Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua trên ngón tay không hiểu nhiều, hơn nữa trong nháy mắt nhiệt độ là chân thật , thực sự không phải là nàng ảo tưởng.
Cho dù đến bây giờ, nàng vẫn có thể cảm giác được còn sót lại dư âm tuy nhiên chiếc nhẫn đã không hề sáng lên.
Chỉ là vì cái gì mà mình không cách nào tháo chiếc nhẫn này xuống được?
Từ lúc nhìn thấy chiếc nhẫn kia thì nàng chỉ muốn tháo ra, nhưng lại không có cách nào tháo ra, giống như chiếc nhẫn này gắn liền với ngón tay nàng vậy.
Bạch Tố Nương nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi trên giường, chưa lau khô nước mắt lại một lần chảy xuống, nàng bước nhanh đến đến bên giường, ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, khóc to: "Sùng Hoa con của ta, rốt cuộc con cũng đã tỉnh, nương mà Sùng Hoa ,con sẽ không có việc gì"
Âu Dương Sùng Hoa để mặc Bạch Tố Nương ôm nàng, mà nàng cũng rốt cục ý thức được mình đã trở lại nơi này.
Lại một nữa trở thành Tam tiểu thư của Âu Dương gia.
Vì cái gì
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nàng chỉ nhớ rõ mình mang theo Giáo sư Hà Điền lao ra khỏi sở nghiên cứu, mình đang lái xe, sau đó, sau đó thì cái gì cũng không nhớ rõ.
Lần này tỉnh lại thì đã ở nơi này
Bạch Tố Nương khóc một hồi, liền kêu Ngân Tụ bưng canh bổ.
Âu Dương Sùng Hoa chính là nghe lời của Bạch Tố Nương từng miếng từng miếng uống canh, trong đầu thì nghĩ đến việc khác.
Về sau cũng là từ miệng Ngân Tụ mới biết được, mình rõ ràng đã nằm suốt hai tháng.
Theo thời gian suy đoán, Âu Dương Sùng Hoa đã phát hiện, nàng trở về một ngày, bên này chính một tháng.
Thời gian có sự khác nhau rất lớn .
Hơn nữa, ở nơi này nàng cũng chỉ là Âu Dương Sùng Hoa mười hai tuổi.
Trời vừa chập tối, Âu Dương Bằng tới đây, hắn cũng chỉ nhìn Âu Dương Sùng Hoa một cách lấy lệ sau liền rời khỏi phòng.
Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường, hiện tại nàng căn bản không có thời gian suy nghĩ việc khác, chỉ nhìn chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn xem ra được làm bằng ngọc lưu ly, cũng không có gì đặc biệt nhưng chỉ có cái là không cách nào tháo xuống.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng của Bạch Tố Nương. "Lão gia, lần này Sùng Hoa có thể tỉnh lại, đều là bởi vì Phật tổ phù hộ, cho nên ta tính ngày mai mang theo Sùng Hoa đi Pháp Hoa Tự ngoài thành dâng hương, đồng thời cũng phù hộ Âu Dương gia chúng ta bình an."
"Tố Nương, những điều này bà tự an bài đi." Âu Dương Bằng có vẻ có chút mệt mỏi.
"Lão gia, gần đây ngài có phải mệt nhọc quá mức, chẳng lẽ là trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Tố Nương nhìn Âu Dương Bằng có chút gầy, ân cần hỏi han.