Mục lục
[Dịch]Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay của nàng siết chặc ống tay áo Mặc Âm Trần.

Sùng Hoa?

Mặc Âm Trần cúi đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ở trong ngực.

Âu Dương Sùng Hoa ngước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn vào tầm mắt Mặc Âm Trần, Âm Trần, ngươi đi làm đi.

Vậy tối nay đi tìm ngươi, được không?

Mặc Âm Trần luôn cẩn thận từng li từng tí, lấy lòng Âu Dương Sùng Hoa, hắn thậm chí không biết, mình vì sao phải quan tâm nữ nhân này như thế.

Sợ là kiếp trước, mình thiếu nợ nữ nhân này, cho nên kiếp này tự mình ở lại để hoàn trả những tội nghiệt kia.

Cho nên, mới có thể vừa thấy nàng, sẽ có loại cảm giác đau lòng, còn muốn vì nàng làm chút gì, muốn bắt nàng trói chặt lại.

Ân.

Âu Dương Sùng Hoa khẽ lên tiếng.

Mặc Âm Trần được Âu Dương Sùng Hoa đáp lại, suýt nữa không nén được phần vui mừng như điên, vui vẻ nói: Ngươi biết không, đây chính là lần đầu tiên ngươi cho phép ta đi tìm ngươi.

...

Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nhìn Mặc Âm Trần vui vẻ không thôi, cũng không nói nữa lời.

Vậy ta đi làm chút chuyện, làm xong, ta liền đi tìm ngươi.

Mặc Âm Trần không yên lòng, nhắc lại hết lần này đến lần khác.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Mặc Âm Trần lúc này mới không muốn, ra khỏi cửa viện.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng lưng đã đi xa, bên trong con ngươi chìm xuống , phát ra nồng đậm hận ý, không cách gì thay đổi được.

Mặc Âm Trần, tại sao ngươi phải làm trái với lời thề, tại sao ngươi độc ác như thế, đem con của chúng ta giết chết!

Mặc Âm Trần, ngươi khiến cho ta làm sao không hận ngươi!

Trong đầu xa xôi hiện lên một màn kia, vốn tưởng rằng đã bị mình chôn thật sâu trong trí nhớ.

Đêm đã khuya, Âu Dương Sùng Hoa vừa mới ngủ, bởi vì một đạo tiếng sấm mà thức tỉnh.

Tròng mắt đen trong đêm tối lóe sáng, nhìn chằm chằm nóc giường không một cái nháy mắt, tia chớp từ bầu trời chiếu xuống dưới, càng thêm làm cho nàng đặc biệt đáng sợ.

Bên ngoài mưa lớn tầm tã, Âu Dương Sùng Hoa trong phòng chỉ cảm thấy tháng sáu năm nay, trời hình như đặc biệt lạnh.

Mặc dù mình đã quấn chăn thật kín, vẫn không cách nào xua đi phần lạnh lẽo.

Là bởi vì giấc mộng kia?

Giấc mộng đó như thật.

Tay của nàng bất giác vuốt ve lên bụng bằng phẳng, trong bụng của nàng từng có một sinh mệnh nhỏ bé, vậy mà, hiện tại tất cả, chỉ là trở thành một giấc mộng.

Mặc Âm Trần, Âu Dương Cẩm Nguyệt..

Ta mất đi tất cả, cũng sẽ lấy lại từ trên người của các ngươi.!

Ta sẽ cho các ngươi nếm thử, toàn bộ đau khổ mà ta ở nơi này đã trải qua.

Ta sẽ vì hài tử báo thù!

Tiếng mưa rơi dần dần lấn át tiếng sấm, Âu Dương Sùng Hoa cầm áo khoác ở bên giường, đứng dậy choàng lên.

Đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa, ban đêm bởi vì cơn mưa xối xả mà trở nên mông lung, đêm yên tĩnh cũng chỉ có mưa rơi làm bạn.

Ánh mắt lơ đãng đảo qua, bỗng thấy một bóng người, giữa mưa to đi về phía bên này.

Con ngươi đen thâm thúy, trên môi yếu ớt nở ra nụ cười, Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt qua.

Nhưng mà, ở lúc nàng xoay người lại thì một tia chớp xẹt qua, trong thoáng chốc hình như vùa thấy được giấc mộng kia.

Đứng lặng một hồi lâu, nàng trở lai bình thường, tay vịn một đầu áo khoác, thong thả bước đi về phía cửa phòng.

Mặc Âm Trần lau nước mưa trên mặt, hắn cảnh giác nhìn bốn phía một chút, vừa rồi hắn hao phí rất nhiều nội lực, mới có thể vượt qua tường, tiến vào trong viện.

Không gõ cửa cũng chỉ là sợ sẽ ồn ào đến Âu Dương Sùng Hoa nghỉ ngơi, thật ra thì hắn có thể nghĩ cách khiến Âu Dương Sùng Hoa ra ngoài.

Chẳng qua, hắn cũng không có làm như vậy.

Tự nhiên sờ sờ cái mũi, Mặc Âm Trần đang định đi về phía cửa sổ phòng Âu Dương Sùng Hoa, không ngờ…

Cửa phòng vốn là đóng chặt, lại ở trước mặt của hắn mở ra, mà hiện tại ngay cửa ra xuất hiện một người, hắn càng thêm kinh ngạc, giật mình.

Mau vào, còn sững sờ ở bên ngoài làm cái gì?

Âu Dương Sùng Hoa mở cửa ra, kêu Mặc Âm Trần .

Mặc Âm Trần sửng sốt nửa ngày, thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng vui vẻ nhảy vào trong phòng, đồng thời trở tay đóng cửa phòng lại.

Âu Dương Sùng Hoa đi về phía trong phòng, đốt đèn, đi tới trước tủ treo quần áo, lục lọi cái gì.

Mặc Âm Trần đứng ở cửa, toàn thân hắn ướt đẫm, bởi vì bên ngoài cửa sổ gió lạnh thổi tới, không nhịn được liên tục run cầm cập.

Âu Dương Sùng Hoa cầm cái chăn đi tới trước mặt của Mặc Âm Trần, đưa cho hắn, Mau mau lau khô người nha.

Mặc Âm Trần vội vàng nhận lấy, khoác ở trên người, Sùng Hoa, làm sao đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ?

Nếu ta ngủ, có phải hay không ngay cả phòng của ta, ngươi cũng muốn nhảy cửa sổ đi vào?

Âu Dương Sùng Hoa liếc nhìn, mở ra cánh cửa sổ.

Hắc hắc, chỉ có Sùng Hoa là hiểu rõ ta nhất, biết ta hôm nay nhất định sẽ tới đây, còn muốn ở tại cửa sổ chờ ta.

Mặc Âm Trần run run thân thể, cười khúc khích nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

Hôm nay mưa lớn như thế, ngươi còn tới đây làm cái gì?

Âu Dương Sùng Hoa rung động không thôi nhìn Mặc Âm Trần.

Ta nếu nói cho ngươi, hôm nay sẽ tìm đến ngươi, thì nhất định sẽ tới, cho dù đao thương hạ xuống, ta cũng sẽ đến.

Thân thể Mặc Âm Trần run rẩy, quấn lấy cái chăn.

Nếu là ngã bệnh, làm sao bây giờ?

Sùng Hoa là lo lắng cho ta sao?

Mặc Âm Trần thò người ra, để sát vào bên cạnh gò má Âu Dương Sùng Hoa,mong đợi hỏi.

Đừng dựa gần vào người ta, ngươi cả người đều ướt đẫm.

Âu Dương Sùng Hoa đẩy Mặc Âm Trần ra, đi về phía bên cạnh bàn.

Mặc Âm Trần cười ha hả đi theo sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, một hồi gió mát thổi tới, làm hắn rùng mình một cái, càng thêm nhịn không được, hắt hơi một cái.

Nhưng khi hắn thấy Âu Dương Sùng Hoa đóng cửa sổ lại, liền cười, cười đến thật đắc ý.

Sùng Hoa, ta đã nói, phải chờ ta.

Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK