Mặc Âm Trần tiếp tục đi theo hai đạo ánh sáng khác màu, đôi con ngươi màu đỏ, càng lúc càng tối lại ở giữa hai ánh sáng màu đó.
Âu Dương Sùng Hoa không biết phía dưới rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bốn phía tiếng quát tháo đang biến mất, nhiệt độ thân thể đang không ngừng tăng lên, thần trí lại trở lại.
"Đây là cái gì ——"
Đột nhiên từ phía dưới truyền đến tiếng sơn tặc kêu to, nhưng thanh âm vang lên không được bao lâu, liền biến mất .
Âu Dương Sùng Hoa ở giữa không trung dùng sức muốn cử động thân thể, đáng tiếc xích hồng sắc quang mang (Đại khái là dải ánh sáng màu đỏ như sợi xích) hoàn toàn đã khống chế thân thể của nàng, làm cho nàng không cách nào làm như mình mong muốn, đừng nói là động đậy, mà ngay cả thở một hơi, dường như cũng bị hồng quang khống chế.
Đến khi trên bầu trời chợt nổ tung một cái cự đại màu vàng Phật ấn tay, tất cả tựa hồ mới có chuyển biến.
Hồng quang trên người Âu Dương Sùng Hoa đang mất đi, mà nàng cũng cảm giác được thân thể của mình đang đáp xuống dưới.
Cho đến khi hai chân đặt trên mặt đất, cả người nàng lảo đảo muốn ngã về phía trước, lại lần nữa hoàn hồn thì mới phát hiện mình đã có thể cử động.
Khi tầm mắt nàng rơi trên mặt đất
Rất nhiều thi thể, giống như là vừa mới tiến hành Đại Đồ Sát.(cuộc tàn sát lớn)
Bọn sơn tặc vốn đang lẩn trốn tháo chạy, hiện tại cũng đã nằm trên mặt đất, đương nhiên là đều đã chết.
"Ngươi thật là lợi hại, nháy mắt mà đã giết hết toàn bộ bọn sơn tặc này.”
Âu Dương Sùng Hoa xoay mạnh người, từ từ nhìn lên, cuối cùng nhìn Mặc Âm Trần xem ra đang cười vô cùng tuấn tú.
Mặc Âm Trần tiến tới một bước, đến mặt trước Âu Dương Sùng Hoa, cụp mắt, con mắt chăm chú nhìn vào Âu Dương Sùng Hoa trên mặt đang tràn đầy vẻ đề phòng, "Sao lại nhìn ta như vậy, ta rất đáng sợ sao?"
"Ngươi là ai?" Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng mở miệng.
" Mặc Âm Trần." Mặc Âm Trần nhàn nhạt nhướng mày.
"Ngươi đã làm gì với ta?" Âu Dương Sùng Hoa vẫn không thay đổi ngữ điệu hỏi hắn.
Mặc Âm Trần nói thẳng với Âu Dương Sùng Hoa , điệu cười càng thêm thâm thúy, nghiêng người càng thêm sát vào Âu Dương Sùng Hoa, nhỏ giọng nói: "Ngươi thử nói xem?"
Âu Dương Sùng Hoa bỗng ngẩng đầu lên, ánh nhìn hơi nghi vấn, nhưng rất nhanh lại hoàn toàn lạnh như băng, "Vậy trên người ta có thể cho ngươi cái gì?"
"Theo ta hồi phủ." Ngón tay thon dài của Mặc Âm Trần, mơn trớn chân mày đang nhíu lại của Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa chế trụ động mạch của Mặc Âm Trần, nặng nề nhấn một cái, "Đừng đụng vào ta." Nói xong , hung hăng hất tay Mặc Âm Trần ra.
"Oa, rất đau." Mặc Âm Trần cau mày, vung vẩy cổ tay cũng đã sưng lên.
Âu Dương Sùng Hoa híp nửa con mắt, nhìn Mặc Âm Trần, trong nội tâm bỗng nổi lên nỗi băn khoăn.
Chẳng lẽ nàng thật sự có quan hệ gì với hắn?
Vừa rồi khẽ bóp cổ tay Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa có thể khẳng định chắc chắn, Mặc Âm Trần không có chút nội lực nào.