Mục lục
[Dịch]Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phi Lê nói xong, nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt căm tức, từ từ đứng lên, chuẩn bị rời đi. . . . . .

Âu Dương Cẩm Nguyệt lập tức đứng lên, đuổi theo Mạc Phi Lê, vươn tay, lập tức đánh Mạc Phi Lê. . . . . .

Mạc Phi Lê không để cho Âu Dương Cẩm Nguyệt được như ý, hắn vững vàng bắt được tay Âu Dương Cẩm Nguyệt, "Hoàng hậu, đừng làm mất thân phận của người, Mạc Phi Lê cũng chỉ là một nô tài."

"Mạc Phi Lê, buông ta ra!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt hung hăng giãy giụa, quát chói tai Mạc Phi Lê.

Mạc Phi Lê cười lời nói của Âu Dương Cẩm Nguyệt, từ từ thu lại, đến cuối cùng mất hết. . . . . .

"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì bổn cung!"

Không khí lạnh lẽo khiến trong lòng Âu Dương Cẩm Nguyệt không khỏi run rẩy.

Nụ cười trên mặt Mạc Phi Lê biến mất, gương mặt chỉ còn lại sự âm lạnh đáng sợ. . . . . .

Nàng chưa từng thấy Mạc Phi Lê như vậy, giống như là đột nhiên thay đổi thành một người khác.

Ánh mắt Mạc Phi Lê nhìn chằm chằm Âu Dương Cẩm Nguyệt, tay của hắn từng chút từng chút siết chặt. . . . . .

Nhưng rất nhanh lại lui về phía sau môt bước, thả tay ra.

Âu Dương Cẩm Nguyệt lấy lại tự do, cả người lui về phía sau mấy bước.

Tâm tư lúc này mới ổn định, hô hấp cũng chầm chậm phục hồi lại bình thường.

"Mạc Phi Lê, ngươi đừng đi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt thấy Mạc Phi Lê lại chuẩn bị rời đi, vội đuổi theo. . . . . .

"Hoàng hậu, người còn muốn nói gì?"

Bươc chân Mạc Phi Lê dừng ở cửa, ngoái đầu nhìn lại Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Mạc Phi Lê, Bổn cung có thể không so đo chuyện trước kia, nhưng Bổn cung nhất định phải biết, lời ngươi nói một năm, rốt cuộc là thật hay giả!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng trước mặt Mạc Phi Lê, nàng cảm thấy khí âm hàn trên người Mạc Phi Lê không ngừng bao phủ lấy nàng.

Nhưng, nàng nhất định phải biết rõ.

Lời Mạc Phi Lê một năm trước nói với nàng, rốt cuộc là thật hay giả.

Mạc Phi Lê dò xét nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, khóe miệng từ từ phác hoạ lên một nụ cười giảo hoạt, lại làm người ta không thể nào bắt lấy.

Hắn nói: "Ta chưa bao giờ có nửa câu lừa gạt hoàng hậu, lời nói một năm trước, đều là thật."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Mạc Phi Lê hồi lâu. . . . . .

Tầm mắt của nàng không rời khỏi Mạc Phi Lê, cho đến khi. . . . . .

Đột nhiên, Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như được trút gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, lửa giận và sự bất bình trên mặt nàng, cũng dần biến mất.

"Nếu như vậy, Bổn cung vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ ngươi xây dựng Thông Thiên Tháp, hơn nữa Bổn cung còn có thể tin tưởng ngươi như trước đây."

Mạc Phi Lê khẽ cười nói: "Hoàng hậu sớm có thể nghĩ như vậy, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Đương nhiên Mạc Phi Lê sẽ trước sau như một thần phục hoàng hậu, cho đến khi hoàn thành tâm nguyện của hoàng hậu."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe Mạc Phi Lê nói, dường như cực kỳ vui vẻ, gật đầu nói: "Được, có câu này của ngươi, Bổn cung tới đây một chuyến, xem ra cũng không uổng công."

"Hoàng hậu nên tranh thủ thời gian trở về đi thôi, nếu không sẽ hư đại kế cuả hoàng hậu. Nếu Mạc Phi Lê không đoán sai, hiện tại muội muội của người, Tam tiểu thư Âu Dương gia, đã đi hoàng cung."

Mạc Phi Lê chậm rãi nói. . . . . .

Ánh sáng quanh quẩn trong đôi mắt mày tím và vẻ mặt cười như không cười, khiến người ta không hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe Mạc Phi Lê nói, giống như sấm sét đánh trên đỉnh đầu, run rẩy.

"Điều này sao có thể, tiểu tiện nhân không phải mất tích sao? Hơn nữa, tiểu tiện nhân làm sao đến hoàng cung gặp hoàng thượng, nàng rất vất vả mới trốn ra khỏi hoàng cung."

Căn bản Âu Dương Cẩm Nguyệt không thể nào tin Âu Dương Sùng Hoa trở về hoàng cung.

Mạc Phi Lê nhếch khóe miệng, cười nói: "Hiện tại và trước kia sao có thể giống nhau, tình huống hiện tại như thế nào, hoàng hậu so với bất kì ai cũng rõ ràng hơn cả."

Cả người Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như là bị cái gì đánh trúng, nàng vội vã đi tới trước mặt Mạc Phi Lê, hỏi: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Cửu vương gia?"

"Hoàng hậu quả nhiên thông minh."

Mạc Phi Lê nhẹ gật đầu.

Trong đôi mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt hiện lên sự ghen ghét. . . . . .

"Sùng Hoa chẳng lẽ thích Cửu vương gia?"

"Không thích cần gì phải đi tìm hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng thả Cửu vương gia."

Mạc Phi Lê thong thả nói.

"Có thể coi là như vậy, hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ . . . . ."

Tay Âu Dương Cẩm Nguyệt siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch phát ra tiếng “răng rắc”. . . . . .

Dường như bản thân nàng cũng không biết. . . . . .

"Hoàng hậu, dựa vào điểm này, không khó nhìn ra Âu Dương Sùng Hoa có tình cảm với Cửu Vương gia."

Mắt Mạc Phi Lê khẽ nheo lại.

Âu Dương Cẩm Nguyệt càng nghe càng kinh hãi, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Tại sao vừa bắt đầu Mạc Phi Lê luôn miệng nói nàng không nên tới.

Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra là Mạc Phi Lê vẫn luôn nhắc nhở mình.

"Mạc Phi Lê, xem ra Bổn cung thật sự là sai rồi, lời của ngươi một chút cũng không sai, vậy bây giờ Bổn cung phải làm như thế nào?"

Từ Mãn Nguyệt lâu trở về hoàng cung cũng không phải là hai ba bước là có thể đến.

Ít nhất cũng phải tốn một khắc, mới có thể về tới hoàng cung.

Coi như về kịp thì vào cung cũng cần tốn một khoảng thời gian.

Tính toán như vậy, nếu mình trở về, sợ rằng hoàng thượng đã cùng Âu Dương Sùng Hoa gặp mặt.

Đến lúc đó, hoàng thượng còn có thể để cho Âu Dương Sùng Hoa rời khỏi sao?

Huống chi, lần này Âu Dương Sùng Hoa vốn định lấy bản thân đổi lấy tự do cho Cửu vương gia. . . . . .

"Hoàng hậu, hiện tại người trở về may ra còn kịp, nếu chậm trễ hơn nữa, Mạc Phi Lê cũng khó bảo vệ địa vị hoàng hậu cao cao tại thượng của người."

Lời nói bén nhọn, như chê cười Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Dường như Âu Dương Cẩm Nguyệt không nghe được sự châm chọc trong lời nói của Mạc Phi Lê, vẫn không ngừng hỏi hắn, nên làm thế nào để giải quyết cuộc gặp gỡ của Âu Dương Sùng Hoa và hoàng thượng. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK