Avril đã mang thương đội đến rồi, đây chỉ là đợt sóng đầu tiên, tiếp sau còn có nhiều vật tư hơn.
Có điều vật tư phân thành hai loại lớn, một bộ phận là xa xỉ phẩm. Trâu Lượng là ai kia chứ, hắn đã tiếp nhận thành Doran với hai bàn tay trắng. Muốn dựa vào sự giúp đỡ từ phía trên hoàn toàn là nằm mơ, còn cái gì thành phố anh em thì càng không tin nổi. Thành Doran có ưu thế lớn nhất chính là giao dịch chợ đen, trước kia do tứ đại gia tộc khống chế, bây giờ chắc chắn là do hắn làm thành chủ khống chế rồi.
Buôn bán xa xỉ phẩm để đổi về những thứ khác, đây quả thực là chuyện tốt, nhất cử lưỡng tiện, không làm mới là thằng ngu.
Mặc dù các đế quốc khác đã mạnh mẽ lên nhiều, nhưng trong lòng vẫn rất hứng thú với đồ vật của Mông Gia. Tại các đế quốc khác, quý tộc ưa chuộng nhất các xa xỉ phẩm có dính đến Giáo đình.
Đều là người thú ai cũng không phải thánh nhân. Sống quá lâu hay sao mà không hưởng thụ, chỉ có điều trình độ cùng với không gian phải có chừng mực thôi.
Mông Gia hiện nay hưởng thụ đã trở thành thói quen rồi. Mà các đế quốc khác cùng lắm chỉ có những người mạnh được hưởng thụ cuộc sống một cách hài hòa.
Tiền không phải quan trọng, mấu chốt có thể đổi lấy lương thực, vật liệu và các thứ khác dùng để xây thành. Suy cho cùng thì tiền của Trâu Lượng có nhiều hơn nữa cũng không đủ, mà cần phải nghĩ cách kiếm tiền.
Avril ở đế đô lợi nhuận cũng đủ nhiều, nhưng xây dựng thành phố, không phải là nuôi thành phố. Núi vàng núi bạc cũng có một ngày xài hết, làm như thế nào để thành Doran khôi phục bình thường mới là mấu chốt.
Đưa Avril giới thiệu cho Jacques Bran một chút, rất nhiều hoạt động kinh tế cũng đều phải thông qua hai người triển khai, Bran là đại diện của quý tộc.
"Tử tước Bran, một vấn đề, mục đích thật sự của việc tăng thêm thuế của tứ đại gia tộc là cái gì?"
Trâu Lượng có thời gian mới hỏi vấn đề tương đối quan trọng này. Trong quá trình tịch biên ba gia tộc lớn, tài chính trong giai đoạn xây dựng thành phố đã đủ rồi, bọn họ giàu như thế sẽ không coi trọng chút tiền nhỏ thu thuế được của Thị trấn Phong chứ. Nếu như tiền không phải là vấn đề, thì đó chính là vấn đề khác, mục đích chắc chắn càng lớn hơn.
"Thành chủ đại nhân anh minh, thuộc hạ cũng đang muốn bẩm báo chuyện này, có điều không biết nói như thế nào... Lúc đầu tứ đại gia tộc sưu cao thuế nặng chủ yếu là vì giao dịch ngầm của Thị trấn Phong”.
Mấy ngày nay quan sát phương hướng quản lý của Arthur, Bran đã nắm chắc rồi. Hắn nhìn ra được chủ đại nhân càng tàn nhẫn hơn, không xem quá trình, chỉ nhìn kết quả. Chỉ cần chuyện có lợi đối với thành Doran, cái gì cũng có thể làm.
"Ha ha, thị trường giao dịch ngầm?"
"Thành chủ đại nhân anh minh, ngài đã biết đấy, nguyên lão hội có quy định về mặt này. Bế quan toả cảng, nhưng giao dịch ngầm lại có lợi ích cực kì to lớn, các nơi cũng đều len lén làm nhưng quy mô có lớn có nhỏ, thương đội ra vào cũng mạo hiểm rất lớn, thành công thì buôn một lãi mười, vận khí không tốt thì chính là vốn gốc cũng không có mà về.”
Bran nói.
Loại mua bán này có hai vấn đề lớn nhất, một mặt là sự an ninh của Mông Gia, mặt khác chính là an ninh của bên ngoài.
Tứ đại gia tộc là muốn làm một giao dịch ngầm tại Thị trấn Phong để liên lạc Hannibal, Phong Chi Quốc cùng với một số thương đội đáng tin của Mông Gia tiến hành giao dịch trung gian. Trung gian này có thể là giảm bớt rất lớn việc nộp lên trên, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể làm một cách vụng trộm.
"Ha ha, xem ra các ngươi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi." Trâu Lượng nhìn thoáng qua Bran. Tứ đại gia tộc hiển nhiên cũng đã cùng ba phương đều có người liên lạc đến rồi.
Jacques Bran không khỏi sợ hãi than thầm cảm giác nhạy cảm dự đoán của Arthur, đây đâu phải là tế ti, rõ ràng chính là một tên buôn lậu lão luyện.
"Thành chủ anh minh, kỳ thực lúc đầu khi Quan cầm quyền là Aaron những giao dịch này vẫn đang tiến hành. Chỉ có điều đơn thuần là làm mối thôi nhưng cũng đã hình thành một mạng lưới quan hệ. Đại quân Man Hoang vừa quấy rối như vậy, ngược lại đưa đến một cơ hội. Biên giới bị chiến tranh phá vỡ, các thành trấn bên ngoài thành Doran đã chỉ còn danh nghĩa. Xem như xáo trộn biên giới có thể hình thành một địa phương giao dịch càng trực tiếp hơn. Hơn nữa đối với loại địa phương này, mọi người đều cảm thấy an toàn hơn một chút”.
"Ha ha, ta rất hứng thú với danh sách này.” Trâu Lượng nhìn Bran, Bran hiểu ý, từ trong lòng móc ra một tấm lụa, Avril ở bên cạnh nhận lấy.
"Liên lạc bên trong Mông Gia có mười hai thương đội, tất cả đã trải qua sàng lọc. Phong Chi Quốc mười lăm, Hannibal hai mươi mốt, khu vực Man Hoang có ba, còn các đoàn rải rác khác có năm”. Bran khẽ nói.
Trâu Lượng sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng đã muốn chửi bới rồi. Thủ bút thật lớn, không biết quy mô những đoàn này như thế nào, nếu như đủ lớn mà nói, chỉ cần một khoản xuống sẽ có thể kiếm được ngất trời rồi.
"Tử tước Bran, ngươi làm rất tốt. Chuyện này ngươi cần phải tốn thêm nhiều tâm tư à”.
"Sẵn lòng làm theo lệnh đại nhân." Bran vội vàng khom người nói.
Kỳ thực lúc này Arthur đã hoàn toàn có thể bài trừ gia tộc Bran bên ngoài, nhưng Arthur không hề làm như vậy. Cần gì phải thế, hại người không lợi mình không phải phong cách của Trâu thần côn.
Hơn nữa gia tộc Bran đã làm nhiều năm như vậy, chắc chắn thuần thục về phương pháp, nhất là một chi tiết của vấn đề, không phải một thế lực mới đến có thể tiếp nhận ngay được.
" Vi Vi, em có phát hiện gì sao?"
" Đại ca, có thương đội của gia tộc Feller”.
Trâu Lượng không quá ngoài ý muốn, gia tộc Feller được xưng giàu ngang một nước, chắc chắn làm ăn rộng khắp thiên hạ. Chỉ cần làm ăn có hay không, không có bọn họ không làm ăn.
Đây mới là thương nhân thật sự.
"Rất tốt, em cũng nên chuẩn bị thương đội vẫn như cũ đi, cùng Tử tước Bran học tập chăm chỉ một chút. Chà, chỉ là Thị trấn Phong thôi thì không đủ, Tử tước Bran, ngươi cảm thấy nếu ta đem Thị trấn Phong cùng với Thị trấn Gió Thu đều mở cửa làm địa điểm giao dịch thì như thế nào?"
Trâu Lượng liếm liếm môi, không thể không nói, khi Trâu thần côn chuyển biến làm Trâu thương côn, sự tham lam của hắn đã vượt quá tưởng tượng.
Bran bị dọa giật nảy, "Đại nhân, tuyệt đối không thể, ngài làm công khai như vậy, bên trên chắc chắn sẽ biết. Đây là công khai đi ngược lại nghị quyết của nguyên lão hội, chỉ cần họ điều người đến gây áp lực, rất nguy hiểm."
Còn có một câu nữa mà Bran không dám nói, bế quan toả cảng là mệnh lệnh của Giáo đình. Những năm gần đây vẫn luôn giữ vững, thực chất bên trong Trâu Lượng cũng là người của Giáo đình đấy chứ.
Trâu Lượng đương nhiên biết, bế quan toả cảng, tinh lực của Giáo đình đều ở bên trong Mông Gia. Căn bản không rảnh chú ý đến hắn, lại lo lắng kẻ thù bên ngoài, cho nên mới dùng một chiêu nhỏ như vậy. Nhưng đây đã bao nhiêu năm rồi, nếu tiếp tục đóng cửa sẽ làm mình nghẹn chết. Mà cho dù bế quan toả cảng, cũng không đại biểu kẻ thù sẽ không biết, cách xa nhau ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy được mùi trù phú của Mông Gia.
"Tử tước Bran, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Ta chỉ muốn làm một đợt quyên góp mà thôi. Ngươi suy nghĩ xem thành Doran vừa mới gặp sự xâm lấn của man tộc thiệt hại thảm trọng, thân là con dân của đế quốc, một số tín đồ thành kính tới đây quyên tặng giúp đỡ chút vật tư chẳng lẽ không nên sao, nguyên lão hội biết cũng sẽ khuyến khích thôi.”
Trâu Lượng nói, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Nguyên lão hội keo kiệt đến chết, sự ủng hộ của Quan cầm quyền bên kia càng là đánh rắm, xung quanh thành phố không có một chỗ nào có thể dựa vào được, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Có một điểm Trâu Lượng có thể xác định, chỉ cần hắn không công khai mở ra phô trương làm lớn chuyện, Giáo hoàng sẽ không quản hắn làm thế nào. Trước không nói đến hiện nay hắn chính là đại biểu cho Giáo hoàng, cùng vinh cùng nhục, Giáo hoàng sao có thể đánh mặt của chính mình được?
Đương nhiên công tác tình báo cần phải làm thật tốt, có xảy ra gây rối nho nhỏ, hoặc có ý đồ làm loạn, cũng đều phải xử lí được. Hàng ngũ sứ đồ chính là để làm việc này, cho dù có mất thêm cho mắt tam giác một chút tiền cũng phải làm.
Không làm chính là đợi chết, làm tốt làm lớn, chính là cơ hội.
"Tử tước Bran, ngươi phải suy nghĩ chu đáo như thế nào để làm tốt nhất, các việc khác ngươi sẽ không cần quan tâm tới nữa. Ngươi cần phải rõ ràng, chúng ta đã là cùng hội cùng thuyền rồi. Cần phải đồng tâm hiệp lực.”
"Chỉ mong có thể làm chó ngựa cống hiến sức lực vì thành đại nhân.”
Bran phục rồi, thành chủ so với những thương nhân bọn họ còn tàn nhẫn hơn, hơn nữa thật sự dám liều mạng. Có đôi khi hắn cũng không rõ vị thành chủ trẻ tuổi này đến cùng muốn làm cái gì?
Tiền tài? Hắn tựa hồ không thiếu? Địa vị? Hắn càng có nhiều sự lựa chọn tốt hơn?
Thích đấu đá chăng? Như vậy tựa hồ cũng không lăn lộn được đến vị trí này à!
Tín đồ thành kính, vì đi theo sự vinh quang sự Thần thú? Mẹ nó, Bran chính mình cũng đều cảm thấy lông măng dựng đứng lên, đây không phải đánh rắm sao.
Trâu Lượng vuốt vuốt đầu, xua tay, Tử tước Bran vội vàng biết điều rời đi.
"Đại ca, làm như vậy chắc chắn nguyên lão hội vẫn sẽ biết chuyện”. Avril nói, "Tiền trong tay chúng ta coi như dư dả”.
"Ha ha, Vi Vi, điều đó là không hề đáng kể, không đáng kể chút nào. Thị trấn Phong cùng với thị trấn Gió Thu em cứ làm lớn, nguyên lão hội bên kia chắc chắn sẽ biết, nhưng luôn có biện pháp xử lí. Kỳ thực những người nguyên lão hội cả ngày ăn no không có chuyện gì làm chỉ chú ý sự việc liên quan đến quý tộc thôi. Căn bản cũng không biết là phương nào đâu, trong mắt bọn họ chỉ có đế đô, chỉ có lợi mới làm”.
Có kinh nghiệm hai đời, ngay cả đối với trong lòng những người này sao mà không biết họ nghĩ gì. Thật sự trong lòng đã rõ ràng rồi, nhất là với tình hình Mông Gia bây giờ.
Năm gia tộc lớn kia không phải chỉ có làm ăn, nếu không dựa vào cái gì để kiếm tiền, bọn họ chỉ là không cho phép người bình thường kiếm thôi. Trong danh sách đã có thương đội của gia tộc Feller, thì gia tộc Nicola sợ rằng cũng không kém. Trâu Lượng đương nhiên sẽ không ngăn cản ngược lại sẽ rất hoan nghênh.
Trong mắt Avril, Arthur đã càng ngày càng khí phách. Ở đế đô bày mưu tính kế, sau đó lựa chọn nơi này chính là một bước ngoặt to lớn. Đại ca đến cùng phải đi một con đường. Dù thế nào, Avril cũng tràn ngập chờ mong, cuộc sống không hề chỉ đơn giản là vì sống.
Tiễn Avril đi, Trâu Lượng vuốt vuốt đầu, mấy ngày nay thật sự làm hắn đã bận rộn một phen. Cai quản một thành phố rất rườm rà, Trâu Lượng nói thế nào cũng người văn hóa. Chuyện lớn nhỏ cũng cần quan tâm, hắn mệt chết cũng không làm hết được. Hắn tin tưởng những người bên cạnh mình, chỉ cần phân phối thích đáng thì có thể buông tay cho bọn họ đi làm. Còn nếu có sai lầm gì đó, người thú cũng không phải Thần thú, mọi người cũng đều giống nhau, hắn tin tưởng năng lực của bọn họ.
Hiện nay cuối cùng đã có một bố cục cơ bản, muốn đội ngũ này có thể hòa hợp còn cần thời gian nhất định, nhưng do hắn khống chế toàn cục thì vấn đề cũng không lớn.
Hiện nay chuyện mà Trâu Lượng cần suy nghĩ là vấn đề về lâu dài, đó chính là vấn đề sự an toàn của thành trấn.
Hiện nay phòng thủ của thành Doran nhân thủ cũng không phải rất đủ, tiến công thì chính là nằm mơ rồi. Nhưng phòng thủ không phải là tính cách của thần côn, đánh cướp hắn, hắn còn muốn đánh cướp lại à!
Phương diện trưng binh cũng là chuyện đang tiến hành, có điều về trình độ cũng tương đối lo lắng. Không thể không nói trình độ thành Doran tương đối kém, đây là một sự thật không thể tranh cãi, nếu như tiến tới biên chế quân đội, như vậy chi tiêu sẽ rất lớn rồi.
Bỗng nhiên, Trâu thần côn bỗng mừng rú, bà nội nó, mình sao lại thích lao vào ngõ cụt, kỳ thực thật sự việc cần làm cũng rất dễ à.
Tất cả đều có sách lược!
Cũng có thể coi làm dân binh quân dự bị, dù sao thì từ trước trong khi có đại quân man tộc xâm lược, cư dân thành Doran luôn luôn hưởng ứng. Nếu có tố chất chiến đấu nhất định sao cũng là một phương pháp tăng cường sức chiến đấu của thành phố.
Người thú dân phong dũng mãnh, chỉ cần khai quật một chút, chắc chắn sẽ hình thành sức chiến đấu phi thường khả quan.
Nghĩ tới đây Trâu Lượng cũng đã cười rồi, còn vấn đề thiếu cao thủ, một chốc cũng thật sự không giải quyết được. Với người mạnh, thật sự có thể ra tay được chỉ có hắn. Nhìn thành Doran như đủ ngang tàng, nhưng trên thực tế chỉ tùy tiện một cao thủ cấp vàng sáng đến Doran sẽ làm cỏ toàn thành. Mà một thành phố nếu như không có cao thủ trình độ cấp vàng sáng tọa trấn, có mạnh đến đâu cũng chỉ là một chiêu thức bề ngoài.
Trâu Lượng biết, trọng trách này chỉ có chính hắn đến gánh vác, tựa như man tộc đến xâm lấn lần trước, nếu như không phải hắn kịp thời gây thiệt hại nặng cho Yoria, thành Doran nhất định bị diệt.
Nhắc tới Yoria, Trâu Lượng có một dự cảm, bọn họ chắc chắn sẽ còn có thể chạm mặt!
Vì sao trở lại nơi này?
Dã tâm? Lý tưởng?
Chỉ có chính Trâu Lượng rõ ràng, đôi khi chân tướng thật sự rất đơn giản, nhưng là tất cả mọi người đều không chú ý...
Thành Doran nghênh đón một làn sóng mới trở về thành, người thú tản mát ở các nơi nghe thấy Arthur đã trở về và làm thành chủ, ra tay tiêu diệt ba đại gia tộc, nắm lấy chủ quyền. Hắn đã biểu hiển thực lực mạnh mẽ để tái thiết thành phố, đám người thú quy phục răm rắp. Loại xả thân quên chết trong chiến đấu đó thành lập nên sự tín nhiệm, dù bất cứ chuyện nào cũng không thể so đo được.
Thành Doran cùng với hai trấn lớn xung quanh bắt đầu xây dựng tất bật. Thương đội Avril mang vật tư đến cuồn cuộn không ngừng tiến vào, đồng thời cũng bắt đầu từ các thành phố xung quanh mua một số vật tư cần phải có. Có lẽ là do áp lực của nguyên lão hội nên họ đem giá cả vẻn vẹn nâng lên một thành, Trâu Lượng cũng đành nhẫn nhịn chịu đựng. Đây chính là hiện thực, có điều không việc gì, đi ra lăn lộn luôn phải trả giá thôi.
Mặc dù đã xuất hiện không ít vấn đề, nhưng cũng có vui mừng ngoài ý muốn, đó chính là Trâu Lượng vốn đang lo về vấn đề nhân thủ, hắn là thật tâm muốn xây dựng thành Doran tốt nhất, quên mất một điểm là tuyệt đại đa số người thú của thành Doran cũng đều muốn xây dựng ngôi nhà của mình thật tốt!
Trước kia không muốn liên can là bởi vì tứ đại gia tộc bắt buộc bọn họ, mà hiện nay không phải như vậy nữa. Đám người thú cũng đều đang giúp đỡ một cách tự phát. Vốn dĩ tường thành bị đẩy ngã hư hao toàn bộ đã được tái thiết lại. Đa số sau khi trải qua đại chiến đều hiểu nếu tường thành có chuyện thì xui xẻo chắc chắn là chính mình.
Khắp nơi trong thành phố đều là bận rộn. Bran đầu vã mồ hôi. Vì hắn rất rõ ràng thành chủ Arthur tựa hồ đối với cái gọi là đặc quyền của quý tộc gì đó không thấy hứng thú, hơn nữa ghét nhất là đứng không làm việc gì. Suy cho cùng hắn cũng từng là một thành viên của tứ đại gia tộc, hắn cần phải tích cực một chút, cái này gọi là chuộc tội, hối cải để làm người mới. Jacques Bran cũng là người thông minh, kỳ thực nhìn thấy loại tình cảnh này cũng thật tương phản với lúc đầu tứ đại gia tộc làm, đó là tính cưỡng chế bắt buộc tráng đinh, mà hiện nay...
Cote và Randy cũng tiến về thôn trấn của chính mình. Tái thiết thành phố còn đỡ, tái thiết thị trấn thì vất vả hơn nhiều, gần như phải làm lại từ đầu, phải khôi phục cuộc sống bình thường, nhất là sản xuất nông nghiệp. Đây là hai thôn trấn đất đai màu mỡ, vốn cũng là nguồn cung cấp thực phẩm chủ yếu của thành Doran.
Cote và Randy khi đi tới nơi đóng quân của chính mình, cũng đã phát hiện ra một chuyện kì quái... Vốn bọn họ lo lắng sẽ không có người nào tình nguyện vậy mà tình hình khó khăn như dự đoán lại không xuất hiện. Bởi vì rất nhiều người thú hơn nữa rõ ràng không phải người của thành Doran.
Randy bình thường tùy tiện, nhưng là đàn ông sẽ đến lúc trưởng thành. Nhất là khi đang được tín nhiệm tiếp nhận trọng trách, hắn không muốn làm cho Arthur thất vọng, hơn nữa cũng cần phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy, Arthur là đúng, mà hắn Randy cũng có năng lực thật sự.
Bản thân vốn đã thông minh, lúc này biết càng tỉ mỉ hơn.
Người thú từ xung quanh thành phố quay về đây, thậm chí càng xa hơn. Còn có rất nhiều người thú của thành Doran trở về, vì Arthur đã miễn thuế 3 năm. Hơn nữa thành Doran bởi vì chiến loạn, quả thật khiến dân cư hoảng hốt, nhưng đây đồng nghĩa với thổ nhưỡng màu mỡ, nghỉ được đủ lâu, cộng thêm vì gần Man Hoang nên vốn thảo nguyên màu mỡ cũng thích hợp chăn nuôi. Đối với những đại nhân vật có thể sẽ không suy nghĩ đến vấn đề tiền, nhưng đối với người thú thông thường mà nói, đây chính là quan hệ đến chuyện lớn sinh tồn của họ.
Điều này cũng chính là một vấn đề to lớn mà Trâu Lượng đã phát hiện ra, tình cảnh chênh lệch giàu nghèo của Mông Gia đã đến mức kinh người rồi.
Tầng lớp quý tộc rải tiền vàng, mà tiền vàng quả thật người thú thông thường cũng không nhìn thấy bao giờ. Dù sao thì Trâu Lượng là từ thành Jerusamer mà đi ra. Có thể thấy sự khác biệt giữa Jerusamer và thành Daros còn so với đế đô thì chênh lệch đã quá xa rồi, thành Doran còn không bằng Jerusamer.
Bất quá cho dù là loại địa phương như thành Doran này, cũng đều có thể nảy sinh ra quý tộc như tứ đại gia tộc vậy.
Nếu như không phải tầm ảnh hưởng của Giáo đình lâu dài tới nay, trời mới biết Mông Gia cũng náo động mấy lần rồi. Mông Gia nhìn tựa như trung tâm Đại lục Thần thú, cân bằng nhất, Giáo đình, Quan cầm quyền, Công hội điêu khắc sư cân bằng lẫn nhau còn có nguyên lão hội công chính. Nhưng đây đều là ở mặt ngoài, tiêu hao không ngừng, thẳng thắn mà nói còn thật không bằng chế độ đế vương của Hannibal cùng với Phong Chi Quốc.
Miễn trừ thuế 3 năm, đối với người thú thông thường mà nói, đây đã là đủ để bọn họ di chuyển rồi.
Đương nhiên khu vực thành Doran quả thật tính nguy hiểm tương đối cao, nhưng Arthur từng đánh lui ma sư tử, hơn nữa lại vừa mới thăng cấp là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ. Tin tưc từ đế đô cũng dần dần truyền tới đây, bên trong không thiếu thành phần khuếch đại, trong tình hình này, đám người thú cũng đều sẵn lòng bắt lấy.
Ngay khi nhìn thấy báo cáo của Randy và Cote, Trâu Lượng đã mừng rỡ há hốc mồm. Vốn dĩ bất kể kiếp trước hay là kiếp này, đất đai cũng đều là sức mạnh như vậy!
Phòng Thị chính lại phát hành một tin tức phấn chấn lòng người.
Trâu Lượng từ khi tiêu diệt ba gia tộc lớn trong tay chẳng những đã thu không ít tiền vàng, còn có đất đai. Gia tộc lớn ở đây một thời gian đã đem đất đai vốn dĩ thuộc về Quan cầm quyền cùng với Thần miếu đều cho vào hầu bao của mình. Bây giờ ngược lại Trâu Lượng hời rồi. Cộng thêm gia tộc Bran chủ động giao thêm, về cơ bản đất đai thành Doran và ba thị trấn xung quanh cũng bị Trâu Lượng thu hồi.
Trừ các dự án trong tương lai cần phải có địa phương làm, Trâu Lượng phải giữ lại, còn đất đai khác, cũng đều lấy phương thức thuê 3 năm miễn phí ra cho thuê. Có người muốn thuê đều có thể đến phòng thị chính, nhưng tiền đề là, phải dùng hết tác dụng, hơn nữa quan trọng nhất là, còn có thể từ phòng thị chính nhận hạt giống miễn phí.
Điều này làm cho đám người thú có chút khó tin, ai làm thành chủ rồi không phải liều mạng mò tiền... Có đâu lại đưa ra ngoài như vậy???
Nhưng Arthur là ai? Đại tế ti Arthur đó là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh.
Phòng thị chính còn có quy định thứ hai, hễ là khai khẩn đất hoang, người khai khẩn có thể đạt được quyền sử dụng đất đai mình khai khẩn trong mười năm, không cần nộp thuế, mười năm kế tiếp thu nửa thuế, nhưng phải đến phòng thị chính tiến hành xác nhận!
Hai điều mới quy định này vừa ra, trực tiếp làm cho đám người thú có chút nổi điên. Thổ địa của Mông Gia cơ bản cũng đều bị các quý tộc chia cắt rồi. Thú tộc thông thường đâu có, dư thừa cũng đều là thuộc về Giáo hoàng, về cơ bản thuế phú cũng rất cao, mà bây giờ miễn phí trong mười năm!
Không thể không nói đám người thú có chút nổi điên!
Đương nhiên khai khẩn đất hoang nhiều khó khăn phi thường, tương đối thích hợp với người thú trẻ tuổi, hoặc người thú trẻ tuổi có sức lao động. Mà nếu thuê người làm cũng không tệ, dù sao thì cũng là đất đai khá màu mỡ, hai phương án này kích thích cực lớn đối với nhiệt tình của đám người thú.
Đương nhiên ở xung quanh thành phố, thậm chí tỉnh Thần Ân, cũng đều dẫn tới tranh luận cực lớn.
________________________________________
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK