Mục lục
[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra ước hẹn Phù Vân còn cần phải mở một con đường. Sắc mặt Trầm Côn dần lạnh lại, hắn nghe rõ La gia phải dùng sinh mạng của A La mở một con đường thông thiên môn. A La phải bị đưa lên tế đàn, A La phải bị hiến tế, phải chết! Một khi đã như vậy, không thể trì hoãn hơn nữa!

- Hắc hắc, nếu các lão huynh đều nói vậy thì...

Trầm Côn lui về sau vài bước, thản nhiên phân phó: - Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, ta không muốn giết A La, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Đại Đạo Vô Cương lên! Vừa nói, trên người Trầm Côn liền xuất hiện một kiện đạo bào, còn có khí chất tiên phong đạo cốt! Bất Sắc cũng hóa thành một cây phất trần, xuất hiện ở tay Trầm Côn.

- Tiểu tử, người tới đây cầu thân hay là cướp cô dâu?

Hồng bào lão nhân mỉm cười, cất bước muốn chạy tới giết hắn, nhưng mà vũ quân La Kiệt ở phía sau chậm rãi đứng lên: - Tất cả không được động thủ, lấy thực lực của hắn, các ngươi động thủ chính là đi chịu chết.

- Nguyên soái! - Các lão nhân rối rít cúi đầu.

Vũ quân không để ý đến bọn họ, lập tức đi tới đối diện Trầm Côn, lạnh lùng nói: - Ngươi cùng A La cùng lắm là quen nhau một năm, lại cách xa nhau ba năm, tình cảm thực sự nhiều như vậy sao? Vì sao vì một nữ nhân mới quen một năm mà bất chấp tính mạng của mình?

- La lão huynh, ngươi cùng A La xưng hô thế nào, huynh muội hay tỷ muội?

Trầm Côn bĩu môi: - Xem ra tương lai ta là em vợ hay là bề trên của ngươi, ta không thể giết ngươi!

La Kiệt nhìn Trầm Côn một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Ta hiểu được, ngươi đối với A La chết cũng không rời, cận kề cái chết cũng muốn mang nàng đi.

La Kiệt gật đầu: - Tuy rằng ta không cho phép ngươi làm vậy, nhưng mà nghĩ tình của nàng, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây vậy.

Nói xong trong đầu khôi (mũ giáp) bắn ra hai đạo quang mang huyết hồng. "Cái này là động thủ sao" - Trầm Côn cười hắc hắc, Đại Đạo Vô Cương phát động thuộc tính thuấn di đến bất cứ chỗ nào trong vòng trăm dặm, trong giây lát liền xuất hiện sau lưng La Kiệt, sau đó dùng phất trần làm bút viết một tờ linh phù lớn trên lưng La Kiệt.

"Tốc độ thật nhanh". Chứng kiến Trầm Côn vừa ra tay đã đặt vũ quân ở thế hạ phong, sắc mặt nhóm hồng bào lão nhân liền biến đổi lớn, hoàn hảo vừa rồi không có tùy tiện ra tay, bằng không chỉ bằng một chiêu vừa rồi, nhóm người mình đã chết chỉ còn lại tro cốt. Sau ba năm, Trầm Côn đã trở nên kinh khủng như vậy sao?

Các lão nhân hoảng sợ biến sắc, nhưng La Kiệt cũng không chút hoang mang, thậm chí còn nhàn nhã nói chuyện.

- Trụ cột võ công của ngươi một nửa đến từ Vương Kiêu, một nửa khác là tàng linh công của La gia do A La truyền cho ngươi, dùng võ công của La gia đối phó với La tông chủ ta thật là ngu xuẩn!

Hắn xoay người, phần tâm linh phù liền khẽ động nhẹ khiến cho linh phù hóa thành mấy chục đạo quang màu vàng, nháy mắt đã tan thành mây khói.

- Ai da, lão huynh quả nhiên là rất lợi hại, bất quá tin tức của ngươi cũng cũ quá rồi, võ công của ta đã sớm thay đổi!

Trầm Côn nhẹ nhàng hướng về phía linh phù thổi một ngụm khí, nhất thời toàn bộ quang mang kim sắc tụ lại biến thành hỏa thanh long, hướng La Kiệt vây giết. Mắt La Kiệt kinh ngạc, vội vàng chạy trốn, nhưng mà uy lực của thanh long không tiêu giảm nửa phần, một mực đuổi theo La Kiệt tới vách núi gần hạp cốc. Sau đó một tiếng ầm vang trầm đục vang bên, vách đá cũng bị bào mòn, đá vụn bay loạn xạ. Lúc khói bụi tan hết, La Kiệt đứng an ổn trên vách núi bị thanh long quét qua, vách núi cũng bị hõm vào. Cúi đầu nhìn quang cảnh bị biến đổi, ánh mắt La Kiệt đột nhiên ẩn hiện chiến ý lạnh lùng:

- Lúc này mới xứng là đối thủ của ta! - Đại kiếm huyết sắc xuất hiện trong tay, La Kiệt cười to nói:

- Đến đây đi, ta cho ngươi thấy kiếm pháp thật sự của ta, Thương Khung Địa Chi Kiếm!

- Đây không phải là kiếm pháp của Lý Trích Tiên sao? A La biết, ngươi cũng biết sao?

Trầm Côn đã sớm gặp qua chiêu kiếm này khi ở gần A La, cười cười vung phất trần lên nghênh chiến. Hai người liền chém giết trên không trung, Trầm Côn mở song sí dực, còn có Đại ĐạoVô Cương, trong vòng hai trăm dặm đều nằm trong phạm vi công kích, cả người giống như một đoàn băng hỏa đan vào nhau, thân ảnh liên tục lóe lên, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh. Mà La Kiệt liền đứng nguyên tại chỗ cầm thanh đại kiếm huyết sắc vung lên giống như một pho tượng huyết sắc thần phật bất động.

- Ba năm không gặp, Trầm Côn sao mạnh đến thế này?

Nhóm hồng bào lão nhân đứng há hốc, cũng có người thấp giọng nói: - Lấy thực lực của hắn bây giờ... Không bằng bỏ hiến tế, để cho hắn làm con rể La gia?

- Không được! - Lập tức có người phản bác: Mở ra Thiên Môn quan trọng hơn nhiều so với một tên rể cấp võ hoàng, phải biết rằng bệ hạ muốn...

- Ô...!!! - Tên còn lại kinh ngạc nói: - Các ngươi mau nhìn chiêu thức của Trầm Côn, có phải có chút quen mắt... băng cùng hỏa, tựa hồ có chút tương tự cùng Dương Vô Tâm của Dương gia.

- Dương Vô Tâm? Ngươi nói là Trầm Trọng? - Một lão nhân xem một hồi rồi gật đầu nói:

- Quả nhiên là rất giống, bất quá bọn họ là huynh đệ song sinh, võ công tương tự cũng không coi là chuyện kỳ quái.

- Không! Chuyện này rất kỳ quái! - Một âm thanh lạnh lùng sau lưng lão nhân vang lên! Lão nhân liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên có diện mạo rất giống Trầm Côn, nhưng khí chất rất âm lệ, liếc mắt một cái, hắn đã xuất hiện sau lưng mình.

Ai vậy? La gia có vài trăm người nhưng không ai thấy rõ hắn tới như thế nào? Đáng sợ hơn là sau bóng lưng của người trẻ tuổi có hơn chục tàn binh của Dương gia đứng trên đỉnh núi. Những người này hoặc là thiếu một tay hoặc là mù một mắt. Nhưng mà các lão nhân tuyệt đối không dám xem nhẹ sự hiện hữu của tàn binh Dương gia, là năm đó bên bờ U Vân Hồng Thủy hà chịu đựng độc dược của Độc Huyền Si, chống lại Ca Tha Ứng Long, họ là những người mạnh nhất!

Đây chính là đám quái vật cực mạnh của Dương gia, trong truyền thuyết cho dù là ở Dương gia, cũng chỉ có Dương Vô Tuyệt với một quyền kinh thế, còn có anh tài ngút trời Dương Vô Tâm mới có thể điều khiển bọn họ!

- Trầm Côn, đại ca của ta, ngươi quả không tệ.

Trầm Trọng mỉm cười nhìn Trầm Côn, khóe miệng lộ vẻ thỏa mãn mỉm cười: - Rất thú vị, sau ba năm cũng lĩnh ngộ lực lượng băng cùng hỏa, ngươi cũng đi Cực Bắc vào tầng dung nham trong lòng đất sao... Hắn lầu bầu, hoàn toàn không để các lão nhân La gia vào mắt!

- Trầm Trọng! - Lão nhân phẫn nộ quát: - La gia chúng ta cùng Dương gia nước sông không phạm nước giếng, các ngươi tới đây làm gì?

- Ngươi nói chuyện này sao! - Trầm Trọng chậm rãi nhìn lại, bất đắc dĩ nhún nhún vai: - Chớ có trách ta, muốn trách thì trách tiểu di mẫu (dì) của ta. Người cùng Yến Nan Quy định ước rồi, không muốn cho ta tham gia Ước hẹn Phù Vân, bởi vì toàn thể trên dưới Dương gia cũng chỉ có Dương Vô Tuyệt có thiệp mời, ta cũng muốn đi phó ước, chỉ có thể đến nơi này, mượn hiến tế A La làm giấy thông hành.

- Như vậy hãy thương lượng một chút đã!

Ba năm sau, Trầm Trọng cũng đã trở thành một đại tướng trụ cột của Dương gia, lời nói của hắn đương nhiên có trọng lượng.

- Các vị nhân gia, các ngươi nhất định phải hiến tế A La, ta giúp các ngươi chặn Trầm Côn, thế nào?

Rồi hắn mỉm cười nói tiếp:

- Hơn nữa, lúc hiến tế chấm dứt, ta còn có thể cùng các ngươi đi lên Thiên Môn, trên đường còn có thể chiến ứng lẫn cho nhau!

Đây quả thật là một đề nghị không thể cự tuyệt! Các lão nhân suy tư trong giây lát rồi hướng về phía tế đàn gật đầu. Bốn hắc y nhân hiện ra, lão nhân nói:

- Đây là nhóm tử sĩ bí mất của Trung Châu Đường Quốc, bốn người liên thủ không thua gì vũ quân La Kiệt! Lúc hiến tế kết thúc, để cho bọn họ đi Thiên Môn Ước hẹn Phù Vân.

- Ân, Trầm Trọng trừng mắt: - Không phải La Kiệt đi cùng ta sao?

Các lão nhân bỗng nhiên trầm mặc. Sau một lát, một vị lão nhân thấp giọng nói: - Ngươi đi ngăn cản Trầm Côn đi, lễ tế bắt đầu, ngươi sẽ rõ vì sao La Kiệt không thể đi Thiên Môn.

- Thú vị! Thú vị, ta đây mỏi mắt mong chờ!

Trầm Trọng nhún vai, sau đó ngẩng người, ánh mắt nhìn thẳng vào Trầm Côn.

- Đại ca, có muốn biết một chút về vũ hồn của ta, về hình thái tiến hóa cuối cùng của Yêu Nguyệt Phi Thăng? - Trầm Trọng vô cùng vui vẻ:

- Đừng nói gì cả, hãy đến đây đi, trận chiến này ba năm trước đã bị Dương Vô Mệnh quấy nhiễu, hôm nay chúng ta tiếp tục?

Trầm Côn đứng giữa không trung đã sớm thấy được Trầm Trọng, tuy không nghe hắn nói gì nhưng nhìn biểu hiện của người La gia cũng đã biết!

- *&*&^%^%&! Tại sao Trầm Trọng cùng La gia liên thủ?

Nhiều năm trước là cái nhục ở Phù Đồ tháp, hôm nay là kẻ địch của A La, nghĩ đến đó lòng Trầm Côn nổi lên oán hận nồng đậm. Hắn cười lạnh một tiếng:

- Đại Đạo Vô Cương!

Tức thì Trầm Côn xuất hiện sau lưng Trầm Trọng.

- Ha ha, tốc độ của đại ca thật nhanh, đây là uy lực của vũ hồn của ngươi sao?

Trầm Trọng!!! Trong khoảnh khắc, thân ảnh chợt lóe, lại xuất hiện sau lưng Trầm Côn, tốc độ so với thuấn di của Đại Đạo Vô Cương còn nhanh hơn!

- Đại ca, vũ hồn của ngươi rất mạnh, nhưng của ta cũng không kém a!

Một mặt công kích Trầm Côn, một mặt hắn cười nói: - Sau ba năm, vũ hồn Yêu Nguyệt Phi Thăng của ta đã tiến hóa bái nguyệt luân hồi, đến hôm nau đã là siêu thần giai... Bế Nguyệt!

Vũ hồn: Bế Nguyệt!

Thuộc tính: siêu thần giai!

Năng lực thứ nhất: Bôn Nguyệt, không thuộc về tốc độ nhân giới, mau đến tận cùng, có thể cắt ngăng hư không, phi thăng Nguyệt cung!

Năng lực thứ hai: Nguyệt liêu, phương thức công kích cũng không thuộc về nhân gian, như nguyệt quang mờ ảo, quỷ dị tuyệt luân!

Năng lực thứ ba: Nguyệt quế, thuộc về năng lực trị liệu tiên phật, có khả năng mọc sương sinh thịt, người chết sống lại!

Biến hóa thứ nhất: ẩn dấu thuộc tính hồng nhan họa thủy.

Biến hóa thứ hai: không trọn vẹn, cần nửa khắc mới có thể tiến hóa làm thiên đạo vũ hồn.

Trầm Trọng nói ra năng lực của vũ hồn mình, Trầm Côn nhất thời rơi vào thế hạ phong. Thuộc tính của Bế Nguyệt có thể so với Hào Long Thiên Túng, thậm chí sau khi tiến hóa thiên đạo vũ hồn còn mạnh hơn, thần tốc độ, thần công kích, thần trị liệu. Như vậy Trầm Trọng giống như một chiến sĩ thần phật không bao giờ ngã xuống! Trong khi ưu thế về tốc độ của Đại Đạo Vô Cương đã bị khắc chế, công kích không bằng, đối phương còn hơn ở khả năng hồi phục, càng so càng thấy yếu, làm sao mà đánh đây!

Nhưng mà, đứng ở thế hạ phong, Trầm Côn lại cười

- Trầm Trọng đệ đệ của ta!

Hắn vừa ngăn một kích cực mạnh, vừa cười nói:

- Vũ hồn của ngươi mạnh thật đất, có thế nói là nhờ Cửu Châu loạn, linh hồn ngươi cùng vũ hồn liều mạng dung hợp! Vũ hồn ngươi mạnh, nhưng linh hồn của ngươi cũng mạnh vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK