Mục lục
[Dịch]Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mực Ngạo Đình vội vã rời đi.

Ngân Tụ nhăn mặt, vẫy vẫy cổ tay đau, bưng nước trà đi vào trong đình, "Tiểu thư, thái tử làm sao vậy?"

Âu Dương Sùng Hoa gảy gảy dây đàn, khóe môi nở một cười sâu kín, "Ai biết được."

Ngân Tụ nghi ngờ trừng mắt nhìn, tò mò ngẩng đầu, nhìn hướng Mặc Ngạo Đình rời đi. . . . . .

Sắp hết một ngày, tinh thần mệt mỏi, người cũng mệt mỏi, miễn cưỡng mà ngủ đi.

Mặc Ngạo Đình không biết mình khi nào thì thiếp đi, đợi đến khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng sơ sài.

Bỗng dưng, từ dưới đất ngồi dậy, cái trán cảm thấy có chút đau đớn, giống như là có gì vật đập ở bên trong, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, thật lâu sau mới nhìn rõ ràng.

Chân trời phất có một tia sáng xuyên qua đám sương mù, mưa rơi từng giọt tí tách.

Thật là, ban đêm bầu trời đầy sao, nay vừa sáng đã mưa..

Bầu trời màu xám tro, giống như tâm tình của hắn.

Đột nhiên, một tiếng sấm sét phá tan sự thanh tỉnh.

Lúc này, một bóng người nhào tới, nặng nề đụng vào trong ngực Mặc Ngạo Đình, hai người liền ngã phía sau, đè trên người Mặc Ngạo Đình, hắn đưa tay vịn đầu vai của nàng, chậm rãi ngồi dậy.

Giả vẻ kinh ngạc, cặp mắt có vẻ u buồn, khẽ nâng lên, nhìn chằm chằm nữ tử xuất hiện trước mặt.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa không ngừng dựa sát vào Mặc Ngạo Đình, nàng vừa nắm chặt hai cánh tay của Mặc Ngạp Đình, vừa phát ra tiếng nức nở kinh hoàng.

"Sợ… Sùng Hoa …sợ ….nương… Âm Âm."

Mặc Ngạo Đình nghe câu nói đứt quãng, tim bang bang vang dội, tiếng tim đập bịch bịch, ngay cả tiếng sấm bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập.

"Đừng bỏ Sùng Hoa… không cần…. không muốn… Sùng Hoa"

Âu Dương Sùng Hoa dựa chặt lên đầu vai của Mặc Ngạo Đình, đem thân thể mình hoàn toàn co rúc ở trong ngực của hắn.

Thân thể mềm mại, liền cùng hắn chặt chẽ dán tại một nơi, trong mũi quanh quẩn chính là mùi thơm u nhã.

Mặc Ngạo Đình có cảm giác quen thuộc mùi thơm này, không phải là lần đầu tiên ngửi được.

Là ở lúc nào?

"Sùng Hoa sao?"

Lời nói chậm rãi từ trong miệng bật ra, thanh âm như bị tiếng gió thổi mất.

Mặc Ngạo Đình nâng cằm Âu Dương Sùng Hoa lên, "Là nàng a, đêm đó ở bờ sông Lạc Hà, ta nhìn thấy một nữ tủ, là nàng sao?

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh, nước mắt chảy xuống lông mi, nàng chớp mắt, nhìn Mặc Ngạo Đình.

Rồi sau đó giống như là nhớ ra cái gì, đưa tay nắm chặt, khẽ xoa hàng lông mày nhíu lại của Mặc Ngạo Đình, nói: "Ngân Tụ không thấy, Sùng Hoa sợ"

Hơi lạnh lẽo từ đầu ngón tay khẽ vuốt qua đuôi lông mày, mang theo chút run rẩy, lông mày đang nhíu lại cỉa Mặc Ngạo Đình lại xảy ra kỳ tích, ở trong tay Sùng Hoa giãn ra một chút.

Có lẽ, hắn hiện tại có thể hiểu, vì sao Cửu đệ của mình lại đối với nữ tử ngu ngốc này cuồng dại như thế.

Nàng thật tinh khiết, giống như một đoá sen trắng không nhiễm bùn.

Một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có thể làm lòng mình kéo căng như dây cung.

Mặc Ngạo Đình chợt nắm lấy tay nhỏ bé của Âu Dương Sùng Hoa, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.

"Đau."

Âu Dương Sùng Hoa cau mày, nước mắt rơi xuống, đầu vai khẽ run, cố gắng rút tay mình lại.

"Là nàng tự chuốc lấy, nàng không nên xuất hiện trước mặt ta, Âu Dương Sùng Hoa."

Mặc Ngạo Đình chẳng những không buông Âu Dương Sùng Hoa ra, mà còn kéo nàng đến trong ngực của mình, lần nữa nâng cằm của nàng lên.

Âu Dương Sùng Hoa mở một đôi mắt đen sáng ngời, nhìn Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình chợt nhào tới trên người Âu Dương Sùng Hoa, đôi tay thật chặt nâng lấy mặt của nàng, hung hăng hôn.

Hôn nàng, thậm chí là cắn, đem đôi môi nàng gặm sưng đỏ.

Sau đó, đem đầu lưỡi của mình đưa đến trong miệng của nàng, quấn lấy nhau, hút lấy hô hấp của nàng, cuồng dã mà muốn đem nàng nuốt vào bụng.

Âu Dương Sùng Hoa khó thở, ngực sôi trào.

Thân thể Mặc Ngạo Đình run lên, bất giác buông lỏng tay ra.

Âu Dương Sùng Hoa kịch liệt “khụ” , thở hổn hển, , tay nắm chặt thành quyền nho nhỏ, trốn một bên run lẩy bẩy.

Ngực giống như bị cái gì hung hăng ghim vào, cảm giác thống khổ, đau đến mức Mặc Ngạo Đình không thở nổi.

Trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ là giùng giằng đưa tay ra.

Đầu ngón tay chạm đến tóc nàng , nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve lướt qua lỗ tai của nàng, còn có gương mặt lạnh như băng.

Âu Dương sùng hoa nâng lên đôi mắt đẫm lệ mê ly, khóc sụt sùi, sợ hãi vươn tay, kéo lấy ống tay áo Mặc Ngạo Đình, thanh âm vừa nhỏ vừa mềm giông như tiếng đàn run rẩy trong gió thu, khiến cho trái tim mềm nhũn: "Âm Âm"

Bên trong đôi môi Âu Dương Sùng Hoa phát ra hai chữ, như sấm sét đánh giữa bầu trời, trong nháy mắt đem lòng hỗn loạn của Mặc Ngạo Đình đánh cho thanh tỉnh.

Hắn như bị sét đánh, đẩy Âu Dương Sùng Hoa ra.

Âu Dương Sùng Hoa thuận thế ngã trên mặt đất, nhìn hắn lao ra gian phòng, chạy nhanh vào trong mưa .

Cả người từ từ nằm xuống, cứ như vậy nhìn Mặc Ngạo Đình.

Bên môi Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười cười lạnh, bên trong đôi mắt đen chứa ý cười làm người ta phát run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK