"Vương gia, chúng ta đây là đang làm cái gì?"
Tiểu Lục tử đen thui sắc mặt nhìn người đang leo lên đầu tường, rình rình coi.
Đây là Vương gia à ?!
"Tiếp tục nhiều chuyện, bạt đầu lưỡi ngươi."
Mặc Âm Trần trừng mắt nhìn tiểu Lục tử, cả người ghé vào đầu tường.
Từ từ gượm đã, cái độ cao này thật đúng là làm cho hắn có chút toàn thân sợ hãi.
Cái vách tường của Âu Dương thế gia tại sao có thể cao hơn vách tường Cửu vương phủ nhà hắn được?
Tiểu Lục tử bịt tai lại, ai oán nhìn Mặc Âm Trần, tại sao mình lại gặp phải chủ tử lang băm, không đàng hoàng như vậy chứ?
Khó trách liễu phi nương nương mỗi lần tới gặp đều giữ vẻ mặt hết sức âm trầm.
"Ngươi xuống trước nhanh đi."
Mặc Âm Trần thúc giục tiểu Lục tử, nhảy xuống.
"Vương gia, ngài tạm tha nô tài a, nô tài bò lên cái này đã làm một thân mồ hôi đầm đìa rồi"
"Xuống dưới!"
Mặc Âm Trần không đợi tiểu Lục tử nói xong, trầm giọng ra lệnh.
Chủ tử mệnh lệnh, tiểu Lục tử không dám không theo, số khổ làm sao, mắt trợn trừng, tim đập hồi hộp treo người trên vách tường, lần lần dò xuống.
Thật vất vả mới hạ xuống mặt đất, người còn chưa đứng vững, thượng cấp lại truyền tới thanh âm, "Lục tử, ta tới đây"
"Á? Mẹ ơi "
Tiểu Lục tử bị Mặc Âm Trần trực tiếp lợi dụng cái lưng làm bệ đỡ, thiếu chút nữa té lăn quay.
"Lục tử, mau đứng lên."
Mặc Âm Trần lồm cồm bò dậy từ trên lưng tiểu Lục tử, vỗ vỗ tiểu Lục tử thúc giục.
Tiểu Lục tử chỉ cảm thấy cái eo mình thiếu chút nữa bị chặt đứt, cái Vương gia này thật đúng là có thể nhào hắn thật bột được.
Giãy dụa bò dậy, tiểu Lục tử đi theo Mặc Âm Trần, lén lén lút lút hướng phía trong sân đi đến
"Vương gia, ngài có nhớ rõ đường không vậy?"
Tiểu Lục tử nhìn khắp bốn phía trống trải ngoài một cái hồ sen, không khỏi nâng mặt nhìn về phía Mặc Âm Trần.
"Đây chính là nơi phụ cận, đồ chết tiệt Âu Dương Bằng, rõ ràng coi thường Vương Phi tương lai của bổn vương, an bài tại cái nơi chim không đẻ trứng này ."
Mặc Âm Trần nâng tóc lên, đối với cái bắc uyển vắng vẻ tĩnh mịch này, cất lời phê bình kín đáo.
"Như vậy không phải rất tốt sao, có thể đáp ứng được hành vi lén lúc của ngài."
Tiểu Lục tử nhịn không được lẩm bẩm một câu, hoàn hảo là không có ai đi đến tích viện, bằng không để cho người khác biết rõ, hắn đường đường Cửu vương gia lại bò tường đến xem chính Phi tương lai của mình, không cười rơi hết nguyên hàm răng mới là lạ.
"Ngươi biết cái gì !"
Mặc Âm Trần lại hung ác trừng trừng nhìn tiểu Lục tử.
"Vương gia, Vương gia"
Tiểu Lục tử vừa chuyển dời tầm mắt, rõ ràng thấy hai bóng dáng, an vị cách đó không xa hồ sen.
Đó chính là Âu Dương Sùng Hoa mà Vương gia tâm tâm niệm niệm, Cửu vương phi tương lai sao?
Mặc Âm Trần theo tiểu Lục tử chỉ tay, vén bụi cỏ ra, nhìn lại
Quả nhiên, bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn, chính là Âu Dương Sùng Hoa mà hắn đang tìm kiếm.
Nha đầu kia thật đúng là làm cho mình dễ tìm!
"Tiểu thư, người mau nhìn, hoa sen này nở đẹp quá."
Ngân Tụ hưng phấn kêu lên chỉ về phía hồ nước bên cạnh, cách nàng không xa chính là Âu Dương Sùng Hoa ngồi trên một hòn đá .
Âu Dương Sùng Hoa híp mắt, nhìn thấy trước mắt mình một mảng lớn thảm cỏ xanh dạt dào gàn hồ sen
"Tiểu thư, lúc này không có người đâu."
Ngân Tụ đảo con mắt bốn phía, ngay cả một người đều không có, nơi này chính là bắc uyển vắng vẻ nhất, ngày thường không mấy ai tới.
Âu Dương Sùng Hoa lại vẫn ngơ ngác ngồi trước hồ nước, nhếch đôi môi không hiển lộ điều gì trên mặt.
Nàng sớm phát hiện trốn phía sau lùm cây có hai người
"A nha, tiểu thư, cùng Ngân Tụ trò chuyện chứ sao?”
Ngân Tụ ghé sát vào trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, ngồi xổm người xuống, tựa vào bên cạnh nàng.
Âu Dương Sùng Hoa cúi người xuống, nhặt lên một cục đá ném về phía lùm cây.
"A nha, vật gì đó?"
Đột nhiên bị một vật lạ từ trên không trung đập trúng đầu, tiểu Lục tử hô thành tiếng.
Cả người cũng không nhịn được đứng lên khỏi lùm cây, vô tình lộ hết cả ra ngoài.
Khi hắn ý thức được cần phải rút trở lại thì phía trước đã truyền đến:
"Còn không ra à?"
Ngân Tụ chống eo, chỉ vào tiểu Lục tử.
Nàng cũng mới từ Âu Dương Sùng Hoa biết được lại có hai người trốn phía sau lùm cây, thật là kỳ cục .
Tiểu thư làm sao lại không lên tiếng, hóa ra là có chuyện như vậy.
"Ngàn vạn đừng kêu lên, ta liền đi ra."
Tiểu Lục tử ai oán nhìn mắt Mặc Âm Trần, phi thường vô tội đứng lên, hướng về Ngân Tụ giơ lên hai tay.
"Ngươi?"
Ngân Tụ khi nhìn rõ tiểu Lục tử thì không khỏi trừng lớn hai mắt.
"Rất không chính là ta sao? Ngân Tụ cô nương." Tiểu Lục tử níu níu tay áo Mặc Âm Trần, nhìn về phía Ngân Tụ nói ra: "Không chỉ có ta,."
Tiểu Lục tử lời này còn chưa nói xong, đã bị Mặc Âm Trần gõ đầu.
Khi hắn kêu đau, Mặc Âm Trần thập phần ưu nhã đứng dậy khỏi lùm cây, chân thành đi tới trước mặt Âu Dương Sùng Hoa.
"Sùng Hoa, ta xem như được nhìn thấy ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn qua nam tử tóc đen mắt đen này, hắn thật sự chính là cái kẻ một đầu tóc trắng, một đôi mắt sắc đỏ rực Mặc Âm Trần trong trí nhớ sao?
Vì sao, nhìn trên người hắn một chút cũng không cảm giác được phần khí phách nào?
"Sùng Hoa, ta rất nhớ ngươi nha. Ngươi rốt cuộc khi nào thì mới có thể đến bên cạnh ta? Ngươi sẽ không quên bản thân đã nói gì với ta đó chứ?" Mặc Âm Trần quệt khóe miệng, nhìn xem vẻ mặt oán niệm của Âu Dương Sùng Hoa.
Mặc Âm Trần tiến lên bắt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa
Ngân Tụ vốn muốn ngăn cản, lại bị tiểu Lục tử đứng cạnh ngăn cản, lại còn kéo nàng ra khỏi.