- Tùy tiện vẽ vài nét?
Ngoại hương nhân vung hai tay:
- Con mắt chó của ngươi mù àh, đây là tuyệt tích ngàn năm Thái Hư Thần Bút đó! Thần binh như thế, rơi vào tay kẻ bình thường như ngươi nhìn cũng không ra được, uổng, quá uổng, không bằng đưa cho ta!
Tuyệt tích ngàn năm......
Thái Hư Thần Bút!?
Ông trời, chẳng lẽ Trầm Côn không phải kẻ lừa gạt, tấm linh phù này của hắn, thật sự là tuyệt thế thần binh vạn kim không đổi được?
Ngoại hương nhân bước ra ngoài, lão chưởng quỹ cũng mang theo một bụng đầy nghi hoặc đi theo, trốn đằng sau mép cửa lặng lẽ nhìn lén......
............
- Vị tiểu thư này, ngươi dám ở trong Bách Bảo Trai giết người, lá gan thật không nhỏ, trước hết lưu lại tên đi!
Cao thủ của Bách Bảo Trai đã tới, chặn ngoại hương nhân lại ở trước cửa điếm, kẻ đến là hai lão nhân khô gầy, trên người bọn họ tản ra ánh sáng màu trắng thể hiện thực lực Bạch Nguyên Vũ Tông trung đoạn, thần sắc rất kiêu ngạo.
Ánh mắt ngoại hương nhân đột nhiên trở thành tự giễu......
A La, ngươi thấy không? Bọn chúng chỉ là hai tên Bạch Nguyên Vũ Tông, mà đã dám giương nanh múa vuốt với ngươi rồi, chẳng bao lâu sau, cho dù là Hồng Nguyên, thậm chí là Lam Nguyên Vũ Tông, cũng sẽ dám ở trước mặt ngươi động võ!
Thôi! Thôi!
Ai bảo ngươi đã mất đi vũ hồn, trở thành gái lưu lãng chỉ có thể phát huy ra thực lực Vũ Linh đây chứ?
- Muốn đánh thì đánh, cần gì lưu lại tên!
Ngoại hương nhân lạnh lùng quát.
- Hừ, ngay cả tên cũng không dám nói, ta xem ngươi cũng chẳng phải nhân vật đầu mục gì, nhị đệ, ngươi lược trận, rồi ta lên!(Lược trận: ý bảo canh me ấy mà)( Biên : là canh gác bên ngoài, DG hình như là người miền nam!)
Lão giả lớn tuổi quát một tiếng, tay rút lấy một cột cờ dài hơn hai chục mét, ném về phía ngoại hương nhân, còn hắn thì theo sát phía sau cột cờ, giống như là một con diều hâu mạnh mẽ, hai tay chụp tới cổ họng ngoại hương nhân!
Chiêu thức này là do thú tôn Lý Mục sáng chế, quyền pháp tiêu chuẩn của quân đội Đại Triệu, một trong lục thức thú tôn, ưng trảo!
Ánh mắt của ngoại hương nhân càng thêm tự giễu......
Ưng trảo, chiêu thức này đã tồn tại hơn năm trăm năm rồi, bằng vào lực quan sát của nàng, ít nhất có thể tìm ra mười ba chỗ sơ hở!
Nhưng mà tìm ra thì sao cơ chứ? nàng có năng lực bắt được những sơ hở đó sao? A La nàng, chỉ là một phế nhân không có vũ hồn thôi
Ài, sớm chấm dứt trận chiến thương tâm này vậy......
Ngoại hương nhân mất hứng thú cắn đầu ngón tay, một giọt máu tươi dính lên trên linh phù của Trầm Côn......
- Xem linh phù của ta đây, phá!
Ngoại hương nhân hất linh phù bay ra khỏi tay!
Linh phù xuất khỏi tay, mọi người vây xem quanh Bách Bảo Trai đột nhiên cười lên điên cuồng.
- Ta không có hoa mắt chứ, không ngờ cô ta dùng linh phù bằng giấy trắng!?
- Điên rồi, điên rồi, đã sớm biết cô ta là người điên mà, chỉ cần huynh đệ chúng ta thu thập cô ta là đủ, cần gì phải kinh động hai vị trưởng lão cơ chứ?
- Ta còn tưởng ngươi có thể xuất ra chiêu thức gì? Chỉ là tờ giấy trắng? Hahaha...... Chịu chết đi!
Lão giả Bạch Nguyên thần sắc khinh miệt ,buông lỏng cảnh giác, lão giả áp trận thì càng khinh thường xoay người đi, thì ra chỉ là một nha đầu ngốc ra tay lung tung, nếu vậy mình không nhất định phải lược trận rồi, một mình đại ca là đã có thể thu thập nó!
Ngay lúc này trong tiếng trào phúng khinh miệt......
Trầm Côn ôm đầu, tìm một cống nước chui vào trong!
Thôi rồi!
Các ngươi không biết uy lực linh phù của bần tăng, thì cứ việc ở đó mà cười cho đã, bần tăng không rảnh cùng các ngươi tìm chết!
Nhớ lại cảnh tượng trận đánh trên Lan Vân Sơn, Quỷ Ảnh Phi Tri to lớn như vậy còn bị linh phù này đánh nát, thử hỏi con phố của Bách Bảo Trai này còn có thể chịu được sao? Con đường này, cũng không có kiên cố như cơ thể của Quỷ Ảnh Phi Tri!
A di đà phật, nguyện phật tổ phù hộ cho đám đui mù ngu si dại dột này......
Vào lúc này, tiếng trào phúng trên đường cái chợt đình chỉ!
Bầu trời đột nhiên trở nên tối lại......
Mây đen ầm ầm từ bốn phương tám hướng tụ lại, vây quanh linh phù đang nổi giữa bầu trời, linh phù cứ như vậy trôi nổi giữa không trung, chia làm tám tấm, mây đen cũng chia ra thành tám đạo cuồng lôi, phân biệt rót vào tám đạo linh phù!
Ầm! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tích lực hoàn tất, linh phù mạnh mẽ bùng nổ, trong nháy mắt, tám đạo sét cắn nuốt mọi thứ trong phạm vi năm mươi bước!
Nhưng mà cái này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!
Cái Trầm Côn vẽ, là linh phù Liên Tỏa ! (Liên tỏa: dây chuyền, mắc xích)
Xèo! Xèo!
Chỉ thấy mỗi một ánh sét tiếp xúc với một vật, liền lập tức chiết xạ dây chuyền ra tia sét thứ hai. Vì thế sấm sét ngày càng nhiều, phạm vi bị sấm sét công kích cũng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...... Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, những tiếng nổ thật lớn, các cửa hàng trên đường phố cũng bắt đầu lần lượt sụp đổ, mọi người bắt đầu hoảng hốt chạy trốn, động vật nào không kịp chạy trốn đều biến thành tro bụi, ngay cả đường phố chỗ Bách Bảo Trai, cũng bị vụ nổ đánh thành một đống đổ nát!
Quân lính vây xem choáng váng!
Tròng mắt lão bản cửa hàng bất động!
Khoảng cách của hai lão giả ở gần trung tâm vụ nổ, nên chết chỉ còn chừa lại tro tàn mà thôi!
Thiên nột!
Đây là linh phù gì vậy!?
- Ta có thể đi rồi chứ?
Ngoại hương nhân dường như đã sớm biết được uy lực của linh phù, lãnh đạm lắc đầu, bên ngoài mặc dù vẫn còn rất nhiều quân lính may mắn sống sót, nhưng bọn họ nhìn hai tay của ngoại hương nhân một chút, sợ hãi trực tiếp tránh ra tạo thành một đại lộ, thiên nột, người này nếu còn có thể xuất ra tấm linh phù thứ hai, chỉ sợ chúng ta chỉ còn lại tro mà thôi!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, ngoại hương nhân thản nhiên đi mất.
............
Lão chưỡng quỹ trốn ở phía sau mép cửa, cũng bị lôi quang trùng kích làm chấn động, may mắn hắn ở nơi này có không ít đồ tốt, vội vàng tìm nhanh một bộ áo giáp mặc lên người, cuối cùng mới không bị mất cái mạng già.
- Linh phù của Trầm Côn, tại sao lại có loại uy lực như vậy!?
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp, lão chưỡng quỹ ngồi trong đống đổ nát, ngây ngốc nhìn tất cả mọi thứ trước mắt......
Đáng chết!
Thật là đáng chết mà!
Ta thật sự đúng là mắt chó bị mù mà, không ngờ ta lại hoài nghi Trầm Côn là kẻ lừa gạt!
Thiên nột, Trầm Côn lừa gạt chỗ nào cơ chứ, hắn...... hắn chính là đại bảo khố có thể cung cấp siêu cấp linh phù, là đại tài thần!
Phải rồi, trong tay tài thần gia còn có linh phù!
- Người của Bách Bảo Khố nghe đây, không quản hết thảy mọi cách, lập tức đem Trầm Côn tìm về cho ta, ngay lập tức!
Lão chưởng quỹ đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về đám tiểu nhị còn đang ngẩn người rống lên.
- Tìm Trầm Côn?
Bọn tiểu nhị há hốc mồm, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của lão chưởng quỹ, còn tưởng rằng Trầm Côn đắc tội với hắn, lập tức phái người xuống ống cống bắt Trầm Côn lên.
- Lão chưởng quỹ, đã mang Trầm Côn đến rồi!
Hai tiểu nhị đi tới trước mặt lão chưởng quỹ, Trầm Côn bị bọn họ trói chéo tay sau lưng, đặt một cây gỗ ở trong, vẻ mặt ngây ngốc!
- Lão chưởng quỹ, ngươi...... ngươi bắt ta làm cái gì, ta đắc tội với ngươi sao!
Trầm Côn giả bộ làm bộ dạng không biết, rụt rè nói.
- Ai da, ai cho phép các ngươi đem tài thần gia trói lại hả?
Lão chưởng quỹ vung tay tát hai tên tiểu nhị hai cái tát, rồi hắn tự tay cởi trói cho Trầm Côn, vẻ mặt tươi cười đầy chân thành:
- Ai da, Trầm đại thiếu gia, mới vừa rồi là ta lỗ mãng, ra lệnh không rõ ràng, ngài đừng để ý, đừng để ý......
- Hiểu lầm à? Phù, ngươi làm ta sợ muốn chết!
Trầm Côn vỗ vỗ bộ ngực:
- Ta có thể đi được chưa?
- Đừng đi, đừng đi mà!
Lão chưởng quỹ mời Trầm Côn vào một trong túp lều tạm thời, cười cười nói:
- Đại thiếu gia, ta mới vừa rồi mắt bị mù, để ngài chịu thiệt rồi, haha, linh phù của ngài, quả nhiên là uy lực tuyệt luân!
- Linh phù của ta?
Trầm Côn vẻ mặt ngây ngốc.
- Đại thiếu gia, ngài cũng đừng giả đò hồ đồ với ta nữa!
Lão chưởng quỹ chỉ chỉ đống đổ nát bên ngoài,nói:
- Bách Bảo Trai biến thành như vậy, còn không phải là kiệt tác do linh phù của ngài sao?
- Hả!?
Trầm Côn nhảy dựng lên:
- Vụ nổ mới vừa rồi, là linh phù của ta gây nên sao?
Đạo diễn hết thảy mọi thứ, gần như phá hủy hết Bách Bảo Trai, rồi lại giả làm bộ dạng hoàn toàn không quan hệ gì tới mình, bần tăng cũng thật là......