- Hoàng Nguyên trung đoạn!
A La ghé sát vào lưng Trầm Côn, thanh âm của nàng tuy yếu ớt nhưng cũng lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Quả nhiên là Cửu Long Tiềm Uyên lợi hại thật, linh khí gấp bảy lần, chẳng những đem ngươi đề thăng đến Hoàng Nguyên trung đoạn, cũng giúp cho ta lên Bạch Nguyên trung đoạn!
Nàng thổn thức, thở dài:
- Ta còn tưởng cần tới một tháng chúng ta mới có thể lại thăng cấp, không thể tưởng tượng được mới có ba ngày trôi qua…
- Yên tâm, yên tâm!
Trầm Côn an ủi A La, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy trong khóe mắt A La có một mảng lệ quang.
Ài, thì ra lão sư xinh đẹp này cũng có lúc khóc sụt sùi…
Không đúng! Bần tăng làm sao có thể nhìn thấy nước mắt của A La? Phải biết rằng A La luôn luôn mang mạng che mặt, chỉ có thể nhìn nàng qua một làn lụa mỏng, phía sau làn lụa mỏng đó nàng khóc hay cười cũng k ai biết, vẻ mặt hoàn toàn không thay đổi!
Trầm Côn lắc lắc cái cổ đang cứng đờ của mình, hắn đã nghĩ đến chân tướng của sự tình này – vừa rồi tụ linh trận tựa như một cái máy xay thịt, chẳng những làm nát da thịt, cũng đồng thời chấn nát quần áo. Hiện giờ thương thế của da thịt đã chữa khỏi, nhưng còn quần áo…!!!
Mẹ nó chứ!
Bần tăng cùng A La đều không có mặc quần áo sao?
- Phật tổ a!
Trầm Côn dùng tốc độ nhanh nhất quay người lại, hắn thật có thể thề với trời rằng hắn không muốn xoay người lại, thế nhưng hai cái chân nhất định không nghe lời sai khiến của hắn!
- Ngươi đừng quay qua!
A La bỗng cảm thấy người mình hơi lạnh (:13: :16:), nàng cúi đầu thấy toàn thân mình không mảnh vải, vội vàng ôm ngực, xoay người ngồi xổm xuống nước.
Cứ như vậy, hai kẻ không một mảnh vải che thân, tư thế có chút quỷ dị: A La ôm ngực, mặt đỏ tai hồng ngồi ở trong nước, phần thân trên lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà, hai bên sườn hai đường cong như ẩn như hiện. Mà Trầm Côm thì hai tay bụm phía dưới, mặt hướng về lưng của A La, hắn liều mạng nói với mình là hãy nhắm mắt lại, nhưng mà mí mắt nhất định không nghe, mỗi lúc mở càng lớn…
Khoảnh khắc xấu hổ!
Một lúc lâu sau đó, Trầm Côn mới ý thức được một hướng khác của sự việc xấu hổ này, hắn có chút hối hận, tại sao không để cho A La nhìn phía lưng mình, hoặc là lấy hết dũng khí vọt về phía trước của A La để ngắm bộ ngực của nàng một cái.
Đương nhiên là mặc kệ như thế nào thì hiện tại Trầm Côn cũng vô cùng đau đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trầm Côn trần truồng đi săn thú, lột da làm áo. Cuối cùng vấn đề khó khăn về quần áo đã được giải quyết.
Càng may mắn chính là A La vừa nhìn thấy tấm da thú bẩn đầy máu, nhất thời phấn khích nổi lên, vội vàng đem sửa sang thành quần áo mới, chuyện tối hôm trước cũng không có nói qua.
Hai người mặc hai tấm da thú sạch sẽ, trong giây phút nhìn nhau, ta nhìn nàng, nàng nhìn ta không hẹn mà cùng nhau gật đầu một cái, cười ha ha nói:
- Ôi, đêm nay trăng tròn quá ah!
Dù cho lúc ấy mặt trời đã lên cao hơn con sào, đang là ban ngày mà ta (61)!!!!
Thoạt nhìn bọn họ có vẻ quên hết chuyện tối hôm qua, nhưng thực tế trong lòng mỗi người thì ai mà biết được?
Tiếp tục tu luyện!
Vừa mới đột phá Hoàng Nguyên trung đoạn, thực lực Trầm Côn cũng được đề cao thêm một tầng, nhưng hắn cũng không nóng lòng sử dụng tụ linh trận lần thứ hai. Dù sao linh khí mới có được cũng chưa ổn định, nếu tùy tiện dùng tụ linh trận một lần nữa thì đó là đi chịu chết chứ không phải là tu luyện.
Nửa tháng tiếp theo, ban ngày hắn luyện tập thủ pháp của linh bùa, buổi tối điều dưỡng linh khí, những ngày sau đó cũng qua thật nhanh.
Thấm thoắt đã tới hai mươi tám tháng giêng, Trầm Côn hoàn thành xong lần tụ linh thứ hai.
Linh sơn cốc vốn vắng lặng giờ đã muốn xảy ra biến hóa rất lớn sau hai lần Trầm Côn tụ linh, từ chín dòng thác chia thành mười ba dòng thác, dòng nước càng mãnh liệt hơn, chậm rãi từ trên trời giáng xuống, đem những núi đá yếu ớt trên mặt đất trực tiếp phá nát thành từng khối nhỏ.
Trầm Côn đứng ngay dưới dòng thác đang đổ xuống, bên hông buộc tấm váy bằng da thú, tay phải cầm Thiên Vũ bút, tay trái vân vê giấy La Sát, mặc cho dòng nước đập vào người xối xả, cắn răng tận lực chống chọi.
- Bùa nghịch thiên, mười sáu lần phân giấy!
Gánh áp lực của thác nước trên vai, Trầm Côm tung giấy La Sát lên, nhẹ nhàng vung tay, chia giấy thành mười sáu đạo bùa.
- Bút Tẩu Thái Hư, mười sáu lần tăng tốc... Càn Khôn cự lực, hội linh!
Hắn đang viết mười sáu đạp bùa nhưng chỉ cùng một câu chú văn, nhẹ nhàng chọn một mảnh tung lên. Tấm bùa đón gió càng biến càng lớn, bay lên ba bốn thước liền biến thành một cái sân nhỏ, chặn đứng dòng thác đang đổ xuống.
- Cự Linh Phù!
Trầm Côn hét lớn một tiếng, sau đó đem mười lăm trương bùa còn lại tung lên từng cái, mỗi một đạo bùa bay ra, lập tức biến lớn, cùng một đạo bùa trước dung hợp, tất cả chặn đứng dòng thác đang chảy xuống. Lúc Trầm Côn tung lá bùa thứ mười, lực bùa đã vượt qua áp lực của thác nước, đẩy ngược dòng nước từ từ đi lên.
Cảnh này giống như có một tấm màn trải từ trên cao xuống, mà Trầm Côn là người từ từ cuộn màn từ dưới đi lên.
Mà khi Trầm Côn tung mười lăm tấm bùa thì dòng thác đã không ngăn được một lực đẩy cực mạnh như thế, bị ép chảy ngược về núi, giống như tiêu thất vào hư không.
Thung lũng chỉ còn lại có mười hai cái thác nước!
Đây là Trầm Côn học theo tân linh phù của Vương Kiêu, càn khôn đại lực, cự linh thần hàng, cự linh phù!
- Hắc hắc, chỉ bằng tụ linh phù này, mặc kệ có bao nhiêu ruồi bọ thì cũng đều lập tức bị đè chết! Lão sư ngươi nói có xem có phải không?
Trầm Côn cười hì hì đi đến bên cạnh A La, đợi nàng đánh giá.
- Đè ruồi bọ cái gì? Thật bẩn chết!
A La trừng mắt, bất quá nàng cũng rất vừa lòng gật đầu:
- Tụ linh phù của ngươi xem ra đã đạt đến trình độ không tồi, cảnh giới Hoàng Nguyên trung đoạn cũng đã được củng cố, phải dùng tụ linh trận thêm một hai lần để tiến vào Hoàng Nguyên thượng đoạn!
- Ai u, chúng ta khi nào thì….
- Hưu!
Trầm Côn vừa muốn nói chuyện, A La đột nhiên lôi hắn núp ở trên một cây đại thụ, nhỏ giọng nói:
- Có người đến đây, nghe thanh âm, hình như là đám người Công Tôn gia!
Trầm Côn vội vàng tập trung tinh thần, trong lòng cũng không khỏi có chút sửng sốt, bần tăng cao hơn A La ba cấp nhưng khả năng phát hiện mục tiêu kém hơn rất nhiều, khẳng định là A La dùng thêm bí pháp nào đó.
Người đến quả nhiên là ba người nhà Công Tôn, Công Tôn Lan đi sau cùng. Hơn nửa tháng không gặp, thương thế của nàng cũng sắp khỏi hẳn. Nhưng Công Tôn Sở cùng Công Tôn Thắng không có may mắn như vậy, trên cánh tay bọn hắn còn quấn băng, bước đi khập khiễng. Hiển nhiên là sau khi bị Trầm Côn đả thương lại bị thương nặng thêm.
- Ba người không phải đi săn yêu thú Lục Nguyên sao? Không biết bọn hắn có thành công không, có lấy được tinh hạch của yêu thú Lục Nguyên chưa…
Trầm Côn nghĩ tới chuyện này, bất giác cặp mắt đảo qua túi của ba người, tất cả đều căng phồng, chứa đầy đồ vật và trang bị.
Xem ra bọn hắn thành công, hơn nữa thu hoạch không nhỏ!
Còn chờ cái gì nữa? Chỉ cần trong túi ba tên hỗn đản kia có chứa tinh hạch Lục Nguyên yêu thú, đoạt được có thể được chức vị, tiền tài của cải không đếm hết a!
Trầm Côn cong người như cung đã kéo ra, chỉ cần thả ra là hắn sẽ nhảy ra.
- Đừng nhúc nhích!
A La đột nhiên đè vai của hắn xuống, thấp giọng nói:
- Ta cảm nhận được có một cỗ hơi thở thứ tư ở gần đây, phi thường cường đại, một người phi thường nguy hiểm!
Cộp, cộp, cộp…
Vẫn chưa nói xong, xa xa đã nghe tiếng vó ngựa truyền lại.