Âu Dương Cẩm Nguyệt dường như không có nghe được lời nói châm chọc của Mạc Phi Lê, chỉ là không ngừng hỏi hắn tới cùng, giải quyết như thế nào Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Ngạo Đình đi gặp mặt. . . . . .
Tiếp tục như vậy, nàng thật sự sẽ mất đi ngôi vị hoàng hậu.
Nàng nhận lấy đau khổ, chịu đựng đã một năm qua, đem nước chảy về biển đông.
Kết quả là, nàng cũng chỉ là bàn đạp cho Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .
Nàng không thể để cho mình trầm luân như thế, không thể. . . . . .
Tuyệt đối phải ngăn cản bọn họ gặp mặt.
"Phi Lê, bây giờ ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta, nhất định phải giúp ta!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt hoàn toàn bị rối loạn, nàng nắm lấy cánh tay mạc Phi Lê thật chặt, thỉnh cầu.
Hiện tại nàng đã không còn tư thái gì của hoàng hậu, chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương.
"Ta không thể mất đi tất cả, những thứ này vốn nên chính là của ta, đúng là ta phải nhận được."
Âu Dương Cẩm Nguyệt không kiềm được khóc lóc nước mắt chảy đầy mặt.
Mạc Phi Lê nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt đã hoàn toàn mất đi lý trí, giữa mắt tím lướt nhẹ qua một tia thương hại. . . . . .
Nữ tử này vẫn luôn đem mình giả dạng cao quý, hiện tại bất quá cũng chỉ là người đáng thương hại.
Thật ra thì Âu Dương Cẩm Nguyệt sai lại càng sai ở chỗ, nàng quá mức tự phụ.
Chưa bao giờ nghĩ đến người nào ngoài bản thân, nếu như nàng có thể độ lượng hơn một chút, có lẽ kết quả của nàng cũng sẽ không thê thảm như thế.
"Hoàng hậu, hiện tại ngươi nên lập tức trở về cung, Phi Lê dĩ nhiên sẽ vì ngươi giải quyết chuyện này."
Mạc Phi Lê nhẹ nhàng vỗ vào lưng bàn tay đang bị Âu Dương Cẩm Nguyệt nắm lấy. . . . . .
"Có thật không? Chỉ cần ta bây giờ đi về, là có thể ngăn cản tất cả xảy ra sao?"
Nước mắt ăn mòn kiêu ngạo Âu Dương Cẩm Nguyệt, nàng khẩn cầu và chờ đợi nhìn Mạc Phi Lê, mong chờ đáp án.
Phi Lê gật đầu, lên tiếng: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi bây giờ lập tức trở về, ngươi sẽ không mất đi tất cả."
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe lời nói Mạc Phi Lê, từ từ nở nụ cười, nàng vô cùng kích động cầm tay Mạc Phi Lê, nói: "Được, được, ta bây giờ lập tức trở về, lập tức đi trở về. . . . . ."
Nói xong, Âu Dương Cẩm Nguyệt buông ra tay Mạc Phi Lê, nàng bước nhanh chạy như bay ra khỏi thiên sảnh. . . . . .
Mạc Phi Lê nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa, trong mắt thoáng hiện một tia cười lạnh. . . . . .
"Âu Dương Cẩm Nguyệt thật sự đúng là rất đáng thương."
Từ sau lưng Mạc Phi Lê, sâu xa chuyển đến một thanh âm lộ ra ý cười.
Mạc Phi Lê chậm rãi xoay người, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, khi thấy Lạc Thanh Lưu thì hắn cười nói: "Đây là kết quả tốt nhất của nàng, cũng là nhất định phải bị trừng phạt. Trên đời này không có người nào là đáng thương, tất cả đều chỉ có thể trách mình."
"Lời của ngươi thật đúng là tàn nhẫn." Lạc Thanh Lưu từ từ đi tới trước người của Mạc Phi Lê, tay của nàng từng điểm từng điểm lướt qua tóc trắng Mạc Phi Lê: "Cho dù là ta, có đôi khi cũng rất khó phân biệt được, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ."
"Là người hay quỷ, cũng không quan trọng, không phải bảo ngươi trông coi Sùng Hoa sao? Thế nào ngươi lại ở chỗ này?"
Mạc Phi Lê từ trước người của Lạc Thanh Lưu rời đi, hắn từng bước một đi tới hướng cửa.
"Không phải ngươi đã tính toán rồi sao, coi như hiện tại Âu Dương Cẩm Nguyệt quay trở về, nhưng mà kết quả nhận được cũng chỉ có một."
Ánh mắt Lạc Thanh Lưu nhìn chằm chằm bóng dáng bất động đứng ở cửa ra vào. . . . . .
Thật ra so với bất luận kẻ nào thì Mạc Phi Lê hiểu rõ hơn hết, Âu Dương Cẩm Nguyệt đến, chính là để kéo lên tất cả màn che.
Thật ra thì ngày mà hắn vẫn luôn mong đợi đã đến. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Minh Châu làm đèn, giường bằng bạch ngọc, một phòng xanh vàng rực rỡ.
Toàn bộ trong đại điện, chỉ có một mình Mặc Ngạo Đình tự mình treo đèn, phê duyệt một chồng tấu chương gấp xếp cao ngất như đồi núi.
Bóng dáng mê hoặc, kéo thật dài dưới ánh trăng sáng, chậm rãi đi về phía trước.
Đoạn đường đi tới này, thật ngoài ý muốn lại không có ai ngăn cản nàng.
Mà cửa chính đã mở sẵn cho nàng, giống như từ lâu đã dự đoán được sự xuất hiện của nàng.
Tròng mắt đen Âu Dương Sùng Hoa như ngập đầy nước, long lanh trong suốt, mỗi bước đi của nàng đều mang theo tầng tầng vầng sáng, nàng giống như là tiên tử lầm lỡ nhập vào người trần thế, xinh đẹp thướt tha ở trong đại điện.
Từ phía trước xuất hiện bóng dáng, khiến cho Mặc Ngạo Đình đang vùi đầu trong đóng tấu chương, từ từ ngẩng đầu lên. . . . . .
Tròng mắt đen sâu kín rơi vào trên người đang đứng thẳng ở giữa đại điện, trong ánh mắt của hắn có một phần vui sướng đã lâu không thấy.
Nhưng mà hắn cũng không có rời khỏi chỗ ngồi, chỉ là dùng một loại âu yếm thưởng thức, nhìn nàng từ trên xuống dưới. . . . . .
"Ngươi biết ta sẽ đến."
Lời nói không có dao động, chậm rãi từ trong đại điện truyền ra.
"Trẫm biết ngươi sẽ đến."
Mặc Ngạo Đình buông ra tấu chương trong tay, ngồi thẳng người dậy, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta đã đến như ngươi mong muốn."
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, hai đường lông mày dưới ánh đèn từ từ khép lại, từng chút nhíu thành một đường.
Nàng thu lại đôi môi, thần thái tự nhiên, nhìn không ra chút cảm tình.
"Ngươi vẫn là không có chút nào thay đổi, trẫm vẫn luôn đang suy nghĩ, nếu như ngươi thật sự là người đần độn. Ngươi tuyệt đối sẽ không tươi cười như vậy, Sùng Hoa, ngươi nói đúng không?"
Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng chậm chạp nói xong, nhưng nói năng lại rất có khí phách.
"Cái gì cũng không lừa được ngươi."
Nhàn nhạt mỉm cười, từng điểm từng điểm ở trên mặt Âu Dương Sùng Hoa tràn ra. . . . . .
Nàng giống như một đóa hoa Quỳnh, chẳng biết lúc nào sẽ nở rộ, chẳng biết lúc nào sẽ héo tàn.
Chính là làm cho người ta đi chờ đợi, suy đoán. . . . . .
Mặc Ngạo Đình cười nâng lên hai đường mày kiếm nồng đậm, nói: "Nhưng mà vẫn là bị ngươi lừa."
Âu Dương Sùng Hoa lại chậm rãi lắc đầu: "Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, người chân chính lừa gạt ngươi, là bản thân của ngươi, hoàng thượng."