"Bá tước đại nhân, vấn đề của ngài làm ta cực kì nghi hoặc, là tùy tùng của Thần thú, tế ti quang vinh, ta tự nhận hết thảy đều tuân theo ý chí của Thần thú, chưa bao giờ làm nhục bất cứ một vị tín đồ của Thần thú nào, trừ phi hắn là một kẻ dị đoan".
Trâu bạn học nói không nhanh không chậm, tâm lý của hắn kiên định, cho dù gã Salaman trước mắt đã từng có một quá khứ hiển hách và khí thế hừng hực bây giờ hắn cũng không sợ chút nào.
Vừa nghe lời của Arthur, Thomas, các vị tế ti Thần miếu, gia tộc Randy và Cote chợt muốn giơ ngón tay cái lên: Nhìn đi, lời này của Arthur thật tròn trĩnh, trước hết nói rõ thân phận của mình một chút, sau đó âm thầm đánh trả, tế ti là tùy tùng của Thần thú, làm sao có thể bắt nạt người cũng là tín đồ của Thần thú? Trừ phi đối phương là dị đoan.
Điều này tự nhiên không ai dám phản bác, sợ rằng trong đế quốc Mông Gia chỉ cần có người dám nhảy ra nói mình không tin Thần thú thì không cần Thần miếu ra tay mà bất cứ chiến sĩ nào nghe thấy cũng có thể xông tới giết chết hắn.
Đương nhiên dù tài ăn nói của Trâu bạn học rất tốt nhưng vẻ mặt vẫn rất thuần phác, hình tượng Bear kinh điển, vô cùng đôn hậu, vô cùng cương trực.
Stanford chửi bới trong lòng, không biết bao nhiêu người đã trông mặt bắt hình dong mà tin tưởng bề ngoài của gã Bear này, chỉ sợ bây giờ Bá tước Salaman cũng sẽ bị lừa.
Salaman không lập tức nói tiếp mà lại nhìn quanh bốn phía, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời không đi vào vấn đề của Arthur.
Lúc ánh mắt Salaman nhìn đến Stanford, rốt cục Stanford không thể ngồi yên nữa. Hắn biết đây là lúc hắn biểu hiện, lần trước đã tàn nhẫn đắc tội Arthur rồi, cho dù biết rõ lúc này mở miệng sẽ phải trả giá nặng nề hắn cũng chỉ có thể quyết tâm chống lại rồi.
"Bá tước đại nhân tôn kính, là công dân Jerusamer, ta có lời phải nói. Tên nhóc Arthur này có vẻ như trung hậu thành thật nhưng thật ra rất kiêu ngạo ngang ngược, âm hiểm xảo trá, giấu diếm đại nhân Thomas để làm bậy. Con trai ta cũng bị hắn hãm hại, bây giờ phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn. Tử tước Lance chỉ xảy ra một chút tranh chấp với hắn nhưng đã bị côn đồ tấn công, chắc chắn chính là do hắn làm.
Stanford cũng liều mạng chỉ thẳng Arthur mà mắng trước mặt mọi người.
Không hề tỏ ra bức xúc như Stanford, Trâu Lượng lại có vẻ rất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Stanford, "Hội trưởng Stanford, ngài là lãnh tụ tối cao của Công hội cung thủ tại Jerusamer, mời ngài chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Con trai ngài có phải bị ta hãm hại hay không thì rất đơn giản, Bá tước đại nhân có thể phái một người ra ngoài đường điều tra một chút xem mọi người đánh giá thế nào. Tử tước Lance là anh hùng, anh ta đã làm chuyện một quý tộc đế quốc nên làm nhất: ngăn cản kẻ dị đoan chạy trốn vì vậy bị thương. Đây là vinh quang, ngài nói chỉ dựa vào tưởng tượng có thể nhận định là ta đánh không? Còn kiêu ngạo ngang ngược, âm hiểm xảo trá, ngài muốn đánh giá ta thế nào ta không có quyền hỏi đến, nhưng ngài lại nói ta giấu sư phụ để làm bậy. Sư phụ là người cưu mang ta, một tộc Bear lưu lạc đầu đường. Hội trưởng Stanford, cơm muốn ăn thế nào thì ăn nhưng lời không phải muốn nói thế nào thì nói. Tốt nhất bây giờ ngài phải xin lỗi, nếu không ta phải quyết đấu với ngài để bảo vệ danh dự của ta".
Liên tiếp vừa đánh vừa xoa, một đôi mắt gấu sáng rực của Trâu Lượng nhìn chằm chằm Stanford, trong thời khắc mấu chốt như thế này mà gã này lại dám bật tôm, tuyệt đối không thể lưu được.
Stanford không nghĩ tới gã này lại dám thách thức đường đường Hội trưởng phân hội cung thủ, đây quả thực chính là tìm chết. Trong lòng Stanford rất vui vẻ, nếu như có thể giết chết hắn trong quyết đấu công bằng thì tuyệt đối có thể rửa mối hận bấy lâu nay.
"Ta sẵn lòng tiếp nhận sự thách thức của ngươi, phương pháp tốt nhất để chứng minh vinh quang của Thú tộc chúng ta dùng máu chứng minh.
Đám người Thomas biến sắc, thiên phú chiến ca và thiên phú điêu khắc của Trâu Lượng là không cần phải nói, thân là Bear có chút sức mạnh nên cũng coi như biết đánh nhau, nhưng chiến đấu với Stanford từng trải... Phải biết Stanford là cung thủ cấp bạc trắng!
Mỗi một Hội trưởng công hội nghề nghiệp đều không đơn giản, huống hồ Thomas cũng biết chi tiết của Stanford.
Bá tước Salaman vỗ vỗ tay, "Ha ha, rất tốt, điều này cực kì phù hợp quy củ của Thú tộc chúng ta".
Lúc này Thomas không thể không nói chuyện, "Bá tước đại nhân, Arthur chỉ là một tế ti kiến tập, hắn bị nói xấu nên cảm thấy tức giận, phân hội trưởng cung thủ quyết đấu với một tế ti kiến tập thì quá không công bằng, tổn hại giáo lí".
Mọi người trong phòng thị chính khe khẽ thảo luận, hiển nhiên đây là Thomas yếu thế. Phải biết vì thân phận của mình, nếu như Stanford thách thức Arthur thì sẽ bị khinh bỉ nên hắn không mở miệng được, nhưng Arthur ngàn vạn lần không nên chủ động thách thức. Thú tộc rất xem thường loại nhát gan lật lọng đó.
Sarah cũng muốn nói lại thôi, hắn cũng không rõ Arthur luôn luôn khôn khéo vậy mà lại làm ra chuyện không lý trí như vậy. Rất hiển nhiên Salaman cũng không có chứng cớ, Stanford càng không có chứng cớ, mấy câu trước Arthur nói rất hay. Vì sao vẽ rắn còn thêm chân, nói thêm câu quyết đấu làm gì?
Arthur đứng lên, "Sư phụ, xin cho phép con xuất chiến, cho dù là chết trận con cũng không cho bất cứ kẻ nào làm bẩn danh dự của con, càng không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu vinh quang của tín đồ Thần thú".
Về đạo nghĩa, Trâu Lượng đã hoàn toàn chiếm thượng phong. Stanford cười lạnh, hắn cũng chẳng muốn tính toán, chỉ cần giết chết tên nhóc này thì tức giận kiểu gì cũng hết. Hơn nữa quyết đấu công bằng được đế quốc bảo vệ, Thomas muốn động hắn cũng phải suy nghĩ một chút. Trong cục diện của mình hiện nay thì đây là sát chiêu dồn vào chỗ chết mà vẫn sống.
Người tuổi trẻ vẫn luôn kích động.
Thomas nhìn thấy Trâu Lượng nháy mắt một chút, hiển nhiên tên nhóc này có sắp xếp.
"Rất tốt, thế mới đúng, chuyện này cứ quyết định như vậy. Trưa mai, trên quảng trường, ta sẽ làm chứng cho hai người các ngươi".
Salaman vỗ vỗ tay, trực tiếp biến chuyện này thành ván đã đóng thuyền.
Stanford mừng thầm, hắn xác định đây tuyệt đối là đòn sát thủ Tổng đốc đại nhân sắp xếp, chỉ cần giết chết Arthur thì Thomas chính là một con Tiger không có răng, không cần lo lắng.
Đám quý tộc phú thương cũng thảo luận một trận, bọn họ rất hài lòng đối với tình hình Jerusamer hiện nay, nhất là thương nhân, khi ra ngoài buôn bán họ cảm thấy rõ ràng địa vị của Jerusamer đã cao hơn trước kia. Người trẻ tuổi này mặc dù có chút khuyết điểm nhưng thanh niên mà, hơn nữa nếu như ngươi không trêu chọc hắn thì Arthur vẫn là một nhóc con rất không tồi.
Nhưng gừng càng già càng cay, một chiêu này của Tổng đốc quá tàn nhẫn, có Salaman tọa trấn thì Thomas sẽ không có cơ hội bác bỏ.
Sắc mặt các thương gia quan hệ mật thiết với Trâu Lượng lập tức trở nên rất khó coi, rất nhiều hạng mục hợp tác đều được đạt thành thông qua Trâu Lượng, nếu như hắn có gì không hay xảy ra thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Nhưng chuyện Bá tước Salaman đã quyết định thì không thể từ chối. Không đến quyết đấu còn đáng sợ hơn cả chết.
"Bá tước đại nhân, Jerusamer chúng ta còn có..." Sarah đánh vỡ yên lặng, muốn giới thiệu tình hình cầm quyền Jerusamer một chút.
Bá tước ngáp một cái khoát khoát tay, "Quá mệt mỏi rồi, Jerusamer là thành phố trỗi dậy nhanh nhất tỉnh Thần Diệu, Thomas đại nhân và Quan cầm quyền Sarah có công lao lớn nhất, phối hợp cho tốt, Giáo hoàng đại nhân và Đại quan cầm quyền các hạ ký thác kỳ vọng đối với các ngươi".
Nói rồi đứng dậy rời khỏi làm cho một đám người ngẩn ngơ, quá trực tiếp, nói rõ chính là đến đây để xử lý chuyện này, ngay cả biểu diễn cũng không cần.
Thomas và Sarah trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ, chiêu thức ấy của Tổng đốc quá cay độc, đôi khi đơn giản lại là tốt nhất, có điều làm sao đều không nghĩ tới Arthur sẽ cho đối phương cơ hội như vậy.
Stanford theo đuôi Bá tước đại nhân đắc ý rời khỏi, hắn biết lần này mình thành công rồi, sau này Jerusamer sẽ có tấc đất cắm dùi của hắn.
***
Nguy hiểm là cơ hội, thiên hạ loạn cục năm trăm một lần có lẽ sẽ là cơ hội để Đại lục Thần thú đã phân liệt mấy trăm năm dung hợp vào vòng tay Thần thú một lần nữa.
Cũng có lẽ đây là bắt đầu của một loạn thế mới.
Bài cục của Thần, cho dù là Dịch thuật sư cũng không có cách nào khám phá.
Nhưng dù thế nào thì chủ nhân của Chiêm đài vọng nguyệt vẫn phải đi tiếp, đây là sứ mạng của nàng.
Mặc dù ông nội chưa nói gì nhưng Thanh Nhã vẫn có thể phát hiện một tia mê mang, một tia chờ mong. Dịch thuật sư đều có cái nhìn của chính mình đối với thiên mệnh, ai cũng không thể can thiệp người khác. Từ lúc mình chuẩn bị kế thừa Chiêm đài vọng nguyệt, ông nội đã không nói gì nữa, vận mệnh là nhất định nhưng cũng là chính mình tạo ra.
Thanh Nhã tự nhận thuật nhìn sao tử vi đã đại thành nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy chút gì đó. Kỳ thực Chiêm đài vọng nguyệt là một tồn tại rất đặc thù, bọn họ chỉ thuận thiên mệnh mà đi, đây cũng là điều Dịch thuật sư không cách nào khống chế được, bọn họ nhìn thấy thiên mệnh, không có Dịch thuật sư nào có thể đi ngược lại thiên mệnh.
Thuận theo thiên mệnh cũng phải có đầy đủ năng lực, Thanh Nhã xuống núi kỳ thực cũng là khảo nghiệm thật sự bắt đầu. Đối mặt với một trong những lối vào thế giới ngầm hiểm ác nhất, nàng phải xông qua, đây cũng là số mệnh của nàng.
***
Trong núi sâu rậm rạp, năm anh em Doff ra sức chạy trên đỉnh núi, vừa chạy vừa gầm lên, phía sau bọn họ là mấy con yêu thú cấp hai mươi lăm bám theo không rời. Đây đã là yêu thú cấp tiểu đầu mục rồi, vì vậy với sức mạnh của năm anh em cũng chỉ có nước chạy trốn.
Đỉnh núi cao tới năm sáu ngàn mét, núi Kỳ Tích đâm thẳng lên trời cao, Tiếu Nguyệt Thiên Lang Sô Câu ngồi trên một khối đá lớn, hai mắt xuyên qua mây mù như màn khói nhìn chằm chằm năm anh em Doff, ánh sáng trong mắt lấp lánh.
Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy khóe miệng hắn luôn mang một nét cong như có như không, đây chính là sự cao ngạo của tộc Thiên Lang, quả thật không có gì có thể đặt ở trong mắt hắn.
Ba giờ sau, 5 con sói mệt mỏi sức cùng lực tận, mình đầy thương tích rốt cục bò đến dưới chân Sô Câu.
"Sư phụ, chúng ta ...hoàn thành rồi".
"Đừng gọi ta là sư phụ, trong vòng mười ngày giết chết chúng, coi như các ngươi qua cửa thứ nhất".
Khóe miệng Sô Câu lộ ra nụ cười lạnh lùng làm năm anh em không rét mà run.
"Người các ngươi đi theo kia rất đặc biệt, có lẽ cơ hội phục hưng của tộc sói đã nằm trong tay hắn, nhưng đồ bỏ thì chỉ có thể làm hắn vướng chân vướng tay. Không quá nổi cửa này của ta thì các ngươi cũng không cần trở về rồi".
Sô Câu lạnh nhạt nói.
"Vâng".
Vừa nhắc tới Arthur ánh mắt ảm đạm của năm anh em đã sáng lên, thân thể đang uể oải bỗng tràn ngập sức mạnh như có kỳ tích. Đối với Sô Câu bọn họ kính phục phát ra từ linh hồn, Thiên Lang tộc vốn chính là tồn tại chí cao của tộc sói, mà Sô Câu lại là nhân vật đứng tại thượng đỉnh sức mạnh của thế giới này. Hắn đã nói thì năm anh em phải tin, không riêng gì đi theo Arthur mà câu nói phục hưng tộc sói kia là khát vọng trong linh hồn mỗi tộc sói. Điểm đáng sợ nhất của tộc sói chính là bọn họ có thể hy sinh hết thảy của cá nhân vì lợi ích toàn tộc, đây là điều bất cứ tộc nào đều không thể làm được.
Nheo mắt nhìn năm anh em vùng vẫy xông xuống núi, thân hình Sô Câu dần dần biến mất trong sương mù mờ mịt.
Sống được thì sống, nếu chết thì ...tức là chết. Đây chính là niềm tin của tộc Wolf.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK