Phần của ta đã hết. Đến lượt các bằng hữu ra chiêu rồi!
Sau khi rời khỏi Chú kiếm sơn trang, Trầm Côn dùng một mồi lửa thiêu rụi đống hoang tàn trước mắt, nhìn ngọn lửa hừng hực cháy, đôi mắt nhỏ nhấp nháy.
Hắn có cảm giác đầu óc thiếu tỉnh táo trầm trọng.
Những chuyện vừa rồi giống như là nằm mơ, hắn đả bại một Lam Nguyên vũ tông Hàn Thiên Động, nhưng khi hắn chuẩn bị tìm Băng Phách Tuyết liên hoa, Huyền Soa lại xuất hiện. Đối mặt với bí pháp càn thi của Hoàng Kim Huyết tộc, bên trong còn giấu linh hồn Hoàng kim cường giả, chỉ cần một chiêu cũng khiến Trầm Ưng tan tác, Trầm Côn nếu có ra tay cũng chỉ cản được mấy chiêu mà thôi.
Nếu không có phép màu nào, Trầm Côn nhất định chết trong tay Huyền Soa.
Chính là… Đột nhiên tên tửu quỷ kia lại xuất hiện, hé con mắt say lờ đờ, mở miệng là chửi mắng vương hầu quý tộc, chỉ cần kêu một tiếng: cởi giày, thế mà khiến Huyền Soa tiếc nuối rời đi…
Cái tên tửu quỷ đó lai lịch thế nào? Có thể khiến Huyền Soa thối lui, hắn tuyệt đối có thực lực áp chế cả Hoàng Kim Huyết tộc, khiến cho cả hai đại Hoàng Kim thánh nhân cũng không muốn chính diện xung đột.
Mà quỷ dị nhất chính là, lúc hắn rời đi còn nói cái gì mà “Nói với đại ca ngươi một tiếng…”
Trầm Côn chỉ có một thân huynh đệ, là cái tên vương bát đản Trầm Trọng kia, hắn khi nào thì có đại ca?
Khoan đã, hình như…
Dường như…
Mình thật sự có một đại ca?
Hợp các manh mối lại Trầm Côn chợt hiểu, cánh cửa ký ức đột nhiên mở ra, hắn lại tiến vào giấc mơ thần bí giống hai lần trước.
…
Vẫn là giấc mơ thần bí ấy: một cái sơn động u ám, một cây cột đầy máu, một tiểu nam hài đang luyện quyền, Dương Vô Tuyệt.
So sánh với cảnh trong giấc mơ hai lần trước, tiểu nam hài Dương Vô Tuyệt dường như đã lớn hơn nhiều, hắn đã trở thành một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi.
Nhờ chăm chỉ luyện quyền nhiều năm, đôi tay Dương Vô Tuyệt đã trở thành một đôi thiết chưởng cứng rắn như kim chúc, khi Trầm Côn tiến vào mộng cảnh, hắn đang đứng cạnh cây cột lớn, ngâm hai tay trong một bồn chất lỏng màu xanh biếc.
- Đệ đệ, ngươi đã tỉnh?
Tựa hồ cảm giác được Trầm Côn đã tiến vào mộng cảnh, Dương Vô Tuyệt đầu cũng không ngẩng lên, hỏi.
- Ân.
Trầm Côn theo bản năng “Ân” một tiếng, đứng lên – so với cảnh trong mơ của hai lần trước, tầm mắt của hắn cũng mở rộng hơn rất nhiều, cảm giác này giống như là… Hai lần nằm mộng trước đây, hắn chỉ là một đứa bé, mà đến nơi này lần thứ ba, hắn đã trở thành một thiếu niên, vóc dáng cao lớn, tầm mắt tự nhiên cũng cao hơn.
- Khi ta tròn mười lăm tuổi, sẽ phải rời khỏi nơi này.
Dương Vô Tuyệt im lặng một lát, rồi dặn dò:
- Đệ đệ, sau khi ta rời khỏi, ngươi cần cố gắng luyện kiếm, lại phải tự chăm sóc mình, biết không?
- Ngươi nói cái gì?
Trầm Côn kinh ngạc hỏi:
- Lão huynh, ta nghe không rõ ngươi nói cái gì a.
Tựa hồ không nghe rõ Trầm Côn nói gì, Dương Vô Tuyệt xoay người lại, đi về phía Trầm Côn.
Đây là lần đầu tiên Trầm Côn chứng kiến dáng vẻ khi trưởng thành của Dương Vô Tuyệt: đại bộ phận da trên mặt lở loét, lộ ra màu xanh biếc giống hệt màu xanh của bồn nước mà hắn vừa ngâm tay; trên lưng cùng tứ chi của Dương Vô Tuyệt cũng dính đầy chất lỏng màu xanh biếc ấy, làn da khắp cơ thể hoặc thối rữa hoặc mất hết để lộ ra xương trắng, hoặc đầy rẫy giòi bọ đang bò lúc nhúc…
Thế này mà còn là người sao?
Đáy lòng Trầm Côn rên rỉ, sau khi trưởng thành, Dương Vô Tuyệt rõ ràng trở thành một độc quái thân mình tẩm đầy dung dịch xanh lục.
- Đệ.
Dương Vô Tuyệt bước tới đối diện với Trầm Côn, vỗ vỗ bả vai hắn, còn nói thêm:
- Theo quy củ, sau khi rời khỏi huyệt động này, ta sẽ bị xóa sạch trí nhớ, sẽ quên đi sự tồn tại của ngươi… Đến lúc ngươi rời đi, cũng sẽ bị xóa đi trí nhớ, sẽ quên ta…
Xóa đi trí nhớ sao? Trầm Côn bỗng nhiên có một cảm giác chua xót tự đáy lòng, giống như hắn thực sự không muốn quên Dương Vô Tuyệt vậy.
- Đừng khóc.
Dương Vô Tuyệt cười cười, còn chân thành nói:
- Chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ nhất thể đồng mệnh, không ai có thể tách chúng ta ra được.
Nói xong, hắn xé y phục của mình xuống, dùng đầu ngón tay viết lên ngực một chữ “Ngôn” nho nhỏ, đầu ngón tay hắn giống như chủy thủ sắc bén, lập tức rạch nát da thịt, khiến chữ viết nhỏ bé kia được khắc thật sâu trên ngực hắn.
Cũng theo đó, Dương Vô Tuyệt xé nát y phục Trầm Côn, viết trên ngực Trầm Côn một chữ “Tuyệt” nhỏ.
Một chữ ‘Ngôn’, một chữ ‘Tuyệt’, đều là máu tươi khắc thành, sâu tới tận xương.
- Đáp ứng ta,
Chỉ vào ngực hai người, Dương Vô Tuyệt lớn tiếng nói:
- Nhìn thấy hai chữ này, ngươi nhất định phải nhớ, ngươi là Dương Vô Ngôn, mà ta là Dương Vô Tuyệt, chúng ta là huynh, đệ.
Không biết tại sao, Trầm Côn rơi lệ.
- Ha ha, tiểu tử ngốc, đừng khóc, đừng khóc.
Dương Vô Tuyệt phóng khoáng cười to:
- Mười lăm năm, ta rốt cục có thể rời xa địa phương quái quỷ này, ngươi phải cao hứng thay cho ta, vì ta mà cao hứng a.
Nói xong, trên khuôn mặt Dương Vô Tuyệt xuất hiện hai hàng nước mắt.
Đúng lúc này,
- Vô Tuyệt, ngươi đang làm gì?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm vô cùng thê lương của một người:
- Khắc chữ lên ngực, ngươi còn muốn nhớ về khoảng thời gian này sao?
Một trung niên nhân sắc mặt tái nhợt như không còn chút huyết sắc nào, ngồi trên xe lăn, từ ngoài động tiến vào, bên cạnh hắn là hai tráng hán tàn tật, cầm theo một cây trường thương màu đỏ.
- Lục cữu (cậu Sáu).
Dương Vô Tuyệt sắc mặt biến đổi, vội vàng che ngực lại:
- Chúng ta không làm gì cả.
- Chữ khắc rành rành trên ngực, ngươi còn chối sao?
Trung niên nhân cười lạnh một tiếng, vẫy tay, hai đại hán tàn tật đem trường thương giao cho hắn.
- Sau khi rời khỏi đây, nhất định sẽ bị xóa trí nhớ, đây là quy định của ngoại tổ mẫu ngươi… Vô Tuyệt, Vô Ngôn, các ngươi đã biết quy định này, vậy đến đây đi, cho ta xem thành tựu mấy năm nay của các ngươi.
Trường thương trong tay trung niên nhân đột nhiên phát ra một cỗ khí phách phô thiên cái địa, bị thương của hắn chỉ thẳng vào, trong lòng liền xuất hiện cảm giác nhất định phải chết mà không thể chống lại.
Trầm Côn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
- Vô Ngôn, ngươi trước đi.
Trường thương chỉ vào Trầm Côn:
- Nếu ngươi có thể tiếp được trường thương của Lục cữu, Lục cữu liền cho phép ngươi lưu lại chữ “Tuyệt” trên ngực.
- Ta… ta…
Trầm Côn đứng lên, không có khí lực sính cường, liên tục lùi về phía sau.
- Không được lui.
Trung niên nhân lớn tiếng hét:
- Nam nhi Dương gia, máu có thể chảy hết, lệ có thể rơi, mẹ nó chứ, chỉ không thể lùi bước.
Lời nói còn chưa dứt, trường thương đã đâm trúng cổ họng Trầm Côn.
Mà Trầm Côn cắn chặt hàm răng, quơ lấy thanh trường kiếm bên cạnh, mạnh mẽ huy kiếm đón đỡ - tuy rằng đã hoàn thủ, nhưng Trầm Côn một chút lòng tin cũng không có, dưới thương pháp của trung niên nhân này, tựa hồ thiên địa cũng có thể bị xuyên thủng.
- Quá yếu.
Trong lúc đầu thương đâm tới, mắt trung niên nhân hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng xem thường:
- Vô Ngôn, Kinh hồng tam kiếm của ngươi chỉ luyện đến độ này sao? Nếu chỉ có như vậy, ngươi không xứng là nam nhi của Dương gia, ngươi chỉ xứng làm một tên phế vật bị xóa tên.
- Lục cữu.
Ngay khi Trầm Côn sắp bị trường thương đâm chết, Dương Vô Tuyệt đột nhiên xuất hiện giữa hắn và trung niên nhân, bắt lấy trường thương, nói:
- Vô Ngôn mới mười tuổi, ngươi lại dùng Bất hối thiên thương để đối phó nó, thật quá đáng!
- Sao?
Trung niên nhân trong mắt thoáng hiện một tia kinh hỉ:
- Ngươi không ngờ có thể tay không bắt được Bất hối thiên thương trong tay ta, hảo, không hổ thẹn là nam nhân Dương gia.
Vô cùng hoan hỉ, trung niên nhân rút trường thương lại, nhanh như chớp đâm về phía Dương Vô Tuyệt:
- Vô Tuyệt, ngươi có dám tiếp tục đón một thương này của Lục cữu không, phong khởi, Quyển thiên tằng địa (thổi bay thiên địa).
Trong nháy mắt, bóng tay của trung niên nhân trở nên mơ hồ, trường thương cũng nhanh tới mức không nhìn rõ bóng dáng, mà trong ánh mắt của hắn tràn ngập hoài niệm cùng lưu luyến…
U Vân Châu năm đó, chính là một thương này, mình đã đâm xuyên qua ngực Ca Thư Ứng Long..
Cũng cùng một thương này, tại Đại Bồ Đề tự, mình vì Thất đệ báo thù, một thương này đâm bị thương ngũ đại cao tăng chữ Huyền, cùng sánh ngang với Thích Già Bồ Đề …
Ha ha
Quá khứ, chỉ là quá khứ xa xưa, vả lại nhìn xem, vì Dương gia Vô Tuyệt mà chiêu này lại được sử ra.
Né tránh sao?
Trung niên nhân thực sự đã đánh giá thấp Dương Vô Tuyệt.
Đối mặt với thương phong băng lãnh, khóe miệng Dương Vô Tuyệt toát lên sự tự tin tuyệt đối, hắn giơ tay lên, một quyền, chỉ một quyền trầm trọng đánh vào đầu thương.
Ba.
Đại thương nổ tung đến tận lõi, mũi thương dập nát, thiết quyền Dương Vô Tuyệt một chút cũng không bị thương tổn.
- Lục cữu, ngươi đã hài lòng chưa?
Dương Vô Tuyệt lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha ha ha.
Trung niên nhân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, lệ rơi đầy mặt, sau đó hắn mạnh mẽ quẳng đại thương đi, hướng về phía ngoài điên cuồng hét lên.
- Nói cho nương (mẹ) ta biết.
Trung niên nhân khóc không thành tiếng.
- Hai mươi năm, Dương gia rốt cục bồi dưỡng được một nam nhân, một nam nhân có thể đập náp Bất hối thiên thương, có thể khiến cho Dương gia vang danh đại lục.
Nói xong, hắn gào khóc, đẩy xe lăn bánh rời đi, nhanh chóng ra khỏi huyệt động.
Nhưng hai người tàn tật mang thương lại ở lại…
- Từ hôm nay trở đi, Tàn binh doanh của Dương gia đã có Đại thống lĩnh, Dương Vô Tuyệt.
Huyệt động lại yên tĩnh trở lại.
Một lúc lâu sau, dưới sự giúp đỡ của hai người tàn tật, Dương Vô Tuyệt mặc lên người một bộ áo giáp màu đen huyền, một đôi thủ sáo đúc bằng hắc thiết, bước ra khỏi huyệt động.
- Đệ, ta đi rồi.
Dương Vô Tuyệt cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi năm nay mười tuổi, năm năm sau, ta chờ ngươi đi ra… Không được thua kém ta.
- Năm năm?
Trầm Côn nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hướng về bóng lưng Dương Vô Tuyệt hét lớn:
- Ta không cần năm năm, ba năm, chỉ cần ba năm sau thôi, ta nhất định ra khỏi huyệt động này, Kinh hồng tam kiếm của ta, cũng không thua gì quyền đầu của huynh.
- Vậy sao?
Dương Vô Tuyệt khóe miệng cong lên thành một nụ cười ấm áp.
Động khẩu nhanh chóng bị phong bế, chỉ còn lại một tia sáng ảm đạm.
Mà Trầm Côn đột nhiên nắm chặt trường kiếm, hướng về phía cây cột lớn Dương Vô Tuyệt dùng để luyện quyền suốt mười lăm năm qua chém một kiếm, hung tợn nói:
- Ca, ta nhất định sẽ không thua huynh đâu, theo đường chính, ta vĩnh viễn thua huynh, chính là… Ta còn có tà lộ… Xin lỗi ca ca, ta vĩnh viễn không thể trở thành Dương Vô Ngôn gì hết, ta chỉ là Trầm Côn thôi, chỉ cần có thể đuổi kịp huynh, cho dù nếu chọn con đường đó ta sẽ không quay đầu được nữa… Đây chính là đệ nhất kiếm của ta, Vô hồi.
Kiếm quang kinh diễm chiếu sáng đỉnh huyệt động.
Kiếm xuất, Vô hồi. (Kiếm một khi xuất ra, sẽ không thu lại)
Nhân động, Bất hối. (Người quyết tâm, không hối hận)
…
Mẹ nó chứ
Tỉnh lại từ giấc mơ quỷ dị, Trầm Côn xoa nhẹ cái trán.
Đây đã là lần thứ ba, hắn ít nhiều cũng hiểu được ý nghĩa của giấc mơ.
Chuẩn xác mà nói, đây chính là một đoạn trí nhớ của Trầm Côn: thật lâu trước kia Cửu Châu Trầm Côn từng sống cùng một người tên là Dương Vô Tuyệt, trong một cái huyệt động, cùng luyện công, cùng ăn uống, hơn nữa cả hai đều cùng mang họ Dương, bọn họ chính là… huynh đệ.
Sau đó, Dương Vô Tuyệt rời khỏi huyệt động, trở thành Đại thống lĩnh của Dương gia Tàn binh doanh, tuy rằng hắn đã mất trí nhớ về khoảng thời gian ở trong huyệt động, nhưng là, hắn đả bại Lục cữu, có tư cách lưu lại trên ngực một chữ nhỏ.
Dương Vô Ngôn, cũng chính là tên của Cửu Châu Trầm Côn ở Dương gia.
Chỉ cần cái chữ này vẫn còn, cuối cùng cũng có một ngày, Dương Vô Tuyệt sẽ nghĩ ra mình có một huynh đệ thôi?
Mà Dương Vô Tuyệt sau khi rời khỏi, vì muốn đuổi kịp đại ca của mình, Cửu Châu Trầm Côn tựa hồ dùng một loại tà môn công pháp, bước lên một con đường không thể quay đầu lại (vô hồi chi lộ)…
Nghĩ đến đây, Trầm Côn xé mở y phục của mình, cúi đầu nhìn xuống…
Một hình xăm cổ quái xuất hiện ngay trước ngực hắn, không thể nhầm lẫn, chính là một chữ triện nhỏ: Tuyệt.
- A, nguyên lai Cửu Châu Trầm Côn chính là Dương Vô Ngôn…
Trầm Côn cười khổ một tiếng:
- Ta thật sự có một đại ca… Dương Vô Tuyệt.