Mục lục
[Dịch] Hùng Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Ầm...

Một dòng sông băng nặng mấy trăm tấn từ không trung đập xuống Casablanca, trong ánh mắt kị sĩ kim cương chỉ có ánh sáng, đại kiếm trong suốt giơ lên cao rồi từ giữa trời chém xuống.

Một kiếm long trời lở đất, sông băng nổ thành vô số mảnh vỡ nhưng Casablanca cũng bị đánh bay ra ngoài.

Tuyết yêu nữ vương đang từ từ tiêu hao sức mạnh của Casablanca, hiển nhiên kị sĩ kim cương đã trở thành con rối nên cả đầu óc và hành động đều không thể so với trước kia. Yêu tộc mới là tính mạng hoàn mỹ nhất trên đại lục này. Nhưng bài chiến ca đáng ghét đó làm cho Tuyết yêu nữ vương cực kì không thoải mái, như một đám ruồi, căn bản không cách nào so với chiến ca thiên dụ của Giáo hoàng Thú tộc năm đó, nhưng không thể phủ nhận là bên trong bài chiến ca này cũng ẩn chứa một thứ có thể kích thích sức mạnh bản nguyên linh hồn, điều này thực sự làm Tuyết yêu nữ vương khó chịu.

Ngón tay chỉ tới, một tia ánh sáng lạnh hình thành trên đầu ngón tay, chỉ cần cử động ngón tay thì tia sáng lạnh này sẽ vượt qua không gian để kết thúc tính mạng Trâu Lượng một cách dễ dàng. Mà lúc này Trâu Lượng đã hoàn toàn quên sống chết, gã này có khi quả thật nhìn trước ngó sau nhưng đến thời khắc mấu chốt thì hắn lại có thể bùng nổ ra sự quật cường. Đúng lúc Tuyết yêu nữ vương sắp ra tay thì một luồng ý thức khác trong thân thể lại phản kháng!!!

Tuyết nữ chỉ là một phân thân để nàng thoát khỏi phong ấn nhưng sau này lại hình thành ý thức của chính mình. Dù vậy Tuyết nữ vẫn chỉ là phân thân của nàng, đến khi thời cơ thích hợp thì chút ý thức này sẽ bị xóa đi triệt để. Vậy mà bây giờ phân thân của nàng lại dám phản kháng.

Phản kháng là vô hiệu, nhưng bản thân ý nghĩ phản kháng chính là điều không thể tha thứ. Tuyết yêu nữ vương rất giận dữ, chỉ cần nàng muốn giết Trâu Lượng thì loại ý nghĩ phản kháng này lại trở nên mãnh liệt.

Bỗng nhiên nguy hiểm ập tới, vô số bức tường băng chặn ở trước người, đại kiếm của Casablanca đã chém tới, tiếng nổ rền vang giữa không trung. Tốc độ xuất kiếm hoàn toàn không thể quan sát bằng mắt thường, đây là một đòn cuối cùng, vốn không thể đe dọa đến Tuyết yêu nữ vương nhưng trong thời khắc mấu chốt này mà ý thức lại sinh ra phản kháng làm cho sự điều khiển sức mạnh của nàng xuất hiện vấn đề.

Đại kiếm chém tới!

Một kiếm chém vào đầu Tuyết nữ, nhưng làm mọi người trố mắt đứng nhìn là ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không thấy. Tuy nhiên từng đạo phong ấn tuôn ra từ trên thân đại kiếm, phong ấn của Giáo hoàng bám vào trên thân kiếm kim cương trong nháy mắt khởi động bao phủ Tuyết yêu nữ vương.

Trong mắt Tuyết yêu nữ vương tràn ngập vẻ không cam lòng, thậm chí nàng không rõ vì sao phân thân của mình lại phản kháng chính mình...

Trận chiến đã kết thúc, tuyết vực khôi phục bình tĩnh. Tuyết nữ bị đặt ở trên vương tọa, từng đạo ánh sáng bao phủ nàng. Nàng sẽ ngủ say ở đây nhưng không phải vĩnh viễn. Nàng chờ đợi lần thức tỉnh tiếp theo.

Lúc đó có ai ngăn cản Tuyết yêu nữ vương?

Trâu Lượng không biết, sau một trận chiến đấu kị sĩ thánh chiến chỉ còn lại một nửa, cuộc chiến thảm thiết này là điều trước kia Trâu Lượng không cách nào tưởng tượng được. Trách nhiệm này cũng là thứ Trâu Lượng chưa từng nghĩ tới.

Mục tiêu của hắn chỉ là từng bước bò lên trên để giành lấy một sự nghiệp của riêng mình, nhưng, hắn đã cảm nhận được trách nhiệm.

Chính mắt thấy các chiến sĩ còn lại chậm rãi đi trở về vị trí của mình rồi dần dần hóa thành tượng băng, Trâu Lượng không nhịn được dụi mắt.

Sau khi phong ấn Tuyết nữ Casablanca lại đi tới cửa chủ điện, nơi này chính là vị trí của hắn.

Trâu Lượng đi theo hắn, hắn biết vị chiến sĩ vĩ đại này đã không còn ý thức nhưng đây là một loại tôn trọng, thân là người đến sau hắn phải làm như vậy.

Sau khi đứng yên Casablanca vẫn nhìn phù điêu trên vách tường, nửa thân dưới đã bắt đầu đóng băng, Trâu Lượng biết cả phong ấn này đều bắt nguồn từ sức mạnh của không gian tuyết vực. Đột nhiên không biết có phải cảm giác sai hay không nhưng tựa hồ hắn thấy khóe miệng Casablanca hơi mỉm cười.

Trong nháy mắt đó Trâu Lượng cảm nhận được vinh dự lớn nhất, thứ này còn có giá trị hơn nhiều so với bất cứ sự khen ngợi nào của thế tục.

Trâu Lượng nghiêm cẩn cúi chào, đây là kính ý cao nhất của hắn đối với vị anh hùng này.

Trong đại điện, Tuyết nữ nằm yên tĩnh. Trâu Lượng ôm Gina, nàng còn đang hôn mê. Trên mặt Tuyết nữ đang ngủ tựa hồ có vẻ đau đớn, sức mạnh của Tuyết yêu nữ vương đã ngủ say trong cơ thể nàng.

Trâu Lượng không nói gì, hắn đã cảm nhận được sự khác nhau giữa Thú tộc và yêu tộc, cũng rõ ràng hơn về trách nhiệm của một tế ti. Có một số việc là sức người không cách nào thay đổi được.

Cầm thánh lệnh trong tay, Trâu Lượng ôm Gina từ từ bay lên, dần dần biến mất trong vòng xoáy trên trời cao, mà sau khi kịch liệt xoay tròn thì vòng xoáy này cũng biến mất...

Trâu Lượng: Chiến sĩ đồng thau thuộc tính băng

Quyền trượng chiến ca: Bản chất 1-13, bức xạ +3

Huyết chiến cuồng đao: Tấn công 1-15, đóng băng +1

Lá chắn băng sương: Phòng ngự 2-15, kháng độc +10

Mũ sắt: Bản chất 1-10, bức xạ +2

Bảo vệ tay: Linh hoạt 1-8

Bảo vệ đùi: Tốc độ 1-8

Năng lực bị động: Uy hiếp +3, phá huyễn +1, khống chế +2

Năng lực chủ động: Năng lực của thần: thời gian hệ - thời gian dừng lại +1

Danh hiệu: Băng chi sứ giả

Miễn dịch với băng lạnh

(Không thấy cái nỏ, chắc không dùng nữa)

Sau trận chiến đấu này Trâu Lượng buộc phải tiến bộ, thú linh trực tiếp toàn diện tiến vào cấp đồng thau, thuộc tính thực sự dọa người, nhưng điều này không hề phản ánh được sức mạnh thật sự của Trâu Lượng, khả năng hiểu và vận dụng trang bị của hắn hơn xa người khác.

Ánh sáng tản đi, Trâu Lượng cùng Gina trở lại trên núi Ổ.

Khi thánh lệnh hấp thu hết tia sáng cuối cùng thì sự rò rỉ của không gian tuyết vực đã hoàn toàn bị phong bế, luồng khí lạnh bao phủ núi Ổ cũng triệt để biến mất. Ánh mặt trời rực rỡ. Đám tuyết đọng còn lại sẽ hoàn toàn tan thành nước chi sau vài ngày.

Trâu Lượng bế Gina xuống núi, đã thăng cấp chiến sĩ đồng thau, đối thủ bình thường hắn không thèm để vào mắt, cho dù bên dưới là yêu tộc thì đã sao?

Đáng tiếc là Trâu Lượng không hề có đất dụng võ, thôn xóm dưới chân núi Ổ đã hoàn toàn biến mất, xem ra là cảm thấy có chuyện nên đã chạy sạch rồi.

Màn đêm dần dần buông xuống.

Bên một đống lửa, Trâu Lượng đang nướng thịt thỏ. Cảm giác của dã thú rất linh mẫn, yêu lực đe dọa chúng không còn nên chúng cũng lập tức trở về, tiếc là con về sớm nhất đã bị Trâu Lượng bắt được. Vừa nướng Trâu bạn học vừa nuốt nước bọt ừng ực.

Gina bên cạnh kêu khẽ một tiếng rồi từ từ mở mắt, cả người đều đau nhức, nhìn đống lửa bên cạnh nàng cảm thấy như đã qua bao nhiêu năm.

Bỗng nhiên sờ sờ thân thể, sắc mặt Gina đại biến, hung tợn nhìn Trâu Lượng.

Trâu Lượng cười cười, "Tỉnh rồi à, quần áo trên người bạn không thể mặc được nữa, không kịp thời thay là sẽ xảy ra chuyện, việc gấp tòng quyền, tớ thề tớ hoàn toàn nhắm mắt".

Trên thực tế, quả thật Trâu bạn học định nhắm mắddinthay quần áo cho Gina nhưng đáng tiếc hắn không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải họ Liễu, cho nên không nhịn được nhìn lén vài lần. Nhưng vì không dám để sắc hỏa công tâm nen chỉ dám nhìn vài lần, vạn nhất không khống chế được thì khi tỉnh lại Gina sẽ liều mạng với hắn.

Thích người đẹp, thưởng thức người đẹp là một chuyện, Trâu bạn học còn chưa đến mức thật sự biến thành cầm thú.

Gina nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi đỏ mặt, "Hừ, tớ không tin bạn không nhìn lén, được rồi, không được nói với tớ, dù sao bạn cũng đã cứu tớ một mạng, thiệt thòi chút cũng không sao".

Gina chậm rãi ngồi dậy, phát hiện thân thể chỉ hơi suy yếu chứ không có cảm giác đặc biệt gì, ánh mắt lập tức bị con thỏ nướng tỏa ra mùi thơm mê người hấp dẫn, nàng đưa tay giật lấy không hề khách khí.

"Để trừng phạt bạn, con thỏ hoang này thuộc về tớ".

Cạch...

Điếu xì gà của Trâu bạn học rơi xuống đất, "Cái này, không thể như vậy chứ, tớ cũng hồi lâu chưa ăn cơm rồi".

Gina đương nhiên không quan tâm, nàng xé ra một miếng thịt, thổi nhẹ một chút rồi cho vào miệng. Mỹ nhân ăn mỹ thực, Trâu Lượng cảm thấy hồn phách mình sắp bay lên rồi.

"Hừ, bạn dám nói bạn không nhìn, không sờ, đây là sự trừng phạt dành cho bạn".

Gina bất chợt nói một câu, lập tức mặt Trâu Lượng đỏ bừng, hắn ho khan vài tiếng, bịt mũi, nhắm mắt. Khuất mắt trông coi.

Nhưng vấn đề là bụng hắn không chịu, cứ liên tục sôi ùng ục.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK