Cửa phòng.
Lạc Thanh Lưu và Liễu Trần Yên vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng, lúc này, từ bên ngoài lâu truyền tới xôn xao.
Thật xa liền nghe đến thanh âm tỳ nữ, chỉ thấy một tỳ nữ sắc mặt càng thêm tái nhợt chạy tới. . . . . .
Lạc Thanh Lưu cùng Liễu Trần Yên liếc mắt lẫn nhau, nói: "Trần Yên, ngươi đi xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Vâng."
Liễu Trần Yên đáp lời, xoay người rời đi.
Lạc Thanh Lưu đưa mắt, nhìn bóng dáng Liễu Trần Yên rời đi, cặp mắt không khỏi híp một cái. . . . . .
Qua không lâu, Liễu Trần Yên trở về, nàng đến gần trước người của Lạc Thanh Lưu, kê vào lỗ tai nhỏ giọng nói: "Là Âu Dương Cẩm Nguyêt."
Lạc Thanh Lưu cau mày, nhìn nghiêng dò xét Liễu Trần Yên, nàng nói: "Ngươi trước dẫn nàng đi đến thiên sảnh, ta sẽ đi vào nói cho Phi lê."
"Vâng."
Liễu Trần Yên theo lời nói Lạc Thanh Lưu, lần nữa rời đi.
Lạc Thanh Lưu xoay người lại, đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt lại có thể biết tới Mãn Nguyệt lâu, xem ra Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng là bỏ ra không ít thời gian.
Nếu không, làm sao có thể sẽ tra được Mãn Nguyệt lâu.
Nhưng người đến lần này là không có ý tốt a.
Nghĩ tới, Lạc Thanh Lưu đẩy cửa, đi vào trong phòng.
Trong phòng, Mạc Phi Lê đang đứng ở trước chậu đồng rửa tay, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu đang từ bên ngoài đi vào. . . . . .
Mắt tím lướt nhẹ qua một tia kinh ngạc, hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Quả thật, hoàng hậu đã tới đây."
Lạc Thanh Lưu dựa ở bên cửa, nhìn nghiêng nghiêng Mạc Phi Lê ở trong phòng, nói.
"Âu Dương Cẩm Nguyệt?"
Hàng lông mày Mạc Phi Lê nhíu lại.
"Rất có bản lãnh không phải sao?"
Lạc Thanh Lưu giật giật khóe miệng, nàng đứng thẳng người lên, từng bước từng bước, hướng đến gần Mạc Phi Lê.
Theo ánh mắt từ trên người của Mạc Phi Lê, tìm đến nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường . . . . . .
"Âu Dương Cẩm Nguyệt xem ra rất gấp."
Mạc Phi Lê lau sạch sẽ đôi tay, từ chậu đồng đi về phía trước giường, hắn ngồi vào chỗ trên mép giường của mình, dường như cũng không có ý đinh rời đi.
Lạc Thanh Lưu đi đến bên giường, cúi đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngủ say trên giường. . . . . .
"Ngươi định làm gì, không đi tiếp kiến vị hoàng hậu kia, thật sự có thể?"
Mạc Phi Lê nhúc nhích hai hàng lông mày một chút, nụ cười hời hợt cân nhắc sâu kín hiện lên ở trên mặt, nói: "Đi đương nhiên sẽ đi, bất quá nếu như nàng đã tới đây, cũng không kém chờ lâu một hồi."
Lạc Thanh Lưu nghe lời nói của Mạc Phi Lê lãnh đạm, bỗng nhiên che miệng khẽ cười một cái, "Phi Lê, không phải là ngươi cố tình làm cho hoàng hậu khó chịu sao? Nói như thế nào, nàng cũng là hoàng hậu vương triều Lung Nguyệt a."
"Âu Dương Cẩm Nguyệt nếu có thể điều tra đến Mãn Nguyệt lâu, xem ra nhất định nàng đã biết không ít"
Mạc Phi Lê đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang ngủ say của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
"Vậy không phải là ngươi nên lập tức đi gặp nàng?"
Ánh mắt Lạc Thanh Lưu nhìn chằm chằm Mạc Phi Lê, nhìn động tác dịu dàng của hắn, mí mắt hơi nhảy lên xuống.
"Tình huống Sùng Hoa bây giờ, vẫn chưa ổn định."
Ngón tay trắng noãn, Mạc Phi Lê nhẹ nhàng đặt ở Anh Hoa huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Lạc Thanh Lưu cúi đầu xuống, chỉ thấy từ chỗ đầu ngón tay Mạc Phi Lê đang toát ra một luồng ánh sáng mỏng, từng chút từng chút xuôi theo thẩm thấu vào Anh Hoa huyết ấn của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Anh Hoa huyết ấn vốn là đẹp đẻ do ánh sáng tẩy rửa xuống , từ từ phai màu. . . . . .
Cùng lúc đó, Lạc Thanh Lưu cũng nhìn thấy rõ ràng, màu sắc khuôn mặt Mạc Phi Lê từ đầu vốn là trắng nõn đến bây giờ quanh quẩn màu xanh. . . . . .
"Phi Lê, ngươi không sao chứ?"
Lạc Thanh Lưu đi lên, khẽ vịn lên chớp đầu vai Mạc Phi Lê.
"Không có việc gì. . . . . ."
Mạc Phi Lê ngồi thẳng người, từ mép giường đi về khoảng cách phía trước. . . . . .
Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa trên giường cũng không có bất kỳ khởi sắc, hỏi: "Sùng Hoa như thế nào, huyết ấn vẫn không có biện pháp cởi ra sao?"
"Tạm thời vẫn chưa có."
Mạc Phi Lê đi tới trước bàn, tự rót cho mình một chén nước trà, từ từ ngồi xuống. . . . . .
Sắc mặt tiều tụy vẫn không che giấu được hai mắt tím tinh nhuệ của hắn, từ trong chảy xuôi mà qua chính là một tia rung chuyển không dễ dàng phát giác.
"Sùng Hoa còn phải kéo dài như vậy bao lâu? Thời gian của ngươi còn đủ sao?"
Lạc Thanh Lưu đưa mắt, nhìn về phía Mạc Phi Lê ngồi trên băng ghế uống nước trà.
Mạc Phi Lê chỉ là chậm rãi từ từ uống nước trà, tựa như đối với cái vấn đề này của Lạc Thanh Lưu, hắn cũng không muốn trả lời.
Lạc Thanh Lưu thấy Mạc Phi Lê không có ý định trả lời, thở dài, nhún đầu vai một cái, nói: "Được rồi, coi như là ta hỏi nhiều, ngươi cũng để cho Âu Dương Cẩm Nguyệt chờ đã đủ lâu, có phải nên đi xem nàng một chút hay không? Dù sao ngươi vẫn còn có chút chuyện, cần nàng đi?"
"Quả thật."
Mạc Phi Lê để ly trà trong tay xuống, từ trên ghế đứng lên. . . . . .
"Ngươi sẽ đi gặp Âu Dương Cẩm Nguyệt thế nào?"
Lạc Thanh Lưu nhìn toàn thân Mạc Phi Lê nhăn nhúm, thêm khuôn mặt tiều tụy của hắn.
Mạc Phi Lê được Lạc Thanh Lưu nhắc nhở , không khỏi nhướng mày cười một tiếng, nói: "Vẫn là Thanh Lưu suy nghĩ chu đáo, vậy ta về phòng trước một chút, Sùng Hoa trước hết giao cho ngươi."
"Ân, mau đi đi."
Lạc Thanh Lưu khoát khoát tay, xoay người đi qua. . . . . .
Ánh mắt Mạc Phi Lê ngắm nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm ngủ ở trên giường lần nữa.
Từ đáy mắt nổi lên một tia không đành lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể quay người lại, bước nhanh mà rời đi.
Lạc Thanh Lưu đứng ở trước giường, lẳng lặng nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường. . . . . .
Cho đến khi truyền đến âm thanh đóng cửa, hơi thở nàng ngừng lại, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng từ từ ngồi ở trên mép giường, ánh mắt ổn định dừng lại ở trên mặt Âu Dương Sùng Hoa đang nhắm chặt hai mắt. . . . . .