"Mạc Phi Lê, huyết ấn xoá đi bằng cách nào?."
Âu Dương Sùng Hoa gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, Mạc Phi Lê nếu biết nguồn gốc và triệu chứng của loại ấn hoa này, nhất định sẽ biết cách xoá ấn hoa này ra khỏi người nàng!
Mạc Phi Lê hơi cúi đầu, hắn nhíu mắt lại, nói: "Lâu chủ, mặc dù thuộc hạ biết nguồn gốc và triệu chứng của ấn hoa này, nhưng nếu muốn bỏ đi huyết ấn trên người của người, nhất định cần phải tìm người tạo ra huyết ấn này cho người. Chỉ có hắn, mới có thể giúp người bỏ đi huyết ấn."
"Ngươi biết ai là người tạo huyết ấn cho ta?"
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nhìn qua Mạc Phi Lê. . . . . .
"Thật ra thuộc hạ đã nói với lâu chủ rồi, chỉ là lâu chủ không đem lời nói của thuộc hạ để ở trong lòng thôi."
Mạc Phi Lê nhíu mày, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, mắt híp lại, ý cười hiện lên.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng chốc ngẩn ra, nhìn Mạc Phi Lê dò xét, liếc hắn một cái, "Ngươi nói là Cửu vương gia, Mặc Âm Trần?"
Mạc Phi Lê cười như không cười, "Đúng vậy."
"Chẳng lẽ hắn cũng là vu thuật sư?"
Âu Dương Sùng Hoa đi nhanh qua, đến trước mặt Mạc Phi Lê.
Mạc Phi Lê khẽ mỉm cười, trong nháy mắt đôi mắt toả ra ánh sáng, "Có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Mặc Âm Trần vì lâu chủ mà tạo ra huyết ấn."
"Mạc Phi Lê, rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu?"
Âu Dương Sùng Hoa từng bước một tiến lên, cách Mạc Phi Lê không quá một cánh tay…
"Cũng không phải là quá nhiều, nếu nhiều, thuộc hạ cần gì phiền phức như vậy, khiến lâu chủ đi tìm Cửu vương gia?"
Mạc Phi Lê cầm quạt quạt vài cái, hắn nhíu mày dường như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
"Ngươi là vu thuật sư?"
Âu Dương Sùng Hoa từ từ híp mắt lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng trên người Mạc Phi Lê.
Không khí bắt đầu thay đổi, càng ngày càng kì lạ, giữa hai người như có điều gì đang thay đổi. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa không rõ ràng, hiện tại là cảm giác gì. . . . . .
Chỉ biết, mỗi lần Mạc Phi Lê xuất hiện, sẽ mang cho mình một cảm giác khác.
Nụ cười trên mặt Mạc Phi Lê thuỷ chung không thay đổi, dường như vẻ mặt của hắn có được chỉ có nụ cười này.
Âu Dương Sùng Hoa đoán không ra, rốt cuộc nam nhân này đang suy nghĩ gì.
Nhưng, nhất định nam nhân biết được chuyện gì, hơn nữa bản thân mình cực kỳ muốn biết chuyện đó. . . . . .
Quạt giấy trong tay Mạc Phi Lê đung đưa một cái, ánh mắt của hắn, tựa như đang tìm kiếm. . . . . .
Dường như cũng giống Âu Dương Sùng Hoa, đang đánh giá đối phương.
"Không phải."
Không biết nhìn nhau bao lâu, lâu đến mức Âu Dương Sùng Hoa nghĩ rằng Mạc Phi Lê không muốn trả lời thì hắn lại lên tiếng.
"Không phải ?"
Mạc Phi Lê trả lời, có lẽ ngoài dự đoán của Âu Dương Sùng Hoa.
"Không phải, thuộc hạ làm sao là vu thuật sư?"
Mạc Phi Lê khẽ cười nói, ngón tay thon dài trắng noãn của hắn, từ từ gấp cây quạt lại, ưu nhã xoay người, đi về phía trước bàn, ngồi xuống.
Ánh mắt của Âu Dương Sùng Hoa nhìn theo nhất cử nhất động của Mạc Phi Lê. . . . . .
Mạc Phi Lê rất lợi hại, luôn khiến cho người khác đối với những lời nói của hắn sinh ra nghi ngờ, nhưng lại không tự chủ mà tin tưởng.
Mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng vẫn tin tưởng.
Lời hắn nói, cuối cùng đều trở thành sự thực. . . . . .
Hay còn có nguyên do khác, Âu Dương Sùng Hoa tạm thời không tìm ra lí do nào, nhưng lại một lần nữa có thể chứng minh, Mạc Phi Lê không phải là người tầm thường và đơn giản.
"Ta rất ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc là người như thế nào."
Âu Dương Sùng Hoa vén tay áo lên, nghiêng đầu dò xét Mạc Phi Lê, tự nhiên mà nói.
Hai hàng lông mày xanh đen của Mạc Phi Lê nhíu lại, cúi đầu cười: "Lâu chủ, thuộc hạ cũng chỉ là người phàm."
"Coi như là người phàm, cũng không phải người phàm bình thường."
Âu Dương Sùng Hoa nói một nửa, từ từ bước qua người Mạc Phi Lê. . . . . .
Mạc Phi Lê nắm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa lại, kéo nhẹ nhàng một cái, đã dễ dàng ôm nàng vào lòng. . . . . .
Mắt nhìn ánh trăng, trong phút chốc những hình ảnh rực rỡ được thay thế bằng một gương mặt. . . . . .
Mái tóc trắng, cả người hắn đều ở dưới ánh trăng , lóe tia sáng chói mắt. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn vào đôi mắt làm người ta kinh ngạc. . . . . .
"Lâu chủ, thật không cần thuộc hạ giúp người?"
Khoé miệng nhếch lên, nở nụ cười tươi, đôi mắt tím nhẹ nhàng lóe lên, giờ phút này Mạc Phi Lê giống như một con chim ưng, kiêu ngạo mà tự tin nhìn Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Vậy mà, sau một khắc, Mạc Phi Lê thu hồi phần chế nhạo, cười nói: "Xem ra, lâu chủ thật không cần thuộc hạ giúp một tay. . . . . ."
Mạc Phi Lê cúi xuống, nhìn một tay Âu Dương Sùng Hoa bóp cổ họng mình, không khỏi thở dài.
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng rời khỏi người Mạc Phi Lê, dùng hết sức, càng không nể mặt lấy đầu ngón tay quẹt qua cổ họng của hắn, để lại dấu vết thật sâu. . . . . .
Mạc Phi Lê cau mày, tay vuốt cổ bị thương, cũng không tức giận chút nào.
"Đa tạ lâu chủ xuống tay lưu tình."
"Mạc Phi Lê, đừng chọc ta nữa."
Âu Dương Sùng Hoa nói xong, thu hồi ánh mắt rồi xoay người sang chỗ khác, đi về phòng. . . . . .
Mạc Phi Lê sờ sờ của sống mũi của mình, có chút bất đắc dĩ mà nhún hai vai. . . . . .
Hắn liếc mắt nhìn bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất ở cửa phòng, nói: "Lâu chủ, nếu muốn bỏ đi huyết ấn, thì suy nghĩ kỹ lời nói của thuộc hạ. Thuộc hạ cáo từ."