này lòng dạ khó lường, không vui tí nào, không giống như anh trai mình, đơn giản chút mới thú vị, chỉ cần hơi nói kích thích một tí là có chuyện để chơi đùa. Như vậy thật là vui nha, không làm cho náo nhiệt một chút thì mấy ngày nay không biết phải làm gì cả, thế thì chán ngắt.
Trâu Lượng dẫn O’Donna lên tầng 3, lựa chọn một gian ghế ngồi độc lập mời O’Donna vào nói chuyện.
Ghế ngồi cũng đặt một chút tâm tư, lựa chọn kiểu tao nhất là kiểu nhật bản. Vừa vào cửa đầu tiên là thấy một cái bình phong hình bạch hổ, tiếp là các tấm thảm kiểu Nhật, ở giữa bàn trà còn có một chỗ để cắm hoa, tràn đầy sự yên lặng, mặc dù đơn giản cũng rất tốn tâm tư.
O’Donna mỉm cười, cảm giác thấy Arthur rất là tỉ mỉ, hào phóng đi đến bàn trà rồi quỳ gối xuống, tất cả đều rất là tự nhiên.
“ Hội trưởng O’Donna khổ cực từ xa tới, xin uống chén trà đỡ mệt.” , công nương Rabbit dịu dàng nhu thuận bưng khay trà đi lên, Trâu Lượng bắt đầu làm việc, bày ra thủ đoạn pha trà bất đồng với tầng lớp thượng lưu của đế đô.
Tẩy chén, rang trà, tẩy trà, 3 lần nước cùng từng loại thủ pháp đều được thể hiện.
Ở bên cạnh bàn có một lò lửa nhỏ, phía trên nước đang sôi ùng ục, tạo nên một loại ý vị khác thường.
O’Donna bản thân tích cách điềm tĩnh, rất thích loại không khí này, lần này Trâu thần côn thể hiện trà đạo rất hợp với nàng.
“ Hội trưởng O’Donna, mời ngài thưởng thức trà.” Trâu Lượng rót trà vào chén, sóng chao bập bềnh, mang theo một mùi hương làm người ta có cảm giác mát mẻ.
“ Không nghĩ tới Arthur Đai tế ti còn tinh thông trà đạo nữa chứ.”
Trâu Lượng cũng không nói nhiều, làm ra một thủ thế mời thưởng thức. O’Donna mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một tí, phát hiện ra trà này lúc uống vào thì hơi đắng, nhưng hồi sau lại thấy ngọt.
“ Trà ngon.” Mắt bà ta sáng lên, cái này với hồng trà ở đế đô khác nhau nha, Arthur quả nhiên giống với báo cáo, đúng là một người trẻ tuổi thú vị.
“O’Donna hội trưởng quá khen, cái này đưa ra, chuyên để phục vụ các hội viên của của hàng.”
Trâu Lượng mỉm cười. Quả nhiên là không phải hư danh, trước kia từng nghe qua Ranu nhắc tới Hội trưởng O’Donna, trên mặt còn mang theo vẻ tôn kính.
Chỉ khi thấy vị O’Donna mới rõ ràng, mỗi một động tác đều rất điềm tĩnh tự nhiên, tự phát ra một sự hấp dẫn đặc biệt, làm người ta có thiện cảm.
Nhưng loại khí chất này cũng đồng dạng nguy hiểm, Trâu thần côn mà không liều mạng áp chế, sợ rằng mỗi chiếc lông trên người đã dựng thẳng đứng lên hết rồi, thật là đáng sợ mà, nguy hiểm hơn cả cái lão Bóng Ma mà.
O’Donna rất tự nhiên dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng nhặt lấy chiếc chén tử sa, động tác thanh nhã nhàn nhã, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, lại nhấp tiếp một ngụm, hai mắt híp lại bộ dạng rất là hưởng thụ.
Cảm thấy đối phương không có ý nói chuyện, trong lòng Trâu Lượng hơi sửng sốt, đột nhiên trong đầu chớp nhoáng, chính mình đối với đám người ở Thần miếu cũng như vậy, cả đám người đều là một vẻ dối trá, mà thể loại này đối với nhà mạo hiểm rất không thích hợp, người ta chả phải đến để uống trà của ngươi, càng không phải đến để nghe mình nịnh nọt gì cả.
“O’Donna đại nhân, lần này ngài đến quả thật là một vinh hạnh lớn của ta, có điều chuyện này cũng làm cho ta khá thấp thỏm bồn chồn, ngài có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra cho dễ làm viêc.”Trâu Lượng nói.
O’Donna đặt chén trà xuống, ánh mắt như xuyên thấu nhìn về phía Trâu Lượng, ánh mắt 2 người tiếp xúc trong giây lát. Trâu Lượng không có lùi bước, hắn đối với O’Donna tới chơi mặc dù không biết tại sao, nhưng đối với công hội nhà mạo hiểm cũng không làm gì sai cả. Chỉ là nguyên tắc ngươi kính ta một thước thì ta kính ngươi một trượng mà thôi.
O’Donna mỉm cười, “ Nếu như không phải đã xem qua chiến báo thành Doran, ta cảm thấy ngươi cùng đám tế ti dối trá kia giống nhau đó.”
Mặc dù biết vị này không dễ chọc, nhưng những lời này làm cho bạn Trâu Lượng sặc nước bọt, hắn thì không sợ cái gì, vấn đề là hai vị Shaman đang ở tầng trên, may mà hiệu quả cách âm khá tốt.
“ Hà hà, cái này O’Donna đại nhân, tốt xấu gì ta cũng là tế ti, hơn nữa cũng không phải cái loại tế ti nhát gan.”
“ Nhóc con nhà ngươi, coi như là gặp Giáo hoàng ta cũng sẽ nói vậy, thấy ngươi ta có điểm không tin, ngươi là cái tên dũng sĩ có can đảm 1 mình đấu với cả đại quân man tộc sao?” O’Donna nói, ánh mắt không nháy tí nào nhìn qua.
Trâu Lương chán nhất là loại người này, mỗi lần nói đến điểm mấu chốt đều xem ánh mắt của đối phương, cái này thật sự đau đầu.
Bất đắc dĩ hắn nhún vai, “ Dũng sĩ thì không dám nhận, kì thật lá gan của ta rất là nhỏ, bởi vì không có can đảm để chạy nên đành phải liều mạng thôi.”
O’Donna sửng sốt không nhịn được bật cười, “ Đây là câu trả lời thú vị nhất trong mấy năm qua ta nghe được đó.”
“Được rồi, ngươi rất bận, ta cũng rất bận, lần này đến là có 1 đề nghị, công hội nhà mạo hiểm sẵn lòng cung ứng cho nhà ngươi thú linh, thậm chí về sau mở rộng ra, chia 5/5, ta cần là lợi ích, cái khác không cần bàn.”
O’Donna nhìn Trâu Lượng, trong đầu Trầu Lượng hiện lên rất nhiều ý nghĩ như tia chớp, chết chửa, mụ này thật là lợi hại mà!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK