Mục lục
[Dịch] Hùng Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Loại tấn công mau lẹ như thế này quả không phải là phong cách trên Thần thú đại lục, phong cách của đại lục Thần thú là coi trọng thượng bàn. Chân Ciel mềm nhũn, thân thể lập tức té xuống, sau khi quét chân Trâu Lượng quay lưng về phía đối thủ, không cần nhìn mà xoay người dùng đầu gối thúc về phía gáy đối phương đang nằm trên mặt đất. Bất kể có thể giết chết đối phương hay không thì đây cũng vẫn là một đòn rất nặng.

Nhưng vù một tiếng, mục tiêu đã không thấy dấu. Đầu gối Trâu Lượng đập mạnh xuống đất, tuy là Trâu bạn học đủ tàn nhẫn nhưng cũng đau đến nhe răng nhếch miệng

Ciel đã bay lên không, có điều cũng tỏ ra vẻ có chút vất vả.

“ Stanford, đồ đệ ngươi bay thật là nhanh”, Bóng Ma không nhịn được cười nói, như cấp bậc bọn họ tự nhiên nhìn ra Ciel vốn khống chế rất tốt, nhưng tâm tính trong nháy mắt mất cân bằng đã bị đối thủ bắt được cơ hội.

Hỏa hầu, còn chưa đủ

Stanford hừ lạnh một tiếng, điều này quả thật không có gì hay ho. Đối phó với loại chiến sĩ này, vốn là một trận chiến đấu không có gì phải lo lắng, dùng tới khả năng bay của tộc Swan, thẳng thắn mà nói có điểm mất mặt rồi.

Bay lên không trung, quả thật Ciel tức giận ngút trời. Căn bản hắn còn chưa kịp thi triển tuyệt học, bây giờ hắn có chút hối hận đã cùng đối phương dây dưa cận chiến. Nếu như ngay từ lúc bắt đầu đã thi triển khả năng bắn cung siêu cấp của chính mình thì mọi thứ đã sớm được giải quyết rồi.

Một tiếng hú dài, cây cung trong tay Ciel tuôn ra tầng tầng ánh sáng màu đồng, trong nháy mắt năm mũi tên đã kẹp trong tay.

“Ngũ tinh liên châu”. Bóng Ma cũng hơi động dung, sự việc đến nước này thì không còn vui rồi, quả này phải đánh thật rồi, “Stanford, thế là hơi quá đáng!”.

“Ha ha, Bóng Ma, ngươi cũng là chiến sĩ kinh nghiệm sa trường. Cái gì là quá đáng? Hắn nhận thua không phải là xong sao”.

Trâu Lượng cũng không phải kẻ ngu, vừa thấy đối phương xuất ra chiêu này, đã biết là chuyện xấu, đây chính là cần lấy mạng người.

Chênh lệch thú linh giữa hai người vốn không hề biến mất, đối phương không muốn tiếp tục dây dưa cùng hắn là vì vấn đề thể diện. Hiển nhiên Trâu Lượng không cảm thấy để đối phương thoải mái xuất chiêu sẽ có kết quả tốt đẹp gì.

Hầu như tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lựa chọn tốt nhất là lập tức nhận thua. Không nên vì một chút thể diện mà phải nhận sự trừng phạt của quy luật Thông thiên cảnh.

Trâu Lượng cười lạnh trong lòng, âm thanh trầm thấp vang lên, đó là một loại ngôn ngữ kì lạ, thậm chí không phải từ cổ.

Bởi vì tại Thông thiên cảnh chủ yếu sử dụng chính là từ cổ và ngôn ngữ thông dụng trên đại lục. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều gia tộc huấn luyện từ cổ cho các đệ tử trong gia tộc từ nhỏ. Không đơn giản là vì vấn đề thể diện mà còn vì chuẩn bị cho hậu thế có khả năng tiến vào Thông thiên cảnh.

Nhưng loại ngôn ngữ này có vẻ giống từ cổ tuy nhiên lại không giống hoàn toàn.

Mọi người ở đây đều cảm thấy rồi, đây chính là... Chiến ca cấm bay!

Stanford quả thật là dở khóc dở cười, một mặt cảm thấy người tuổi trẻ này thật không tồi. Vậy mà biết cả chiến ca, nhưng là ... hát chiến ca cấm bay trước mặt tộc Swan, đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Kỳ thực đối mặt với tộc Swan có ưu thế bẩm sinh, ai nấy đều rất đau đầu. Chiến sĩ các nghề nghiệp đều cho rằng cung thủ Swan cùng Thiên Mị chính là loại không biết xấu hổ nhất. Nhưng không có biện pháp, xuất thân không bình đẳng, đây là ưu thế trời sinh của người ta, giống như ưu thế về sức mạnh của Bỉ mông.

Ai cũng không có tư cách cướp đoạt thiên phú của người khác.

Ciel thì suýt nữa bật cười, hắn đang ở không trung thì ai có thể làm gì được hắn. Hắn đã ở thế bất bại, hắn cần dùng chiêu ngũ tinh liên châu hoàn mĩ để vãn hồi thể diện

Nhưng vậy mà tên Bear ngu ngốc phía dưới kia sử dụng chiến ca với hắn, chiến ca cấm bay, buồn cười quá!

Đặc biệt bản chiến ca này có âm hưởng trầm thấp, nhẹ nhàng, đây là thôi miên chứ cấm bay gì, có mà chim cũng không cấm được.

Ciel không hề dừng lại, thú linh tràn ra, khóa chết mục tiêu, chiêu ngũ tinh liên châu này là tuyệt học của cung thủ, luyện tập rất khó. Hắn còn chưa tới trình độ tùy tâm sở dục, nhưng tộc Swan lại có ưu thế này: Có đầy đủ thời gian chuẩn bị.

Tựa hồ Trâu Lượng căn bản không có cảm giác gì đối với đe dọa đến từ không trung. Vẫn tiếp tục hát bài chiến ca trầm thấp của hắn, xem như không có đe dọa chính là đặc điểm của bài chiến ca này.

Dom moj dostroen, no ya v nem odin,
Hlopnula dver' za spinoj.
Veter osennij stuchitsya v okno,
Plachet opyat' nado mnoj.

Noch'yu groza, a nautro tuman,
Solnce ostylo sovsem.
Davnie boli idut cheredoj,
Pust' sobirayutsya vse.
(Opera #2 - Vitas)

[ Click vào đây để nghe

Đột nhiên âm vực vút cao, trong nháy mắt làm cho đại não tất cả mọi người trống không, sức mạnh chiến ca đâm phá trời cao quả thật đáng sợ.

Không có bất cứ phòng bị, kỳ thực không phải Ciel khinh thường, nếu là ai thì cũng sẽ không để ý. Nhưng quả thật lực sát thương của bài chiến ca cấm bay này chưa từng có trong lịch sử.

Cần biết đây chính là bài chiến ca siêu cao hạ gục ngư long lãnh chúa trước kia, loạt cao âm đầu tiên còn chưa chấm dứt Ciel đã từ không trung rơi xuống.

Coi như không phải chính diện đối mặt nhưng bất kì ai ở đây cũng đều bị bài chiến ca này tấn công ...

Thần thú tại thượng, đây là chiến ca của một người cấp đồ trắng vậy mà có thể ảnh hưởng đến cấp vàng sáng! ! !

Đại khái trừ Dư Triết đã đạt đến cấp vàng tối không có phản ứng còn những người khác đều ít nhiều có phản ứng, tất cả đều bị chiến ca của người tuổi trẻ này làm cho xanh mặt.

“Dừng tay!”

Căn bản không thể thấy rõ Stanford làm sao ra tay, một mũi tên ánh vàng rực rỡ đã bắn về phía Trâu Lượng rồi.

Giờ khắc này ai đều không kịp phản ứng, thậm chí như Dư Triết đều chậm một bước. Cái này là vãn bối luận bàn, dù thế nào bọn họ cũng phải tự trọng thân phận, xuất ngôn quấy nhiễu cũng đã là mất thân phận rồi chứ nói gì đến trực tiếp ra tay.

Stanford vừa ra tay đã hối hận nhưng không có biện pháp, bài chiến ca này có lực sát thương quá đáng sợ, chậm một chút Ciel đã bị đánh ngã rồi.

“Lão quái vật, quả không biết xấu hổ!” Bóng Ma lập tức ra tay.

Trâu Lượng vốn là người rất cảnh giác, cho dù không nghĩ tới Stanford sẽ ra tay bất chấp thân phận như vậy nhưng vẫn có chuẩn bị nhất định. Hắn đến Thông thiên cảnh không phải để chịu chết, kĩ năng “thời gian đứng yên” bảo vệ tính mạng được khởi động hoàn toàn vô thức - một mũi tên của cấp vàng sáng quá đáng sợ.

Chỉ trong tích tắc, tên đã tới gần huyệt thái dương của hắn, Trâu Lượng đột nhiên tránh sang bên, thời gian tiếp tục.

Tăng ...

Một vết máu, mũi tên vàng sáng thế mà lại trượt rồi. Stanford cũng bị Bóng Ma đánh bay ra xa hơn mười mét.

Bóng Ma vốn tưởng rằng Trâu Lượng chết chắc nên mới phát hỏa, ai nghĩ đến tên nhóc này lại tránh được!

Cấp vàng sáng đánh lén, đây là đánh lén!

Vậy mà hắn tránh được!

Mẹ!

Thay đổi liên tiếp trong chớp mắt quả thật làm mọi người không phản ứng kịp, khi mọi người ý thức được rằng Trâu Lượng đã tránh được một tên của Stanford thì quả thật đều hơi khó tin.

Trâu Lượng lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm mắng, thời buổi này quả nhiên rất nhiều thằng không biết xấu hổ, may là hắn cảnh giác nên kịp thời phản ứng, nếu không đã chết quá uất ức rồi.

“ Stanford, tiễn pháp của ngươi thật sự càng ngày càng mạnh đó! “ Bóng Ma cười lạnh nói.

Mặt Stanford lúc đỏ lúc trắng, vừa rồi trong lúc nóng lòng hắn bắn ra một tên không hề lưu thủ, vậy mà tên nhóc này còn có thể tránh thoát, quả thực ...

“Lần này tỷ thí Ciel thua, chúng ta đi!” Stanford không có biện pháp, chuyện không nên làm cũng đã làm rồi. Hắn không sợ Bóng Ma, mặc dù Dư Triết phục vụ cho Phong Chi Quốc nhưng tốt xấu cũng là người quốc gia mình, coi như không giúp mình thì cũng không thể giúp người ngoài.

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, “Vậy mà cứ thế bỏ đi, nghe dễ dàng nhỉ!”

Chỉ thấy một bóng dáng màu vàng tối hiện lên, chát một tiếng, Stanford đã bay ra ngoài, trên người để lại năm vết móng vuốt sâu đến tận xương.

Một con sói lớn màu vàng tối nhưng lại khác tộc Wolf bình thường, khí phách cao ngạo đó dường như cần đem trời đất dẫm dưới chân.

Thiên Lang Sô Câu!

“Nhớ kỹ, còn làm cho ta tại Thông thiên cảnh nhìn thấy loại người vô sỉ như ngươi, thấy một lần diệt một lần!” Sô Câu mơ hồ nói.

Stanford hối hận xanh ruột, vẻ mặt oán độc nhưng thân hình dần dần tiêu tán, mà Ciel dưới đất sớm đã chạy rồi.

Hắn đã tránh được một kiếp, nhưng lại do Stanford hứng phần còn lại.

Tại thông thiên giới đều là người mạnh, không chỉ tự thân có sức mạnh mà địa vị cùng quyền lực trong thế tục cũng không hề thấp cho nên ai cũng tương đối khắc chế. Cũng chỉ có người mạnh đỉnh cấp như Thiên Lang Sô Câu mới có thể hạ sát thủ mà không kiêng nể gì.

Đây chính là một đòn của vàng tối đỉnh cấp, quả thật như bẻ cành khô.

“Tốt, tốt, rất vui sướng!” Bóng Ma không hề khách khí nói.

Sô Câu xem đối phương một mắt rồi không để ý nữa mà quay sang nhìn Trâu Lượng chằm chằm khiến Trâu Lượng cũng sợ hãi. Loại lão quái vật này Trâu Lượng thật sự không muốn trêu chọc. Sức mạnh cường đại, tính tình biến thái, chỉ có thể kính nhi viễn chi, Chỉ mong năm anh em Doff chịu đựng được.

“Sô Câu, tên nhóc này Hổ Tà xem trúng rồi”.

Cũng chỉ có loại Dịch thuật sư như Hổ Tà có thể làm cho Thiên Lang độc lai độc vãng có chút cố kỵ. Không phải nói đối phương có sức mạnh cường đại, mà là Sô Câu biết xung kích cảnh giới trên vàng tối cần có Dịch thuật sư trợ giúp.

“Hừ, ta đã có đồ đệ rồi”.

Sô Câu mơ hồ nhìn thoáng qua Trâu Lượng rồi không coi ai ra gì đi về phía thực luyện đường cấp A.

Đến khi hắn biến mất luồng áp lực đó mới tan đi.

“Mẹ, nhóc con, ngươi đúng là giỏi thật, tiễn pháp của lão Stanford không biết xấu hổ này vẫn rất không tồi, vậy mà bắn trượt, mạng ngươi thật lớn”.

Trâu Lượng cười cười không hề quan tâm đến chuyện vừa xảy ra. Cá lớn nuốt cá bé, nếu như ngày nào cũng để ý đến loại chuyện này sẽ rất khó chịu.

“Vận may của ta luôn luôn không tồi. “

Trâu Lượng khá cảm kích trước việc Bóng Ma ra tay, tự nhiên ra tay chính là đắc tội người khác. Bóng Ma không phải loại thiên sát cô tinh như Thiên Lang.

“ Nhóc con, lần này xem còn có ai không phục, bài chiến ca vừa rồi thật hoành tráng, tộc Swan cũng phải bái ngươi làm sư phụ”.

“Ha ha, may mắn thôi”.

Trâu Lượng cười tủm tỉm, nói tóm lại tâm tình vẫn rất không tồi, cho dù nguy hiểm. Nhưng được thể nghiệm cấp vàng sáng ra tay rồi lại được thấy cấp vàng tối hạ sát thủ, đúng là giá trị!

“ Nhóc con, tên Stanford này thích bảo vệ đệ tử, ta thay hắn nói lời xin lỗi”, dù sao cũng là người quốc gia mình, Dư Triết cũng cảm thấy mất mặt.

“Sao tiền bối nói lời ấy? Mặc kệ chuyện đó đi”, Trâu Lượng nói, hắn vẫn nhớ thù nhưng sẽ không quá coi trọng loại chuyện này. Dù sao đã vào giang hồ thì sớm muộn gì cũng phải bắt bọn chúng trả nợ.

“Nhóc con, chiến ca của ngươi thật không tồi, Mông gia có một thằng nhóc cũng có chiến ca rất lợi hại. Xem ra chiến ca của Giáo đình sắp hồi phục rồi, đúng rồi, ngươi có chiến ca làm hưng phấn không, nói không chừng chúng ta có thể cho ngươi đi theo”.

“Có, ta đây cái gì cũng học một chút, nếu như không chê ta làm liên lụy thì tốt. Có điều hôm nay không được rồi, có nhiều chuyện xảy ra, ta phải suy ngẫm lại một chút”.

“Nên, nên”, Bóng Ma gật đầu.

“Hai vị, ta cáo từ trước”.

Không còn tuyệt kĩ bảo vệ tính mạng nên Trâu Lượng không dám ở lại đây nữa, cái gì cũng có thể chơi trừ tính mạng của mình.

“Dư Triết, ngươi nói tên nhóc này được không?”

“Ngươi là nói ...”

“Đúng, chúng ta chỉ còn thiếu một chút, nếu như chiến ca của hắn có thể cổ vũ chúng ta thì tỷ lệ thành công sẽ tăng một thành”.

Dư Triết suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất nguy hiểm”.

“Ha ha, tên nhóc này chính là loại người to gan lớn mật, lần sau hỏi hắn một chút”.

Hiển nhiên Bóng Ma tràn ngập chờ mong.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK