Mục lục
[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tô thiếu tướng quân, vừa rồi ngươi nói, miến là tinh hạch xuất ra nhiều hơn của ngươi, xem như là quân công a…

Chứng kiến sắc mặt kinh ngạc của Tô Nhất Minh, Trầm Côn cười càng thêm vui vẻ.

Sờ sờ túi tiền, kỳ thật hắn còn có thể lấy ra càng nhiều tinh hạch.

Nhưng mà có thể làm cho Tô Nhất Minh kinh ngạc cũng đã đủ rồi. Trầm Côn không có ý định xuất thêm tinh hạch nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực bên ngoài của bần tăng là Bạch Nguyên Vũ tông thượng đoạn, vì vậy chỉ xuất ra bốn viên Bạch Nguyên tinh hạch sẽ không khiến cho người khác kinh ngạc. Nếu mà lấy ra càng nhiều, sẽ có người hoài nghi thực lực chân chính của bần tăng, mang lại rất nhiều phiền phức.

Đương nhiên, tinh hạch còn lại cũng sẽ không lãng phí. Trầm Côn đã tính toán tốt lắm rồi, tinh hạch Bạch Nguyên trở lên chỉ có giá trị vạn lượng bạc, có thể đem nó để đối lấy tước vị… Hắc hắc, vì làm quan, bần tăng sẽ đem tinh hạch còn lại tăng giá mười mấy lần, sẽ có nhiều người coi tiền như rác vui lòng bỏ tiền ra mua.

Tinh hạch còn lại, có thể bán ra bao nhiêu tiền đây?

Trong lòng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất ngẫm nghĩ, nhưng Trầm Côn cũng không dám xem nhẹ Triệu Lạc Trần, cúi đầu cười nói:

- Tiểu quận chúa, đây chính là quân công của ta, xin người phân xét.

- Bốn viên Bạch Nguyên Yêu Tông, thưởng hai vạn lượng, mười bảy viên yêu linh, thưởng tám ngàn lượng, tổng cộng hai vạn tán ngàn lượng. Triệu Thương, lập tức khen thưởng.

Triệu Lạc Trần nhanh gọn, lập tức sai Triệu Thương hầu hạ bên người lấy ra ngân phiếu.

Cái này là trả cho công trạng sao? Trầm Côn không thể không liếc mắt đánh giá Triệu Lạc Trần. Nha đầu kia nói được thì làm được, lấy ra mấy vạn lượng không một chút nhíu mày, vẫn còn có chút đáng khen.

Chụt chụt!

Tiếp nhận ngân phiếu, Trầm Côn hung hăng hôn hai cái. Hắn còn muốn híp mắt cười trêu chọc Tô Nhất Minh vài câu, nhưng Triệu Lạc Trần đã quát lên:

- Công Tôn Y, công trạng của ngươi đây sao?

- Công trạng của ta cũng tàm tạm, cùng Trầm đại thiếu gia giống nhau mà thôi.

Công Tôn Y tựa hồ không có tâm tư lấy khen thưởng, đôi mắt đẹp vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trầm Côn:

- Tiểu quận chúa, ta còn muốn hỏi Trầm Côn một câu được không?

- Hỏi đi!

Triệu Lạc Trần dứt khoát.

- Đa tạ tiểu quận chúa.

Công Tôn Y ánh mắt càng thêm quái dị:

- Trầm đại thiếu gia, y phục trên người ngươi từ đâu mà có?

Y phục? Y phục bần tăng đương nhiên lày lấy từ trên người Công Tôn huynh muội. Nếu không, bần tăng đã phải mặc da thú trở về thành.

Trầm Côn cười cười:

- Công Tôn tiểu thư hảo nhãn lực, y phục của ta là mượn từ ba vị trưởng lão Công Tôn gia.

- Vậy ba người Công Tôn Lan đâu?

Công Tôn Y truy vấn.

- Bọn hắn... Haizz !

Trầm Côn thở dài:

- Tiểu quận chúa, ta đang muốn giải thích với cô chuyện này...

Hắn đang muốn mở miệng giải thích thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

- Quân tình khẩn cấp, quân tình khẩn cấp!

Một tên lính liên lạc đi nhanh vào. Vừa nhìn còn có người ngoài trong này, vội vàng giảm thấp âm thanh xuống rồi nói mấy câu bên tai Triệu Thương.

- Việc này là sự thực?

Triệu Thương sắc mặt biết đổi lớn.

- Bọn hắn tập trung ở bên ngoài thành, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai!

Tên lính nói.

Triệu Thương nhíu nhíu mày, lặng lẽ nói bên tai Triệu Lạc Trần mấy câu, cuối cùng buông ra âm thanh nói:

- Tiểu quận chúa, ta đề nghị lập tức phong tỏa tin tức!

- Được, lập tức phong tỏa cửa thành, trừ bỏ tướng lãnh cấm vệ quân, còn có thành viên trung tâm của tam đại gia tộc, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần đông môn nửa bước.

Triệu Lạc Trần cũng thay đổi sắc mặt, thậm chí còn không kịp tiếp đón mọi người mà vội vàng đi ra ngoài.

Phát sinh chuyện đại sự gì sao? Trong trướng bồng, Trầm Côn cùng vài người nhìn nhìn lẫn nhau. Khi ánh mắt hắn đối diện ánh mắt Công Tôn Y, vừa lúc bắt gặp Công Tôn Y nhắm mắt lại. Sau đó, cô gái lãnh diễm này thất thanh kinh hô:

- Phụ thân!

Rồi lắc mình theo sau lưng Triệu Lạc Trần.

Khẳng định phát sinh chuyện lớn rồi!

Trầm Côn không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài, A La đứng bên cạnh Công Tôn Lan đang nổi điên. Nàng vốn định phối hợp với Trầm Côn, giải thích chuyện về Hắc kỵ sĩ. Nhưng tạm thời không có cơ hội.

Khu thành Đông Giao, một mảnh trong rừng rậm.

- Ai u, ai u!

Mập mạp, già nua trông cực kỳ kinh khủng. Nhìn qua chính là lão ngốc béo Công Tôn Viễn nằm ở trên băng ca, hai đùi hắn có chừng bảy tám vết thương thối rữa, ngực cũng bị mất đi một khối lớn da thịt nhưng cũng không có ai quan tâm đến hắn. Bởi vì theo hắn xuất chinh, Công Tôn gia trưởng lão đều chưa có ai trở về, mà những người khác….

Tô An Chi khôi giáp nghiêng lệch, ngồi trên một cột cây thở dốc hồng hộc. Giống như là vừa mới hết sức trải qua một hồi đại chiến mấy chục vạn người, hốt hoảng trốn ra thành lính đảo ngũ.

Theo hắn xuất chinh, bốn Tô gia trưởng lão, chỉ trở về một nửa!

Đúng vậy, là một nửa. Vị trưởng lão này chân trái cùng cánh tay trái đã hoàn toàn bị chặt đứt. Da mặt má trái cũng không thấy, thịt màu hồng dữ tợn, cũng với mặt phải đều lộ ra răng nanh ở bên ngoài, nhìn thấy chỉ còn lại nửa cái mạng.

Tình huống của Trầm gia còn đỡ. Hắc bá, Thiết Hòa Thượng, Thanh Sơn đầu lĩnh đều còn sống, chỉ bị thương một chút ngoài da. Nhưng mà xuất chinh một trăm Thanh Sơn Tử Sĩ, chỉ còn lại hai mươi mấy người. Điểm chết người chính là, Trầm Phù Đồ ôm giáp vai đứng lặng ở rừng cây. Ánh mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai, toàn bộ thất khiếu không ngừng chảy máu loãng tí tách. Cả khuôn mặt đã bị máu tươi nhuộm đỏ…

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Bằng vào lực lượng chiến đội như thế này, coi như gặp được một đầu Lục Nguyên đỉnh cấp yêu thú, cũng không bị tổn thương như thế này.

- Người trọng thương lập tức vào thành chữa thương. Còn lại…Ai có thể nói chuyện?

Đi vào trong rừng cây, thấy rõ bộ dạng mọi người, Triệu Lạc Trần biểu hiện thái độ của một người đứng đâu phải bình tĩnh xử lý.

- Tiểu quận chúa…

Tô An Chi há miệng thở dốc, nghe được âm thanh của hắn, Trầm Côn mới chú ý tới. Tô An Chi trên cổ có một lỗ máu, xuyên qua cả da thịt bên ngoài, cơ hồ cần nói không ra lời.

- Để ta nói cho!

Trầm Phù Đồ lau máu tươi trên mặt, bước nhanh tới trước mặt Triệu Lạc Trần, hiên ngang hành lễ.

- Trầm tiên sinh, người ngồi xuống, từ từ mà nói!

Triệu Lạc Trần bị bộ dáng đẫm máu của Trầm Phù Đồ lây nhiễm, vội vàng tự mình nâng hắn ngồi xuống, nhưng mà Trầm Phù Đồ vung tay lên:

- Ta bị tinh thần công kích, đang toàn lực chống lại áp lực tinh thần, đứng lên để đầu óc được rõ ràng, nếu không sẽ bị nổi điên!

Tinh thần công kích, nổi điên?

Nghe hai từ cái mấu chốt này, tay chân Trầm Côn lạnh ngắt. Thương thế phụ thân giống hệt Công Tôn Lan. Chẳng lẽ bọn hắn gặp…..

- Chúng ta gặp phải một hắc giáp kỵ sĩ!

Trầm Phù Đồ xác minh suy đoán của Trầm Côn.

Lộ quân thứ nhất gặp phải hắn có thể xưng là 'Cửu tử nhất sinh'!

Sau khi xuất phát, lộ quân thứ nhất thế như chẻ tre, trong vòng năm ngày liền săn giết mười bảy Bạch Nguyên yêu thú. Đến ngày thứ mười, thậm chí còn giết chết ba con Lục Nguyên yêu thú, trong đó con mạnh nhất chính là Lục Nguyên thượng đoạn, Băng Hỏa Độc Hạt.

Nhưng mà ngay sau khi bọn hắn xâm nhập hang ổ Lục Nguyên yêu thú thứ hai, là lúc chuẩn bị săn giết Xích Luyện Huyết Xà.

Thì một chuyện vô cùng quỷ dị mà suốt đời này khó có thể quên!

Hí! Hí!

Xích Luyện Huyết Xà, Còn có mấy vạn con Xà tộc yêu thú, chi chít nằm tại một ngọn núi trọc, cơ hồ bao trùm cả ngọn núi. Bọn chúng dường như bái lạy cái gì đó, toàn bộ đầu rắn đều nhìn lên đỉnh núi, mà toàn bộ đuôi rắn đều chỉ hướng Bắc Đấu Thất Tinh trên bầu trời đêm mờ mịt..

Nơi đàn rắn đang hướng về phía đỉnh núi có một thân ảnh màu đen đứng ở chỗ cao nhất. Tay phải của hắn cầm một thanh đại kiếm màu đỏ như máu, một con Mộng Yểm Thú đứng bên tay trái hắn, đang kêu hí hí.

Đêm đen vô tận, hắc kị sĩ trên cao này như một quân vương, đang đứng đó tiếp nhận sự cuối lạy của thần dân mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK