Tuyết nữ quá khác thường, nàng bình tĩnh đến mức làm hắn có chút lo lắng, không biết khi nào nàng sẽ bùng nổ, khi nào trở về phải nghĩ cách đạt thành thỏa thuận với nàng mới được. Còn phải hỏi lão Tà nhờ lão nghĩ cách, cứ để Tuyết nữ chiếm lấy thân thể Emma như vậy cũng không tốt, ý thức của Emma đang ngủ say, có trời mới biết ngủ say quá lâu có di chứng hay không? Có điều còn chưa tìm ra chìa khóa thực luyện vòng sáng thức tỉnh. Chuyện này sợ rằng bọn lão Tà cũng bất lực, chỉ có thể đợi Augustus. Món nợ tình này đúng là càng nợ càng lớn, kỳ thực Trâu Lượng đã chấp nhận, nếu như thật sự có thể làm cho Emma sống lại thì cho dù nhận Augustus làm sư phụ cũng là nên.
Từ khi biết Augustus tới nay người ta chỉ toàn giúp mình mà không có bất cứ yêu cầu nào. Nói thẳng, Trâu Lượng không sợ loại cứng rắn mà chỉ sợ loại này, quả thật không thể nào chống đỡ.
"Arthur, buổi tối có bận gì hay không, tớ mở một buổi tiệc ở nhà, bạn đến chơi nhé!" Trong lúc Arthur trầm tư không biết từ khi nào Lolita đã đi tới bên người hắn nhỏ giọng nói bên tai, đồng thời còn khẽ thổi hơi nóng mang hương thơm vào tai hắn, vẻ mặt mang đầy sự trêu chọc.
Thân là một trong ba đại mỹ nữ của đế đô, Lolita cũng rất có tiếng, ít nhất Gregg cũng không có biện pháp gì. Người đẹp như nàng vốn cũng không cần để ý đến thế lực và tài lực của đối phương, muốn hạ gục được nàng thì phải có đầy đủ sự hấp dẫn.
Gregg đã coi như không tồi nhưng còn chưa đủ để hấp dẫn nàng. Vốn nàng cũng không thấy hứng thú đối với lần đặc huấn này, có điều Michiwa kéo nàng đi cùng cho vui nên nàng cũng đến chơi, không nghĩ tới gặp phải gã Bear đặc biệt tràn ngập thần bí và vẻ hấp dẫn mê người này.
Tộc báo thích đàn ông chín chắn, điểm này mọi người đều biết, nhưng đàn ông chín chắn thông thường đều là mấy gã trai già, quả thật Lolita rất ghét loại này. Arthur thì khác, trẻ tuổi, mạnh mẽ nhưng lại có sự chín chắn của người ba mươi tuổi trở lên. Điều này có thể nhìn ánh mắt là biết, Gregg là loại phong lưu điển hình, giao tiếp với vô số người đẹp và đã luyện được một thân bản lãnh nhưng dục vọng trong ánh mắt hắn vẫn không thể nào che giấu được. Còn Arthur thì bất đồng, ánh mắt hắn nhìn nàng rất thoải mái, trong đó chỉ có vẻ thưởng thức và khen ngợi, loại cảm giác này làm cho Lolita khó kiềm chế được.
Lúc Gregg theo đuổi nàng nàng cố ý kênh kiệu một chút hi vọng dẫn tới sự chú ý của Arthur nhưng đối phương lại không có phản ứng, điều này làm cho Lolita hơi thất vọng, đồng thời cũng cảm thấy tức giận. Chẳng lẽ mình còn chưa đủ xinh đẹp?
Sự kiêu ngạo của nàng làm cho nàng không thể chủ động theo đuổi thứ gì, nhất là được biết Arthur đã có người phụ nữ của mình. Điều này đã làm cho nàng yên tĩnh lại, nhưng yên tĩnh không có nghĩa là không còn chú ý nữa, Arthur đang dùng vẻ hấp dẫn đặc biệt của người đàn ông để chinh phục nàng, loại cảm giác này rất khó chịu, vừa muốn đẩy ra lại không thể không chú ý...
Hôm nay Lolita vẫn còn mê đắm trong một quyền khí phách vô song đó của Arthur, nàng cảm thấy mình cần chủ động một chút, đàn ông tốt rất ít, đàn ông cực phẩm lại càng cực kì hiếm thấy, phụ nữ tộc báo nên hào phóng một chút.
Trâu Lượng cười cười, "Cảm ơn, có điều tớ thật sự có chuyện, còn phải chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo nên cũng bị nhiều áp lực".
Lời của Trâu Lượng rất đúng mực, không có loại kiêu ngạo đáng ghét đó mà còn mang chút hài hước.
"Ha ha, không có việc gì, dù sao tớ cũng có rất nhiều thời gian, bất cứ lúc nào bạn đến cũng được!"
Trâu Lượng cười gật đầu, có lẽ là bởi vì quan hệ với Gina nên Trâu Lượng cực kì thích tính cách của tộc báo. Tự do cởi mở, rất giống phụ nữ trong kiếp trước.
Sắc mặt Gregg rất hổ thẹn, bà nội Thiên Mị, đúng là bẽ mặt.
Buenaven âm thầm giơ ngón tay cái lên, Trâu Lượng lắc đầu, chắc chắn gã này lại suy nghĩ lung tung đi đâu rồi.
Michiwa kéo Lolita sang một bên, "Không phải bạn coi trọng tên này rồi đấy chứ?"
"Hắn rất tốt mà, sao vậy, bạn muốn cướp của tớ à? Không phải bạn không hứng thú với hắn sao?" Lolita nói, trong lòng hơi căng thẳng. Nàng hiển nhiên biết rõ sự hấp dẫn của vị hảo tỷ muội này của mình.
"Ai muốn cướp của bạn chứ? Tớ phải đối phó với gã này!"
Michiwa nói, nàng thật sự phải đối phó, chỉ cần giết chết hắn thì Giáo đình sẽ đưa Lượng ra trước sân khấu. Sức mạnh của Lượng còn cao hơn hắn.
"Ha ha, vậy à? Vậy thì bạn cứ việc phát huy. Người mà Lolita này vừa ý đâu có yếu ớt như vậy, có điều phải nói trước, bạn không được cướp của tớ nhé!"
"Vớ vẩn, đàn ông trong thiên hạ chết hết rồi tớ cũng sẽ không coi trọng hắn, có khối người còn ưu tú hơn hắn!"
Michiwa nói tương đối chắc chắn.
"A, Mimi, trong lời này của bạn còn có ý khác, thành thật khai báo xem bạn đang giấu diếm bí mật gì không nói với tớ. Từ nhỏ bọn mình đã ước định khí có người mình thích thì nhất định phải thẳng thắn!"
"Chết đi, đồ động dục tò mò. Tớ phải trở thành cao thủ thiên hạ đệ nhất, đàn ông thì là cái gì chứ?"
Lolita mập mờ nhìn Michiwa, ra vẻ rất không tin.
Murphy vs Long Gia, đây nhất định là một trận chiến đấu cương mãnh.
Murphy, kẻ tấn công điên cuồng tộc Lion. Long Gia, người phòng thủ kiên cường của tộc Bear, đây là cuộc chiến giữa mâu và thuẫn.
Nhưng ngay từ đầu cuộc chiến Long Gia lại không phòng thủ mà chủ động tấn công. Hình thể của tộc Bear tương xứng với sư tử vàng, loại suy dinh dưỡng như Trâu Lượng còn mạnh mẽ như vậy thì hoàn toàn là loại đặc biệt. Long Gia mới là tộc Bear điển hình, khỏe mạnh, dũng mãnh.
Lá chắn không chỉ có thể phòng thủ mà vận dụng tốt thì cũng là lợi khí tấn công. Trên lá chắn của Long Gia có mang gai ngược, hiển nhiên là vừa mới chế tạo ra. Thân ở đế đô, điêu khắc đương nhiên không là vấn đề gì. Chỉ có điều không biết do bàn tay của vị đại sư nào làm ra mà tấm lá chắn này không tệ. Rìa lá chắn cũng mang lưỡi đao sắc bén, có thể dùng để tấn công chặt chém.
Đoàng...
Long Gia như một cỗ xe tăng ầm ầm lao lên áp chế. Thuật tấn công bằng lá chắn của hắn tương đối có đặc điểm, nhịp điệu không nhanh không chậm nhưng sức khống chế rất mạnh, có điều vẻn vẹn như vậy còn không đủ để tạo thành vấn đề cho sư tử vàng.
Từ khi Trâu Lượng biết Murphy tới nay tựa hồ chưa hề thấy hắn có biểu hiện nào khoa trương. Đây là nói đến phương diện kỹ xảo hoặc phương diện sử dụng các chiêu khó. Cùng lắm cũng chỉ biết hắn là chiến sĩ bạc trắng, ngoài ra, hết. Chiến thắng cũng chỉ là thắng không nóng không lạnh, không tìm được điểm nào làm mọi người thán phục.
Sư tử vàng vẻn vẹn chỉ là một kẻ cuồng luyện cấp sao?
Đại khái đây là vấn đề rất nhiều tộc Lion chú ý, nhất là khi có những người khác thể hiện ra thiên phú kỹ thuật siêu tuyệt. Suy cho cùng thì cấp bậc có thể dẫn đầu một thời chứ rất khó dẫn trước cả đời.
Kĩ thuật sử dụng lá chắn tấn công của Long Gia tương đối cao minh, nếu không phải tương đối có tự tin đối với sức phòng ngự của mình thì hắn cũng sẽ không thay Trâu Lượng cản đòn đó. Có điều Trâu Lượng vẫn không rõ, căn bản hắn không quen biết Long Gia, vì sao Long Gia lại giúp hắn lần đó? Chẳng lẽ là bởi vì đều là tộc Bear?
Sau mấy hiệp thăm dò, Murphy dùng một quyền đánh văng Long Gia ra ngoài. Lui lại vài bước, Long Gia bình tĩnh nhìn Murphy. Tấn công của hắn chỉ là mồi nhử, trọng điểm là làm cho đối thủ phát động công kích, sau đó tìm được sơ hở một đòn trí mạng mới là tinh túy của chiến sĩ lá chắn. Có điều tựa hồ sư tử vàng không hề buông thả như các chiến sĩ khác, điểm này tuyệt đối không bằng Peloponnisos. Mà biểu hiện của Murphy quả thật cũng rất bình thường.
Murphy đứng yên, Long Gia không làm gì được, hít sâu một hơi, lá chắn trong tay xoay tròn. Chiến sĩ loại phòng ngự cũng có phương pháp tấn công, đối thủ không công kích chẳng khác nào cho hắn cơ hội để hắn tùy ý phát huy. Không phải Murphy quá tự tin đối với chính mình thì chính là hoàn toàn không có phương pháp, muốn làm cho gã chiến sĩ lá chắn này lộ ra điểm yếu.
Nhưng hắn là Long Gia, hắn có thể đứng ở đây. Nếu là chỉ dựa vào phòng ngự thì hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Đoàng đoàng đoàng...
Bước chân của Long Gia chất phác tự nhiên, hắn chậm rãi tăng tốc. Khi tới gần phạm vi tấn công tốc độ của hắn đột nhiên bùng nổ. Gấu xông!
Nhưng khi đến gần lá chắn đột nhiên hất lên, Murphy tránh ra trong gang tấc, có điều lá chắn trong tay Long Gia lập tức xoay tròn với tốc độ cao, cạnh lá chắn sắc bén chém rơi tóc Murphy. Lá chắn tiếp tục vung tới chém vào cổ, Murphy không thể không lùi về sau, mất cơ hội phản kích. Mà lúc này thân hình của Long Gia lập tức bám theo, lá chắn đột nhiên bổ xuống, lập địa thành Phật!
Bùng nổ. Lá chắn va đập!
Đoàng...
Lại một lần đối kháng chính diện, nhưng bởi vì né tránh nên Murphy đã mất thế, không thể phát lực hoàn toàn nên bị Long Gia đụng thẳng vào người. Gã Bear phát ra tiếng hét điên cuồng, đây sẽ là cơ hội tốt nhất của hắn, mấy gã khệnh khạng này đều có một bệnh chung đó chính là không chịu Thú linh biến, luôn muốn thể hiện thân thể mình dũng mãnh cỡ nào, mà đây chính là cơ hội của những người còn lại.
Lá chắn ngăn trở!
Lá chắn đột nhiên chặn ở sau người Murphy, ngăn cản đường lui của Murphy... Hắn tự tin đến mức dám cùng Murphy đối kháng chính diện sao?
Trong nháy mắt cánh tay phải Long Gia phồng lên ít nhất to hơn ba lần, cơ bắp cuồn cuộn tỏa ra ánh sáng màu đồng thau, đây là?
Ầm... Ầm ầm ầm...
Chỉ là trong nháy mắt trọng tâm thân thể hắn đã không ngừng thay đổi giữa trái và phải tạo thành một đòn va đập liên hoàn, mà lá chắn thì trở thành chướng ngại ngăn cản Murphy. Ở khoảng cách gần như thế thì không có đòn gì mạnh mẽ hơn đòn đụng vai này, rất có dáng dấp của dán núi lở, nhưng rất hiển nhiên Long Gia sử dụng một loại phương thức khác, liên hoàn va đập không chết không dừng. Loại liên tục chuyển đổi điểm phát lực từ chân trái sang chân phải rồi ngược lại này cũng tương đối kinh người, hoàn toàn có tinh thần không đánh ngã Murphy quyết không bỏ qua.
Liên tiếp rất nhiều đòn nặng đánh vào thân thể Murphy, không có áo giáp phòng ngự, đây chính là tấn công đạt trăm phần trăm sức mạnh. Bỗng nhiên Murphy mở miệng, một luồng ánh sáng thoáng hiện. Long Gia giật mình, hắn đã quên mất chiêu đạn gào thét của tộc Lion.
Long Gia cũng thể hiện độ linh hoạt cực cao, hắn lập tức xoay người đi tới phía sau Murphy đồng thời đưa tay bắt được lá chắn, bỗng nhiên lại một đòn gấu xông.
Ầm...
Murphy bị đánh văng ra ngoài, thân thể sư tử vàng bay lên giữa không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.
Bị Long Gia liên tục tấn công nhưng tựa hồ Murphy còn không có phản ứng gì đặc biệt.
"Gã Murphy này làm cái gì vậy, trận tiếp theo còn khó khăn hơn, mong sao hắn đừng bị thương", Buenaven nói có chút lo lắng, đối mặt với loại hình có sức mạnh thân thể rất mạnh như Long Gia sẽ rất dễ bị thương.
Kỳ thực trong vô thức sau các biểu hiện ngang tàng của Trâu Lượng và Peloponnisos thì tất cả mọi người đều không còn quá chú ý đến Murphy, ai cũng có cảm giác Murphy thực ra chỉ có cấp bậc tương đối cao một chút, ngoài cấp bạc trắng thì hắn còn có cái gì?
Đạn Lion gào thét? Tộc Lion ưu tú nào cũng biết. Đây cùng lắm chỉ là một trong những kĩ xảo chiến đấu theo bản năng của tộc Lion.
Chỉ dựa vào cao hơn mọi người một cấp bậc? Khi một quyền của Trâu Lượng đánh gục Bỉ mông bạc trắng thì loại cảm giác hơn người này cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Murphy xoay người nhìn Long Gia, "Kỹ thuật không tồi, trận tiếp theo có thể sẽ gặp phải đối thủ, cho nên ngươi hãy đỡ một kiếm của ta!!"
Murphy nói rất bình tĩnh nhưng lại tràn ngập khí phách không thể nghi ngờ. Một kiếm, ngươi đỡ được không?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK