Gần tới miếu Thành Hoàng, trên đường phần nhiều là thiện nam tín nữ đến thắp hương. Hai bên đường có rất nhiều gian hàng bán đồ ăn và đồ chơi trẻ con đặc sắc. Trần Bình An mua cho Lý Bảo Bình và Lý Hòe mỗi người một xâu mứt quả, sau đó hai đứa trẻ bắt đầu so xem của ai lớn hơn. Kết quả Lý Hòe may mắn hơn một chút, hắn liền vui sướng nhảy nhót, giơ xâu mứt quả kia lên cao, chạy vòng quanh Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất.
Lý Bảo Bình yên lặng ăn mứt quả, sau đó lặng lẽ vươn một chân ra. Lý Hòe không để ý bị vướng chân ngã sấp, xâu mứt quả trong tay bay ra ngoài thật xa, may mà hòm sách nhỏ bằng trúc xanh buộc tương đối chắc. Lý Hòe ngồi dưới đất khóc lớn như xé nát ruột gan, còn Lý Bảo Bình thì ngước đầu lên, cố ý nhìn ra xung quanh.
Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười, gõ đầu cô bé một cái. Hắn đỡ Lý Hòe hai chân đang đạp lung tung dậy, mua cho thằng bé một xâu mứt quả khác. Lý Hòe nín khóc mỉm cười, cầm lấy mứt quả sạch sẽ, lại nhặt xâu dính đầy đất lên, mỗi tay một xâu lắc lư, chỉ là lần này đứng cách xa Lý Bảo Bình một chút.
Lý Bảo Bình trợn mắt nói:
- Ấu trĩ!
Rất kỳ quái, dường như bất kể Lý Bảo Bình ức hiếp thế nào, Lý Hòe cũng chưa từng ghi hận tiểu cô nương học cùng trường này. Thậm chí hắn còn không tức giận, nhiều nhất chỉ là uất ức, tự mình thương tâm. Chuyện này Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất đều không hiểu được. Lâm Thủ Nhất chỉ có thể giải thích là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lý Hòe cần phải có Lý Bảo Bình chỉnh đốn.
Thôi Đông Sơn từ sớm đã rời khỏi đội ngũ, dừng chân trước một gian hàng bán đồ linh tinh. Vu Lộc muốn dừng xe chờ, thiếu niên áo trắng chỉ thờ ơ, cũng không ngẩng đầu lên, phất tay bảo Vu Lộc đi theo đám Trần Bình An. Còn hắn thì lựa trái chọn phải, cảm thấy không hứng thú lắm, dự định rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu.
Chủ sạp là một thanh niên mặt mày xảo trá, luôn lạnh nhạt với khách hỏi thăm giá cả, cho nên buôn bán càng vắng vẻ. Thấy Thôi Đông Sơn dáng vẻ giàu sang, giống như con cháu của nhà quyền thế trong quận thành, hắn lập tức đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy khỏi ghế. Hắn cúi đầu khom lưng, nói rằng mười mấy món đồ cổ này đều là của gia truyền do tổ tiên trong nhà để lại, ít nhất cũng có hai ba trăm năm lịch sử. Chỉ là hôm nay trong nhà gặp nạn cần bạc gấp, nếu không thì có đánh chết cũng sẽ không lấy ra bán.
Thanh niên này vừa nhìn đã biết là bị tửu sắc làm hao mòn, thấy mời chào thế nào thì đối phương cũng không lên tiếng, bèn dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế. Hắn nào dám ép mua ép bán, đám lão gia thiếu gia xuất thân từ nhà quyền thế trong quận thành, ai mà không thể nhổ nước bọt dìm chết hắn? Huống hồ nghe nói trong phủ của những người kia gần như hàng năm đều có tiên sư trên núi ra vào, mỗi lần đều mở rộng cửa, cảnh tượng còn khoa trương hơn dịp lễ tết, pháo nổ vang trời, giống như muốn cho cả quận thành biết nhà bọn họ nghênh đón khách quý thần tiên. Nói không chừng người đến sạp nhỏ này của hắn cũng là một vị tiên thì sao.
Thôi Đông Sơn đột nhiên hỏi:
- Đồ vật trên bàn gói hết lại, mười lượng bạc có đủ không?
Thanh niên lắc đầu, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Vị công tử này, thật sự không phải ta hét giá, những bảo bối này đúng đồ tốt do nhà ta nhiều đời truyền xuống. Trong gia phả nhà ta ghi lại rõ ràng, tổ tiên từng làm thầy giáo của thái tử tiền triềuc. Đồ vật do lão tổ tông như vậy để lại, một món bán bảy tám lượng bạc cũng không quá mức đúng không?
Vẻ mặt của hắn đỏ bừng, cầm lấy một bức tượng lưu ly dài nửa tấc, cẩn thận đưa cho Thôi Đông Sơn xem, chỉ tiếc vật này màu sắc ảm đạm, bề ngoài không tốt:
- Công tử, ngài nhìn kỹ xem. Nếu như thị lực tốt một chút, có thể nhìn thấy rõ cả lông mày của mỹ nhân lưu ly này. Còn có nếp nhăn trên vạt áo, có thể nói những thứ cực kỳ nhỏ bé cũng hiện ra toàn bộ. Lui một vạn bước mà nói, vật phẩm lưu ly hiếm lạ như vậy, cho dù phẩm chất lưu ly quả thật không cao, bán ba bốn lượng bạc cũng không xem là trái lương tâm chứ? Cộng thêm những bảo bối khác lớn lớn nhỏ nhỏ, công tử ra giá mười lượng đúng là hơi thấp. Công tử ngài hãy giúp đỡ, tăng giá lên một chút nhé?
Thôi Đông Sơn nghiêm túc suy nghĩ một lúc:
- Vậy thì mười một lượng?
Thanh niên thiếu chút nữa bị một hơi của mình làm ngạt chết, ngây người như phỗng nhìn vị thiếu niên áo trắng cả người đầy phong thái thần tiên này, cuối cùng thở dài nói:
- Công tử ngài đừng đùa ta nữa.
Thôi Đông Sơn cười ha hả, hỏi:
- Có nhận ra bạc hoa tuyết không?
Thanh niên sững sốt gật đầu, cười khổ nói:
- Dĩ nhiên nhận ra. Cha chú của tiểu nhân cũng xem là xa hoa phát đạt, con đường gần miếu Thành Hoàng này có mười mấy cửa tiệm từng là sản nghiệp của nhà tiểu nhân.
Thôi Đông Sơn từ trong tay áo lấy ra một nén bạc, đập xuống mặt bàn:
- Hai mươi lượng bạc Đại Ly, so với loại bạc kém chất lượng của nước Hoàng Đình các ngươi, thế nào cũng ngang với hai mươi lăm lượng, có đủ bao hết đống đồ nát trên bàn này không?
Thanh niên lén lấy mớ gia sản này từ trong nhà ra, trong lòng đại khái muốn kiếm khoảng hai mươi lượng bạc. Vừa nghe Thôi Đông Sơn nói như vậy, hắn lập tức tươi cười rạng rỡ, cầm lấy nén bạc kia lặng lẽ ước lượng một phen. Sau đó giống như sợ đối phương đổi ý, hắn vội vàng giấu kỹ nén bạc, hai tay kéo góc vải dưới mép bàn nhấc lên, cuốn thành một cái bọc đẩy tới trước người Thôi Đông Sơn, cười đến không khép miệng được:
- Vị công tử này, tất cả thuộc về ngài.
Thôi Đông Sơn xách cái bọc trêu chọc:
- Nếu dám bán hàng giả cho ta, ta sẽ quay lại tìm ngươi, để cho ngươi ăn từng món vào bụng.
Thanh niên cười xòa nói:
- Tiểu nhân là người hiền lành nổi tiếng ở quận này, trước giờ làm ăn không lừa gạt người già và trẻ con. Công tử cứ yên tâm, vụ mua bán này bảo đảm công tử chỉ lời chứ không lỗ.
Thôi Đông Sơn đuổi kịp đám người Trần Bình An, đi đến gần xe ngựa, tiện tay ném cái bọc cho Tạ Tạ. Sau đó hắn lại đi đến bên cạnh Trần Bình An, chỉ vào nóc nhà nổi bật của miếu Thành Hoàng cách đó không xa, giới thiệu:
- Miếu Thành Hoàng này là lớn nhất nước Hoàng Đình, tương truyền là Thành Hoàng cai quản mấy châu vào năm cuối tiền triều Tây Thục, cho nên mái được lợp ngói lưu ly màu xanh lá, quy cách rất cao. Những miếu Thành Hoàng bình thường chắc chắn không dám lợp loại ngói quý giá này. Ban đầu vị trí của nó nằm ở chỗ khác, sau khi thay đổi triều đại, họ Hồng cai quản đất nước mới dời nó đến dây. Thực ra vị trí cũ của miếu Thành Hoàng này là một nơi không tệ, có giếng nước cổ, đó là một giếng suối linh, linh khí tản mát ra có thể trợ giúp tu hành. Hôm nay nơi đó đã được một sơn môn của nước Hoàng Đình cải tạo thành nhà trọ, chuyên tiếp đãi người tu hành và nhà phú quý trong ngoài triều đình. Trong thế tục dưới núi, địa phương như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Trần Bình An hỏi:
- Có đắt không?
Thôi Đông Sơn ngẫm nghĩ:
- Đối với ngươi thì là đắt đến chết.
Trần Bình An liếc nhìn Lâm Thủ Nhất bên cạnh đang ngóng nhìn mái cong của miếu Thành Hoàng, nhẹ giọng hỏi:
- Đắt như thế nào?
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Mỗi người một đêm ít nhất trăm lượng bạc trắng. Còn những phòng ở gần cái giếng kia nhất, đoán rằng giá cả không chỉ gấp đôi.
Thôi Sàm thân là quốc sư Đại Ly, ban đầu nắm giữ một phần hệ thống tình báo của vương triều, chuyên môn nhằm vào thế lực trên núi của Đại Ly và quốc gia xung quanh. Chẳng hạn như nội tình lớn nhỏ của quận thành nước Hoàng Đình này, lịch sử đổi thay của miếu Thành Hoàng, thuộc về một trong số nội dung tình báo nhất định phải xem. Còn vì sao biết rõ giá cả cụ thể của nhà trọ kia, chỉ là lúc rãnh rỗi hắn tạm thời dùng để tiêu khiển giải sầu mà thôi. Hơn nữa nói không chừng lúc vào cung yết kiến hoàng đế bệ hạ, còn có thể xem như một câu chuyện thú vị lúc vua tôi đánh cờ.
Trần Bình An thấp giọng hỏi:
- Một đồng tiền kim tinh đổi thành bạc được bao nhiêu lượng?
Thôi Đông Sơn đưa tay chỉ vào miếu Thành Hoàng càng lúc càng gần, không nói gì.
Trần Bình An nghi hoặc hỏi:
- Có ý gì?
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Ý của ta là... trị giá một ngọn núi bạc lớn như vậy.
Trần Bình An há hốc mồm, nhìn miếu Thành Hoàng diện tích rộng lớn, kiến trúc kéo dài. Hắn lén nhấc nhấc cái gùi phía sau... đột nhiên cảm thấy hơi nặng.
Thôi Đông Sơn nhìn thấy chi tiết này, mặt không đổi sắc.
Trần Bình An do dự một lúc, khi sắp đi vào miếu Thành Hoàng, hắn dừng bước hỏi:
- Ta có thể mượn bạc của ngươi không?
Thôi Đông Sơn giống như đang đợi câu này của Trần Bình An, hai tay khép lại trong tay áo, cười híp mắt gật đầu nói:
- Đương nhiên là được. Ngươi có thể xem ta là một bách bảo đồng tử, muốn tiền có tiền, muốn pháp bảo có pháp bảo, chỉ có thứ ngươi nghĩ không ra chứ không có thứ ngươi cần không có.
Trần Bình An hạ quyết tâm, chậm rãi nói:
- Vậy tối nay chúng ta sẽ ở nhà trọ kia, sau đó bất kể dừng lại bao lâu, tất cả chi tiêu tạm thời do ngươi ứng ra. Sau đó ngươi báo cho ta một con số, tiền lãi do ngươi quyết định, sau này trở lại huyện Long Tuyền ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời, được không?
Thôi Đông Sơn rút một tay ra khỏi tay áo, khoát tay nói:
- Tiền lãi thì bỏ đi, đến lúc đó cứ trả tiền vốn cho ta là được. Thuận lợi cho người khác chính là thuận lợi cho chính mình mà.
Lúc này Lý Hòe đang cầm nửa xâu mứt quả, đột nhiên ngồi xổm xuống, mở to mắt nhìn chăm chú vào giày của Thôi Đông Sơn. Hóa ra chỗ đó có một con châu chấu nhỏ toàn thân trắng như tuyết, vốn định trèo lên áo bào, sau khi bị Lý Hòe nhìn chằm chằm lập tức đứng yên cứng ngắc.
Lý Hòe nhìn con vật nhỏ này, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền muốn đưa tay bắt nó. Châu chấu nhỏ màu trắng bạc bị sợ hãi, không dám tiếp tục giả chết, lập tức nhanh nhẹn nhảy lên, chân trước móc vào tơ nhỏ trên áo ngoài Thôi Đông Sơn, chạy nhanh đến bên hông, cuối cùng nhảy một cái treo dưới ống tay áo, thân hình khẽ lắc lư.
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn vẫn tươi cười như thường, cổ tay phải xoay một cái, hai ngón tay bắt được châu chấu, khẽ nắm hờ trong lòng bàn tay, nhét vào ống tay áo trái.
Sau đó lại xuất hiện một cảnh tượng ngạc nhiên hơn, con châu chấu vui vẻ nhảy nhót kia bỗng giống như băng tuyết tan rã trong lòng bàn tay hắn, sau phút chốc đã biến thành một nén bạc, chỉ là nén bạc này vẫn còn nhúc nhích.
Sau khi giấu kỹ nén bạc hoặc có thể nói là châu chấu trong tay áo, Thôi Đông Sơn nhìn quanh. Vẻ mặt Vu Lộc và Tạ Tạ vẫn bình thường, còn đám nhà quê đến từ động tiên Ly Châu như Trần Bình An thì đều kinh ngạc.
Thôi Đông Sơn hiển nhiên không muốn nói thêm gì, quay đầu bảo Vu Lộc:
- Ngươi và Tạ Tạ đi mua một ít nhang, sau đó chúng ta vào miếu Thành Hoàng. Tốt nhất thuận tiện mua một ống nhang, hình thức trang nhã một chút, nếu không ta sẽ không trả tiền đâu.
Vu Lộc dẫn theo Tạ Tạ rời đi. Trần Bình An nói toạc ra:
- Thôi Đông Sơn, nén bạc này là tiền lúc trước ngươi mua túi vật phẩm kia đúng không? Sao nó lại biến thành châu chấu chạy về?
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn vô tội:
- Ta rõ ràng đã trả tiền rồi, mua bán thanh toán xong, nhưng bạc lại tự mình mọc chân muốn chạy về tìm ta, khiến ta cũng rất khó xử.
Lý Hòe vẫn ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt hâm mộ tấm tắc nói:
- Thật là đồ tốt, nếu ta có một nén bạc như vậy, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Thôi Đông Sơn cúi đầu cười hỏi:
- Ngươi thích à? Có muốn không? Thứ này gọi là sâu bạc, không có tác dụng gì, chỉ dùng để chơi mà thôi. Loại yêu tinh này không biết sinh ra từ đâu, dù sao rất nhiều ngân khố cỡ lớn của vương triều cả trăm năm cũng chưa chắc xuất hiện một con. Hơn nữa cho dù xuất hiện cũng không lớn, nhiều nhất là biến ảo ra bạc vụn lớn một chút. Còn kích cỡ lớn như con trong tay áo của ta thì rất hiếm thấy, cho nên ta mới mang theo bên người. Hơn nữa nó nước lửa bất xâm, cho dù chịu đựng sức nặng vạn cân cũng sẽ không bị thương. Mặc cho ngươi cắt thành mấy chục mảnh, chỉ cần đặt chung với nhau, nó sẽ nhanh chóng khôi phục diện mạo hoàn chỉnh. Lý Hòe, nếu ngươi muốn thì ta có thể tặng cho ngươi.
Lý Hòe đứng lên, nghiêm túc trả lời:
- Ta chỉ có một chị gái, tên là Lý Liễu, nhưng tạm thời xem như là vợ của A Lương rồi.
Thôi Đông Sơn cũng biết phong cách nói chuyện của thằng nhóc này:
- Tặng miễn phí được không? Ta cũng không có hứng thú với chị của ngươi.
Lý Hòe hỏi:
- Vậy sau này ta dẫn theo đám Trần Bình An ăn ngon uống say, mỗi lần trả tiền xong có phải nó đều tự mình chạy về không?
Thôi Đông Sơn cười híp mắt gật đầu, rung tay khiến cho nén bạc kia chấn động rớt ra khỏi tay áo, đưa cho Lý Hòe.
Lý Hòe muốn cầm lấy nén bạc, bỗng nhiên động tác hơi khựng lại, quay đầu nhìn về Trần Bình An bên cạnh.
Trần Bình An nói:
- Ăn cơm đương nhiên phải trả tiền, không thể nghĩ cách ăn quỵt. Thôi Đông Sơn thế nào thì ta không quản được, nhưng Lý Hòe ngươi là đệ tử của Tề tiên sinh...
Lý Hòe lập tức đặt hai tay dính sát vào mông sau người, lắc đầu nói với Thôi Đông Sơn:
- Ài, vẫn thôi đi.
Trần Bình An tiếp tục nói:
- Lý Hòe, ta còn chưa nói xong. Sâu bạc có thể nhận, người ta có ý tốt tặng cho ngươi, ngươi cứ cầm trước rồi tính sau. Còn như sau này sử dụng thế nào, vậy thì cứ dựa theo quy củ sau này.
Ánh mắt Lý Hòe sáng lên, liền đoạt lấy nén bạc trong tay Thôi Đông Sơn, muốn nhét vào trong người mình. Hắn ngẫm nghĩ, vội vàng xoay người lại, quay lưng về phía mọi người, mở hòm sách nhỏ ra bỏ nén bạc vào bên trong.
Thôi Đông Sơn hậm hực thu tay lại, bất đắc dĩ nói:
- Đúng là cả ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt.
Vu Lộc đã mua về một ống nhang tinh xảo bằng gỗ hoàng dương. Ngoại trừ Tạ Tạ phải trông coi xe ngựa bên đường, những người còn lại đều đi vào miếu Thành Hoàng, từng người thắp nhang, sau đó nhìn thấy một câu đối ở chủ điện.
Trước khi chết chỉ có một thân một mình, đi âm ty mới hỏi con cháu ở đâu.
Kết quả là lưu lại tiếng xấu muốn đời, tới địa phủ mới biết vạn sự đều ngừng.
Thành Hoàng gia ở giữa, hai bên có quan lại phụ tá xếp hàng theo thứ tự, thanh thế to lớn. Chỉ riêng tượng đất tượng thần có chức vụ tướng quân đã nhiều đến tám pho, phân biệt là quan đứng đầu tám sở như sở Âm Dương, sở Tốc Báo, sở Chú Thọ. Thôi Đông Sơn nói miếu Thành Hoàng quy cách cao nhất Đông Bảo Bình châu cũng chỉ như vậy, còn lầu Thành Hoàng lớn nhất trên đời có tới hai mươi bốn sở, ngay cả sở Kiểm Bộ, sở Khu Dịch và sở Học Chính đều có, gần như có thể sánh ngang với triều đình của một nước nhỏ.
Lâm Thủ Nhất nhìn rất say sưa, còn Lý Bảo Bình lại không hứng thú lắm. Lý Hòe lá gan nhỏ nhất, chỉ dám theo sát bên cạnh Trần Bình An.
Mọi người cẩn thận xem tranh vẽ mười tám tầng địa ngục nổi tiếng trong chủ điện, cảm thấy không uổng chuyến này, sau đó rời khỏi chủ điện. Hậu điện là một phòng lớn tương tự phòng xử án của huyện nha, Thành Hoàng gia ngồi ngay ngắn sau bàn lớn, văn võ phán quan đứng hai bên. Câu đối ngoài phòng lại chỉ có một nửa: “Thành kính linh nghiệm, không cần ngươi dập đầu, mau mau thối lui”, vế sau hoàn toàn trống không.
Lần này Lý Bảo Bình lại cảm thấy hứng thú, bắt đầu suy nghĩ nội dung vế sau, nhưng nghĩ thế nào cũng không hài lòng, nhíu mày không muốn nhận thua.
Thôi Đông Sơn và Vu Lộc cũng đứng dưới câu đối trống không. Trần Bình An thì dẫn theo Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe đứng ở cửa nhìn vào phòng lớn. Bên trong có tượng nằm rạp dập đầu, có tượng mang theo xiềng xích, có tượng lại cúi đầu quỳ xuống.
Có một ông lão áo xanh không mang theo gia quyến, nhìn thấy hòm sách trúc xanh nổi bật của nhóm người Lý Bảo Bình, liền hiểu ngầm cười. Ông ta đi đến gần Thôi Đông Sơn, cùng ngẩng đầu nhìn về câu đối trống không, cười hỏi:
- Chư vị học giả nhỏ có nghĩ được vế sau không?
Thôi Đông Sơn ngoảnh mặt làm ngơ. Lý Bảo Bình một khi nghiêm túc suy nghĩ thì sẽ rất chuyên chú, thật sự không nghe thấy. Chỉ có Vu Lộc mỉm cười đáp:
- Có nghĩ một chút, nhưng bản thân cũng không hài lòng, thật sự là thiếu gấm chắp vải thô, không bêu xấu nữa.
Ông lão cười lớn cởi mở, giơ tay chỉ vào câu đối:
- Về câu đối này, quận thành vẫn luôn lưu truyền một quy củ ngầm. Dù là người hay quỷ, là yêu tinh hay quỷ quái, chỉ cần có thể viết ra vế sau phục chúng, sẽ có thể trở thành khách quý của miếu Thành Hoàng này.
Vu Lộc nghi hoặc hỏi:
- Lão tiên sinh, như thế nào mới xem là phục chúng?
Thôi Đông Sơn uể oải nói:
- Tự xét bản thân.
Lý Bảo Bình vừa giải quyết xong một mớ vấn đề trong đầu, vừa lúc nghe được câu hỏi đáp này, bất giác bổ sung:
- Đêm khuya yên tĩnh, lương tri sáng trong, tự xét bản thân, buột miệng thốt ra.
Ông lão áo xanh tóc trắng chậm rãi gật đầu.
Mặc dù cuối cùng Lý Bảo Bình không thể nghĩ ra vế sau thích hợp, nhưng ông lão kia vẫn nhất quyết muốn tiễn bọn họ ra miếu Thành Hoàng, tự mình đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười từ biệt mọi người.
Sau khi rời khỏi miếu Thành Hoàng cổ xưa, Trần Bình An tìm người hỏi thăm chỗ nhà trọ kia. Kết quả mọi người đều ngỡ ngàng không biết, giống như quận thành vốn không tồn tại một nơi như vậy. Hắn đành phải nhìn về Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn cười hỏi:
- Hay là bỏ qua đi? Ta cũng chỉ nghe đồn đại, chưa chắc đã là thật. Hơn nữa nếu không có một nơi ăn vàng nuốt bạc như vậy, ngươi cũng không cần mượn tiền ta.
Trần Bình An nhìn Lâm Thủ Nhất, người sau không hiểu chuyện gì.
Trần Bình An cố chấp nói:
- Các ngươi từ từ đi dạo trước, ta lại hỏi xem.
Thiếu niên giày cỏ đeo cái gùi một mình chạy chầm chậm tới trước, cách xa đội ngũ hỏi thăm hết người này đến người kia.
Thôi Đông Sơn đi về phía xe ngựa, vẻ mặt loáng thoáng không vui, không nhịn được oán thầm: “Trần Bình An ngươi cho dù vác một ngọn núi vàng núi bạc, nhưng đây là chuyện tiêu tiền như nước, cuối cùng vẫn là làm mướn không công cho người khác, còn phải ân cần như vậy sao?”
Lúc khom lưng vén màn xe lên, hắn quay đầu nhìn Lâm Thủ Nhất chẳng hay biết gì. Vào lúc này thiếu niên ánh mắt u ám lại đột nhiên cảm thấy đố kị.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

18 Tháng năm, 2021 12:01
hay quá bác :D

18 Tháng năm, 2021 06:05
- Qua những dòng miêu tả về cậu thiếu niên đại ca xóm dưới Lưu Tiện Dương, người đọc không khỏi liên tưởng đến hai nhân vật Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong bộ truyện trấn web Đại Đường Song Long ngày xưa của TTV. Qua những hành động rất nhỏ như cố ý đi vòng qua đống tro tàn của lá bùa vừa đốt; được Trần Bình An tri hô cứu mạng thì lấy danh nghĩa đi bắt nạt cậu thiếu niên nhà nghèo mỗi ngày nhưng thực chất có ý ngầm muốn bảo vệ, sợ đám con nhà giàu đến báo thù hay chặn đánh; những lúc Trần Bình An gặp khốn khó thì giới thiệu việc làm ở lò gốm hay đi đào giếng ... Có lẽ Lưu Tiện Dương là hình tượng tiêu biểu cho mọi mong muốn của những đứa trẻ trong xóm nghèo: có tình có nghĩa, cao lớn khỏe mạnh, dòng dõi binh gia, làm việc gì cũng thành thạo, hào sảng và đặc biệt là đầy khí phách cóc ngán bố con thằng nhà giàu nào.
Đến cả Trần Bình An còn thấy được Lưu Tiện Dương như một viên đá quý chưa được mài giũa, nói gì đến ba ông sư phụ lần lượt muốn nhận cậu ta làm đồ đệ. Đầu tiên có ông giáo họ Tề muốn miễn giảm học phí để cậu thiếu niên tiếp tục tới trường, thậm chí còn muốn bỏ tiền ra thuê làm thư đồng nhưng bị từ chối. Sư phụ làm gốm họ Diêu sau khi nhận cậu làm đại đệ tử thì cưng như trứng mỏng, lỡ tay đánh Lưu Tiễn Dương rướm máu đầu thì lo lắng không thôi. Cuộc sống xoay vần, lão Diêu qua đời, đến phiên sư phụ thợ rèn họ Nguyễn đến từ xứ khác chấm trúng cậu đại ca xóm dưới ngay và luôn, thậm chí còn nhận xét đây là một kì tài luyện võ, chứ đâu như lúc nhìn thấy Trần Bình An người ngợm đen nhẻm thì sút thẳng từ vòng ... phỏng vấn học việc! Phải nói đây là một nhân vật rất thú vị, tương lai ắt là người hành hiệp trượng nghĩa. Thật đáng mong chờ thay!
- @Lạc mầm non đoán quá chuẩn! Vị đạo sĩ trẻ mãi không già tiếp tục xuất hiện tại chương này. Trấn nhỏ như có màn sương bí ẩn như có như không, và vị đạo sĩ này cũng không ngoại lệ. Trấn nhỏ có hơn sáu trăm hộ gia đình (C.3), vậy mà trong nhiều năm liền chưa từng có người rút trúng quẻ Hạ? Là do đạo sĩ giở trò, hay là do mệnh của người dân tại đây đặc biệt tốt? Con chim sẻ như có linh tính vì sao không có hứng thú đồng tiền của Trần Bình An (C.3), mà lại thích chí ngậm tiền của Tống Tập Tân? Đạo sĩ không quan tâm tới tiền bạc, nhưng vì sao lại cuống cuồng “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, muốn xem bói cho người dân trong trấn nhỏ, và nếu tiền bạc không quan trọng thì phí trả công đoán vận là gì? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Đạo sĩ từng đưa ra 3 lời đoán vận.
Trần Bình An (C.3):
“ Số mệnh tám thước đừng cầu một trượng.”
Lưu Tiện Dương (C.4):
“Chỉ mong năm nay được thịnh vượng, ai ngờ số mệnh có tai ương.”
Đôi chủ tớ Tống Tập Tân (C.4):
“Hồ nước đầy... ếch kêu hỗn loạn, thứ đâm lòng người là nhân tâm. Nơi này công danh bèo trên nước, chỉ cần gió thổi dạt bốn phương!
Trạng nguyên vốn đến từ nhân gian, tể tướng chỉ là kẻ trên đời. Học theo tiên nhân danh tiếng lớn, đắc ý hả hê tinh khí thần!”
Dự là Trần Bình An đoản mệnh, Lưu Tiện Dương gặp bất trắc, chủ tớ Tống Tập Tân cuối cùng cũng có thể toại nguyện, từ cá chép hóa thành rồng, đường công danh một bước lên trời. Không biết chư vị đồng đạo nghĩ thế nào về 3 câu đoán vận này?
- Bản đồ trong chương 4 đã trải rộng hơn nhiều. Tớ đã thêm vào lò gốm, con suối, đường cái, đồng thời thêm vẽ thêm ảnh minh họa cho ngõ Đào Diệp và thay đổi vị trí của ngõ Nê Bình, ngõ Hạnh Hoa, giếng Thiết Tỏa, trường làng, rừng trúc.
(Ảnh được đăng tại forum của TTV)

16 Tháng năm, 2021 06:32
Vài dòng lan man - Chương 3:
- Người giàu sang, kẻ nghèo hèn. Sự cách biệt giàu nghèo luôn là đề tài được nhắc đến xưa nay, trong đời thật cũng như trong những dòng thơ văn. Trấn tuy nhỏ, nhưng sự khác biệt giữa hai tầng lớp này lại hiện rõ mồn một qua ánh mắt của cậu thiếu niên nhà nghèo Trần Bình An: “Con đường bên kia được lót bằng nhiều phiến đá xanh lớn, trời mưa cũng sẽ không đạp văng bùn lầy tung tóe. Trải qua người ngựa xe cộ giẫm đạp nghiền ép trăm ngàn năm, những phiến đá xanh phẩm chất cực tốt đó từ lâu đã được mài phẳng nhẵn bóng như gương.” Đường đã đẹp, cái tên của con đường đương nhiên phải làm toát lên cái nét cao sang quyền quý của các tộc họ và dinh thự quan lại đặt tại đây, cho nên lấy cái tên “Phúc Lộc”.
Trần Bình An chân lấm tay ... bóc đất nặn phôi quanh năm, lại thật thà chân chất nên nào có quen với việc đặt chân lên con đường đẹp đẽ như vậy; đến mức “hơi thấp thỏm, bước chân chậm đi, lại có phần tự ti, không kìm được cảm thấy giày cỏ của mình làm bẩn mặt đường.”
Tâm trạng của cậu thiếu niên trở nên lo âu bội phần khi đứng trước bức tường cao cửa rộng của nhà họ Lư, thậm chí còn cho rằng hành động “dùng tay kẹp góc phong thư” vì sợ ... bẩn của người hầu trong nhà, cũng như việc “xoay người bước nhanh vào trong nhà, đóng sập cánh cửa lớn”, không nói không rằng là điều hiển nhiên, chứ không phải là loại thái độ xem thường người dân xóm nghèo. Mà không chỉ có mỗi nhà họ Lư, quá trình giao thư cho bảy nhà quyền quý còn lại cũng “bình thường như vậy”, cũng lạnh nhạt không kém. Người đọc không khỏi thở dài, sau đó giật mình nhận ra rằng thay vì tác giả lồng những tình tiết miệt thị, “chứng tỏ đẳng cấp hơn người” thường thấy trong truyện mạng, sự thờ ơ lạnh lùng trong cách ứng xử giữa các nhân vật như thế này lại “thật”, lại đau thấu vào lòng hơn rất nhiều.
- Trái ngược hẳn với đám nhà giàu sống ở đường Phúc Lộc, đoạn đối thoại kì kèo vài đồng xu lẻ xem bói, nhưng lại đầy hơi ấm giữa người với người của đạo sĩ nghèo và cậu thiếu niên nghèo ... còn hơn giúp người đọc thấy được một nét đẹp khác trong con người của Trần Bình An. Cậu không bị ảnh hưởng bởi sự giàu sang tại ngõ Đào Diệp, không màng đến đường tài lộc eo hẹp đến mức bữa no bữa đói (C.1) của bản thân, mà chỉ muốn dùng hết số tiền kiếm được từ việc đưa thư để mua một lá bùa về đốt cho hai đấng sinh thành quá cố của mình. Đáng khen, đáng thương thay!
- Bản đồ vẽ trấn nhỏ đã được thêm vào các chi tiết như hình vẽ minh họa cho Trường làng, Rừng trúc, Miếu Con Cua, Đường Phúc Lộc, Ngõ Đào Diệp, Phủ quan. Những vị trí của các địa danh trên được sắp xếp theo tưởng tượng của người đọc, sẽ được cập nhật cho chính xác hơn khi qua những câu miêu tả của nhân vật trong các chương sau. Nếu mọi người có cao kiến nào khác, xin hãy thẳng thắn góp ý chứ đừng ngại ngùng chi. Đều là fan của Kiếm Lai cả.
(Ảnh được đăng tại forum của TTV)

15 Tháng năm, 2021 07:23
- Trần Bình An mưu sinh kiếm sống qua ngày bằng công việc phát thư từ ngoài trấn, nhờ đó người đọc mới có thể theo dấu chân của cậu thiếu niên nhà nghèo tham quan khung cảnh bên trong trấn nhỏ.
Dưới đây là bản đồ phác họa sơ về các địa điểm được đề cập trong chương 2 và mũi tên chỉ hướng đi của Trần Bình An từ ngõ Nê Bình đến cổng làng. Những vị trí của giếng Thiết Tỏa, ngõ Hạnh Hoa, trường làng, miếu Con Cua sẽ được chỉnh sửa lại khi các nhân vật trong truyện miêu tả kĩ hơn xuyên suốt các chương.
(ảnh được đăng tại forum của TTV)
- Qua hai chương đầu tiên, người đọc có thể phần nào hiểu được bản chất chịu khổ chịu tìm tòi học hỏi của Trần Bình An: gà chưa gáy sáng đã thức dậy, "lén học lỏm" các bài giảng tại ngôi trường làng, chăm chỉ luyện tập các tư thế nặn phôi dù không còn liên quan tới nghề gốm nữa (C.1)
- Trấn nhỏ ở nơi xa xôi hẻo lánh, nhưng bỗng có một tốp người ăn mặc giàu sang, "áo quần dày cộm", "chắc hẳn là rất ấm áp, có thể chịu lạnh được" xếp hàng chờ vào trấn. "Trấn nhỏ" nhỏ như cái ... lỗ mũi nhà người ta, cổng trấn rộng mở, đáng lý ai muốn ra muốn vào đều tùy ý, nhưng vì sao những con người quyền quý này dường như phải tuân thủ theo một quy tắc nào đó để tiến vào? Thân phận của họ là gì? Toàn bộ lò gốm đã đóng cửa, vậy vì sao họ phải lặn lội tới nơi này? Vì sao phải nộp "một cái túi thêu nhỏ" cho tay gác cổng lôi thôi, chua ngoa, mê ngắm gái và keo kiệt đến mức muốn ăn chặn mấy đồng xu lẻ của Trần Bình An?
Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải trong các chương sau

14 Tháng năm, 2021 09:16
Dịch có tâm thực sự xD

14 Tháng năm, 2021 05:47
Vài dòng lan man - Chương 1:
- Rất cảm ơn anh em dịch giả nhà Cá Cảnh quyết định theo dịch bộ truyện rất hay này. Nếu fishscreen có đọc thấy, xin cũng đừng ngạc nhiên. Tôi chỉ là một member cũ của forum gia nhập hơn 11 năm về trước thôi.
- Bản thân tôi không thể nói là chưa từng đọc qua Kiếm Lai, nhưng tuyệt đối không quá trăm chương dịch (do chưa có người cán mốc này), càng chưa từng nhìn qua bản convert, nên đây xem như là đọc Kiếm Lai lại lần thứ 2. Xin phép dùng đôi mắt và tâm thái của một người lần đầu đọc truyện để viết lan man theo từng chương.
- Ngõ Nê Bình (泥瓶), nê là đất, bình là chiếc bình chiếc lọ, có thể hiểu nôm na là hẻm bình đất, vừa nghe qua tên đã hình dung ra được con hẻm này bình dân mộc mạc đến mức nào.
Họ Trần, tên Bình An - Trần Bình An - một cái tên không thể nào bình thường hơn, hệt như tên con hẻm. Đã vậy người ngợm còn vừa gầy vừa đen. Tác giả vốn ưu ái giới cậu thiếu niên này ngay từ lúc truyện được bắt đầu, nhưng tôi vẫn không khỏi phải bật cười vì suýt nữa đã cho rằng đây chỉ là một cậu nhóc nhà quê thuộc tuyến nhân vật phụ nào đó mà thôi.
Quy mô của trấn không lớn, không vừa, nên chỉ có thể là trấn nhỏ, không có tên riêng, đủ để thấy nơi này nằm ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó không đáng nhắc tới. Tuy nhiên tác giả đã vớt vát lại một chút hứng thú của người đọc qua giới thiệu về nghề đồ sứ trứ danh của trấn. Tay nghề truyền đời của dân trong trấn nhỏ rất tốt, được triều đình ưu ái giao cho trọng trách làm đồ cúng tế lăng mộ, thậm chí còn có cả quan viên đến giám sát hàng năm.
Ngõ Nê Bình, cậu nhóc Trần Bình An, trấn nhỏ không tên, nghe qua thì chẳng có gì đáng để chú ý, nhưng khi ráp vào với chi tiết có liên quan đến triều đình thì nó trở nên có gì đó bất thường ngay. Có quan chức thay nhiệm kì hàng năm, có sắc phong “phụng chiếu sản xuất đồ dùng cúng tế lăng mộ”, ngay cả một cái ngõ cũng cố đào ra cho được cái tên Nê Bình theo truyền thống làm nghề gốm, thì vì sao trấn nhỏ lại không có tên? Vì không có ai dám đặt tên, vì kiêng kỵ, hay là vì đang ẩn dấu huyền cơ? Tôi từng đọc qua Tuyết Trung Hãn Đao Hành, tin tưởng rằng ngòi bút sắc bén của tác giả sẽ đưa người đọc từ bất ngờ này đến bất ngờ khác xuyên suốt bộ truyện này.
Vì đây là chương đầu tiên nên các nhân vật chỉ đang lần lượt xuất hiện, dù có huyền cơ thì vẫn chưa thể bàn luận được. Lão sư phụ họ Diêu, lão thợ rèn họ Nguyễn ở ngõ Kỵ Long, thân thế con riêng của hàng xóm lâu năm Tống Tập Tân, tỳ nữ Trĩ Khuê, thiếu niên áo gấm và lão già, người đàn ông trung niên và con cá, con rắn mối có cục u trên đầu dưới gầm giường. Từng chi tiết tưởng chừng như rất nhỏ cùng nhau đắp nặn thành một bức tranh làng quê muôn màu muôn vẻ đời thường, cộng thêm tiết tấu chầm chậm của truyện khiến tôi có cảm giác trang trải bình yên đến lạ. Có lẽ đây là cái hồn, cái nét riêng của bộ truyện này, khiến mỗi lần tôi đọc Kiếm Lai phải lấy tâm thái bình thản để trải nghiệm từng câu từng chữ trong truyện.
- Tôi có thấy một lỗi chính tả bé xíu trong chương truyện hơn vài ngàn chữ, là "sửng sốt" chứ không phải "sững sốt". Nếu dịch giả có liếc qua dòng này, xin hãy tiện tay sửa lại luôn. Xin cảm ơn bạn đã theo dịch bộ truyện này lần nữa.

05 Tháng năm, 2021 17:27
tuy ko đọc truyện dịch nhưng có chương mới là vô like truyện hay

22 Tháng tư, 2021 09:37
Dịch giả dịch tốt thật

21 Tháng tư, 2021 17:50
Cảm ơn dịch giả, cơ mà 1-2 năm nữa quay lại đọc :joy:

19 Tháng tư, 2021 19:22
Cảm ơn dịch giả.

19 Tháng tư, 2021 12:06
ủng hộ

18 Tháng tư, 2021 11:17
up ủng hộ bác dịch

18 Tháng tư, 2021 05:15
yeah yeah

07 Tháng tư, 2021 21:06
dịch rất hay đấy...thanks dịch giả

21 Tháng ba, 2021 01:07
VD như đoạn “thiên khai thần tú” mà dịch thì về sau lsao mà à ra thế khi tú thần khai thiên đc

21 Tháng ba, 2021 01:05
Chẹp, truyện này mà dịch thì cvt khổ thôi rồi, chương rõ dài mà nhiều khi khó mà dịch sát nghĩa đc. Hầy...

18 Tháng ba, 2021 23:44
Cám ơn các dịch giả.
Mình nghe nói truyện hay lắm nhưng đọc convert truyện này sao khó quá nên không đọc, giờ được đọc truyện dịch thì quá đã :D

18 Tháng ba, 2021 16:15
phần cuối cùng của chương trước khi chuyển sang chương tiếp theo

18 Tháng ba, 2021 15:39
ae cho hỏi trên app thì xem ai là converter hay dịch giả chương đó chỗ nào.
chả rõ ai dịch
BÌNH LUẬN FACEBOOK