- Nói nhỏ một chút…
Thiết hòa thượng lấm la lấm lét nhìn Trầm Phù Đồ đang trầm tư, lôi Trầm Côn ra phía sau đám người:
- Nghĩa phụ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói ra ngoài đâu đó…Ngươi có biết Trầm gia làm giàu bằng cách nào không? Hai mươi năm trước, Trầm gia là một tiểu gia tộc, có ba bốn trăm người, bảy tám vạn lượng bạc, mùa đông năm ấy, gia gia của ngươi ở chiến trường cứu được một người Dương gia sắp chết trận, Dương gia vì báo ân, liền đem mẹ ngươi gả choc ho ngươi, khi cưới mang theo ba vạn lượng hoàng kim, cùng với ba nghìn tráng đinh!
- Dương gia giàu có vậy sao?
Hai mắt Trầm Côn sáng rực.
- Dương gia Tống Nguyệt lại không giàu?
Thiết hòa thượng bĩu môi:
- Vấn đề là ở đồ cưới! Ngươi cũng biết đó, Trầm phu nhân là tiểu thư khuê các, hậu nhân của danh môn, cha ngươi thì chỉ là quý tộc trong mắt ‘hương ba lão’, vậy thì bọn họ có thể ở cùng nhau sao? Sau khi thành thân, Trầm phu nhân ỷ vào hậu trường vững chắc, căn bản không để cha ngươi vào mắt, thậm chí đêm tân hôn cũng chưa cho cha ngươi vào động phòng, nói là sợ lây dáng vẻ quê mùa trên người cha ngươi…
( Hương ba lão: lão nhà quê)
Thiết hòa thượng hít một hơi:
- Sau này bà ta ngày càng làm loạn, Trầm gia bị bọn chúng chia rẽ! Hiện tại, hơn nửa Trầm gia nằm trong tay Trầm phu nhân, nghe mệnh lệnh của cha ngươi chỉ có một ít người năm đó đi theo lão nhân Trầm gia…
- Thiết hòa thượng, người nói ta không bằng Dương Cửu sao?
Trầm Phù Đồ nghe được hai người nói truyện.
- Ơ kìa, hôm này thời tiết thật đẹp, bốn tiểu tức phụ cũng tới…
Thiết hòa thượng lảng tránh, làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của Trần Phù Đồ.
- Hòa thượng kia, ngươi còn dám giả vờ ngốc à? Trần Phù Đồ ta bế quan một năm, quả thật không bằng Dương Cửu, nhưng mà ta đã trở lại!!!
Trầm Phù Đồ nói nửa câu đầu còn giống nói đùa, nửa câu sau lại xoay chuyển gió mưa, quát lên:
- Dương Cửu thừa dịp ta bế quan, làm việc ác tày đình, thậm chí không thèm để ý đến sinh tử của mấy chục vạn dân chúng Tân Nguyệt thành, vẫn muốn hãm hại Trầm Côn! Nếu ta mà nhịn, không đáng làm nam nhi, không xứng làm người đứng đầu của Trầm gia! Thanh Sơn đầu lĩnh, Hắc bá, Thiết Hòa thượng, ngày mai lập tức tạo thành đội hình xuất chính! Trận chiến này các ngươi phải dẫm lên hàng nghìn, hàng vạn thi thể yêu thú, nói cho Tân Nguyệt thành biết, Trầm Phù gia Phù Đồ, đã trở lại!
- Xuất chinh, xuất chinh, xuất chinh!
Ba trăm Thanh Sơn tử sĩ đấm ngực ầm ầm, sắt thép trên tay và áo giáp phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
- Gia chủ, thương thế của người còn chưa khỏi hẳn, đừng hành động theo cảm tính!
Trong tất cả, chỉ có hắc bá còn bình tĩnh.
- Thương thế?
Trầm Phù Đồ cười lạnh:
- Thương thế của Trầm Phù Đồ ta, cho tới giờ đều là dưỡng thương trên chiến trường!
Hắn nhẹ nhàng che ngực:
- Hơn nữa, vũ hồn của ta, cũng không đợi được…võ tôn cấp Xích Địa Bách Lý, Trầm Phù Đồ ta cũng không đợi được để song vai đánh với ngươi một trận!
Cấp Võ tôn?!
Trong sơn cốc lại lâm vào yên lặng…
Vũ hồn của gia chủ, thăng cấp rồi?
Hắc hắc, các ngươi cứ chậm rãi kinh ngạc đi!
Thừa dịp mọi người đang ngẩn người, Trầm Côn lặng lẽ rời cốc, dọc đường đi cười toe toét.
Vũ hồn Trầm Phù Đồ thăng cấp, Hắc Bá, Thanh Sơn đầu lĩnh, Thiết hòa thượng, ba bạch nguyên vũ tông này cũng được thoải mái, bần tăng cuối cùng cũng có được hai chi chiến đội!
Đúng rồi, còn có A La…
Tính toán như vậy, bần tăng có thể có hai hoàng bốn bạch, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ!
Trầm phu nhân, ngày mai sắc mặt ngươi sẽ ra sao đây?
…
Sáng sớm hôm sau, tại cửa đông Tân Nguyệt thành.
- Nổi trống, tập hợp!
Tô An Chi toàn thân giáp trụ, lạnh lùng đứng trên cổng thành, ở dưới chân hắn hai cửa thành chậm rãi mở ra.
- Tân Nguyệt thành, ba nghìn vệ đội, đã tập kết xong!
Hòa Sơn là người đầu tiên từ cửa thành đi ra, ba nghìn lính sau lứng hắn chậm rãi chạy theo, đi vào trước trận hình trước cửa thành, tất cả cầm trong tay trường mâu, sát khí hùng dũng tạt vào mặt mọi người.
- Tô gia, Tô Nhất Minh dẫn đội, phụng mệnh đến tập kết!
Tô Nhất Minh thân mặt áo khoác da lông màu tuyết trắng, mang theo sáu võ giả cũng đi ra, mỉm cười với cha hắn trên cổng thành.
- Công Tôn gia, Công Tôn Y dẫn đội, phụng mệnh tập kết!
Người của Công Tôn gia cũng đã đến, Công Tôn Y đi phía trước nở nụ cười nhợt nhạt, thần bí khó lường.
- Ân!
Nhìn trận thế khổng lồ dưới cỏng thành, Tô An Chi gật gật đầu, hướng về Công Tôn Viễn hỏi:
- Công Tôn gia chủ, ngươi mang đủ vật tư đến chứ?
- Năm nghìn binh khí và áo giáp cùng một tháng lương thảo, không sai tẹo nào!
Công Tôn Viễn đau lòng.
- Tốt lắm!
Tô An Chi lại nhìn về phía Trầm phu nhân:
-Trầm phu nhân, chiến đội của Trầm gia đâu?
- Chiến đội của Trầm gia chúng ta vẫn chưa tới sao?
Trầm phu nhân ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh, thưởng thức chè xanh một cách tao nhã:
- To tướng quân, ngươi thấy đó, Trầm Côn không lấy ra bảy cao thủ, lâm trận rút lui…Thôi, quân pháp vô tình, tùy ngươi xử trí hắn!
- Trầm phu nhân, ngươi có vẻ rất sốt ruột đó!
Tô An Chi thấp giọng cười cười:
- Mấy ngàn người đang nhìn chúng ta nói chuyện quy củ quân đội đó biết không?
Nói xong, hắn giơ tay lên cao:
- Bắt đầu điểm danh! Điểm ba lượt không đến coi là lâm trận bỏ chạy, xử lý theo quân pháp!
- Đội bảo vệ Tân Nguyệt thành!
- Có!
- Công Tôn gia!
- Đã đến!
- Tô gia!
- Đến!
Tô Nhất Minh đi lền đài điểm binh, dưới thành liên tiếp truyền đến trả lời, chờ nhà cuối cùng trả lời xong, Tô Nhất Minh đắc ý nhìn khoảng đất trống dưới thành đắc ý cười:
- Chiến đội của Trầm gia ở đâu?
Không có ai trả lời…
- Lần thứ nhất chưa đến!
Khóe miệng Tô Nhất Minh thản nhiên nỏ nụ cười:
- Lần thứ hai báo danh, Trầm gia ở đâu?
Khu đất trống vẫn im ắng…
- Ha ha, Trầm Côn quả là lâm trận bỏ chạy!
- Ta nói àm, kẻ bất lực như hắn, sao có thể xuất ra một hoàng sáu bạch, bảy cao thủ được?
- Trầm phu nhân thật ác độc, vì gán tội danh cho Trầm Côn ngay cả thể diện của Trầm gia cũng không thèm để ý…
- Mặc kệ nó! Chờ khi xuất chinh trở về, chúng ta tới Phù Đồ tháp, đi xem ‘tên tuổi anh hùng’ của Trầm Côn là được.
Dưới thành vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
- Lần thứ hai không đến!
Tô Nhất Minh nhịn không được cừoi lên, nói lớn:
- Trầm gia đâu? Ba lượt điểm binh không đến, tội của Trầm Côn không thể tha thứ! Chấp pháp đội, lập tức chuẩn bị…
- Ai, lão huynh, lão huynh, ta không phải đến rồi sao?
Trầm Côn cười hì hì đi ra khỏi cửa thành, phía sau hắn có hơn mười cỗ xe ngựa đen, bánh xe lún xuống dưới đất hơn một tấc, không biết bên trong có những gì.
- Trầm Côn, ngươi có đến, nhưng chiến đội đâu?
To nhất Minh nghe thấy âm thanh cảu Trầm Côn, trong lòng nặng xuống, nhưng thấy hắn chỉ dẫn theo hơn mười cái xe ngựa, nhân công cũng chỉ là hơn mười tài xế, lập tức bật cười:
- NGười đâu, Trầm Côn không thể tạo thành chiến đội đúng hạn, ghi tên lên bại trận bảng!
- Ta nói nè Tô thiếu tướng quân, ngươi không thể nghe ta nói hết sao?
Trầm Côn buồn bã lắc đầu.
- Không hoàn thành quân lệnh, ngươi còn gì để nói?
Tô Nhất Minh gầm lên.
- Không có gì, chỉ là muốn xác nhận một chuyện thôi…
Trầm Côn ngồi xổm xuống, cười hì hì hướng về Trầm phu nhân hô to:
- Hắc, phu nhân trên cổng thành kia, ngày hôm qua ai đã nói, nếu ta có thể đưa ra hai chi chiến đội, nàng sẽ châm trà xin lỗi ta nhỉ?