Mục lục
[Dịch]Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta muốn chính là ngươi."

Mặc Âm Trần kiên định nói, sức lực trên tay chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng tăng nhanh. . . . . .

Hắn đem hai má vùi thật sâu vào vai Âu Dương Sùng Hoa: "Ta chỉ muốn ngươi."

Nhiều tiếng thì thầm lướt qua bên tai, lời nói ấm áp như lửa thiêu đốt tận trong lòng. . . . . .

Đau đớn vốn đã giảm bớt, nay lại tấn công một lần nữa.

Âu Dương Sùng Hoa nghĩ là mình sẽ không còn rơi lệ, nhưng không biết từ khi nào, hốc mắt khô ráo từ lâu đã ẩm ướt.

Nàng khẽ quay mặt đi. . . . . .

Mặc Âm Trần lại kịp lúc bắt được mặt của Âu Dương Sùng Hoa: "Đừng lẩn tránh ta nữa, ta muốn trong mắt của ngươi, trong lòng, đều chỉ có ta."

"Từ lâu đã vậy. . . . . ."

Sớm đã bị hắn lắp đầy, còn gì có thể thêm vào sao?

Âu Dương Sùng Hoa nén nước mắt, nở nụ cười.

"Thật sao? Thật sự là vậy sao . . . . ."

Tiếng hỏi nhạt nhẽo biết bao, vô lực mà hỏi, giống như đang chờ mong cái gì, nhưng nhiều hơn nữa chính là sợ hãi.

"Có lẽ, thật sự. . . . . . Chỉ là ta không biết, ta không biết bản thân có còn sức lực để tin ngươi hay không. Nhưng ta biết, ta nhất định không muốn ngươi rơi lệ. . . . . ."

Tay Mặc Âm Trần nhè nhẹ lau đi nước mắt dính ở nơi khóe mắt Âu Dương Sùng Hoa.

"Phải, đúng là cần phải như vậy. . . . . ."

Lông mi run run, thậm chí Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc như thế nào lại nói lời này ra miệng.

Mặc Âm Trần ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đi ra khỏi đình, không quan tâm nước mưa đang chảy xuống, cứ như vậy ôm lấy nàng đi về phòng. . . . . .

Trong phòng tối đen, bởi vì ánh nến được thắp lên mà trong nháy mắt bỗng phát sáng.

Quần áo trên người đã ướt đẫm, nhưng bọn họ bây giờ lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo.

Có thể còn có một phần lửa nóng.

Không cách nào dập tắt được.

Mặc Âm Trần kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa quanh quẩn ở dưới ánh lửa. . . . . .

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa hơi chuyển động, như có chút triền miên nhìn về phía Mặc Âm Trần, nhẹ giọng nói: "Âm Trần. . . . . ."

Trong lời nói, tựa như hoa Quỳnh xinh đẹp tươi cười ở dưới ánh trăng, như hoa Mai lay động vô cùng thanh nhã cũng vô cùng đẹp mắt.

Trong lòng Mặc Âm Trần không khỏi rung động, tâm di chuyển suy nghĩ, rồi lui về phía sau mấy bước: "Sùng Hoa. . . . . . Thật sự có thể sao? . . . . . ."

Hai hàng lông mày Âu Dương Sùng Hoa từ từ giương lên, nụ cười của nàng càng mang theo vài phần mị hoặc, nàng cười: "Âm Trần, đang lo lắng điều gì?"

Tâm Mặc Âm Trần nhảy loạn ầm ầm, hắn đang sợ cái gì? . . . . . .

Đúng là sợ hãi, thật sự rất muốn bảo bối đã từng thương yêu trở thành của bản thân, nhưng vào giờ phút này hắn rõ ràng lại có một phần khiếp đảm.

Ngẫm lại, không đồng ý hắn cảm thấy xấu hổ.

Âu Dương Sùng Hoa từ từ đi lên, nàng đưa tay vòng qua cổ Mặc Âm Trần, dịu dàng mà mê hoặc cúi đầu xuống, nói: "Lẽ nào ngươi không muốn sao?"

Âm thanh êm tai khẽ nói, thoảng qua vài phần mềm mại trong trẻo, hai mắt khép hờ hàm chứa một chút mê hoặc nhàn nhạt, đầu suy yếu tựa vào trong ngực hắn.

"Âm Trần. . . . . . Âm Trần. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa đưa bàn tay trắng noãn, đau đớn vươn đến trước mặt của Mặc Âm Trần: "Cuộc đời thật ngắn ngủi, ta rất có lòng tham, ta muốn tất cả của ngươi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa. . . . . ."

Hai mắt chứa nước khát khao thật sâu nhìn chằm chằm Mặc Âm Trần, hơi thở Âu Dương Sùng Hoa nỉ non như mang theo một loại hương thơm hoa Lan thanh nhã, yếu ớt từ từ di chuyển đến tóc mai bên tai, đầu tiên là ấm áp sau đó nóng dần lên, như ngọn lửa đốt cháy khắp toàn thân. . . . . .

Tay Mặc Âm Trần run run, chạm đến cổ Âu Dương Sùng Hoa, tiếp xúc được da thịt trơn mịn như tuyết, giống như bị mê muội thuận thế tìm đến cổ áo, ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường.

". . . . . ."

Thân mình Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên co rúm lại, cắn chặt môi. . . . . .

Ngón tay không có chỗ dựa, lại không bắt được thứ gì, ngoại trừ không khí rét lạnh ở đây.

Gấp rút ngắn ngủi, nặng nề thở dốc. . . . . .

Âm thanh phát ra nồng đậm đến mức chán ghét, còn có mái tóc thật dài như tơ phất phơ lay động trên mặt đất, giống như nước chảy róc rách. . . . . .

Mặc Âm Trần hưng phấn, con ngươi đen từ từ nhiễm lên một tia đỏ đậm. . . . . .

Thế nhưng hắn lại lưỡng lự như một hài tử không biết làm sao, tay không ngừng được phần run rẩy, chỉ là cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi vén lên áo của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Hiện ra trước mắt toàn bộ trắng như tuyết, khoảnh khắc này thẳng thắn chân thật đều ở tại trong mắt hắn, làm cho hô hấp của hắn ngừng lại.

Giữ hốc mắt chảy xuống một dòng chất lỏng nóng bỏng.

Là kích động, là vui sương, hay là chua sót đau khổ, từ lâu đã không còn phân biệt rõ.

Tay vừa nâng lên di chuyển dời xuống. . . . . .

"Ân. . . . . ."

Trên da thịt có chút lạnh lẽo bỗng nhiên bị một khối lửa nóng bao quanh, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa không đè nén được, khẽ ngâm nga. . . . . .

Nhưng chỉ có nửa tiếng, liền gắt gao dừng lại, trên trán bao phủ lấm tấm một tầng mồ hôi.

"Sùng Hoa. . . . . ." Mặc Âm Trần thở gấp, nhưng mắt lại mang theo ý cười, nói: "Thì ra Sùng Hoa cũng sẽ có một vẻ mặt đáng yêu như vậy. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, quay đầu ra hướng bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng rơi trên mặt đất, giống như ẩn hiện làn nước ẩm ướt sáng bóng, đó là nước mắt bầu trời đêm, bầu trời ở trên, hồng trần ở dưới, sinh sinh tử tử cũng giống như dòng nước chảy không bao giờ hết. . . . . .

Mà vết nước mắt nơi khóe mắt cũng đã khô cạn, chỉ còn lại một chút màu đỏ nhợt nhạt, tựa như khói.

"Âm Trần. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa khẽ gọi, thanh âm giống bị thứ gì ngăn chặn lại trong cổ họng, hô hấp đứt đoạn, ho khan như sắp tắt thở, nhưng vẫn cố chấp gọi hắn: "Âm Trần, Âm Trần. . . . . ."

Mặc Âm Trần từ từ ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK