Mục lục
[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trăm ngày sau, Trầm Côn mượn phương thức Vũ hồn ly thể của Hồn Kinh, khiến cho bảy vía của mình rời khỏi cơ thể, trực tiếp đối mặt với sự dày vò của băng và hỏa.

Tùy theo thăng cấp truyền thuyết Vũ hoàng!

Còn có sáu mươi lăm ngày?

Sáu mươi lăm ngày cuối cùng Trầm Côn không biết cảnh giới võ thánh phải tu luyện thế nào, có điều dựa theo con đường luyện lên võ thánh, hắn đem ba hồn của mình cũng thả ra bên ngoài cơ thể, nhận sự khảo nghiệm của băng và hỏa.

Thật đáng tiếc, hắn cũng không thăng cấp nhưng thực lực của hắn cũng ổn định ở truyền thuyết vũ hoàng!

Tiếp tục như vậy dưới sự khảo nghiệm của băng và hỏa, âm dương võ ý của hắn cũng hoàn thành xong thay đổi, từ ý niệm mơ hồ tiến hóa thành chiêu thức thực chất Kinh Hồng Tam Kiếm!

Danh xưng của chiêu thức kia cũng là Trầm Côn nhớ lại lúc hắn ở Thiếu Lâm Tự bán đĩa lậu, trong phim có một chiêu thức cũng lấy ý tưởng từ băng và hỏa như hắn, vì thế hắn không chút do dự . . . Băng hỏa cửu trọng thiên!

Chỉ một cái tên này mà Trầm Côn trộm cười mười mấy ngày, ở Cửu Châu đại lục chỉ sợ không ai có thể hiểu được một ý nghĩa khác của cái tên này?

Càng khiến hắn vui vẻ chính là thực lực tăng, Hồn kinh cũng thăng cấp.

"Hồn Kinh" tầng thứ bảy – Liệt Tự Chân Ngôn .

Đây là một loại sức mạnh có thể giải trừ trói buộc, có thể khiến người khác tự do.

Hình tượng một chút, dùng cách nói của Cổ Nguyệt Hà lão huynh, có thể ví như giám ngục trưởng khoan dung, cảm thấy phạm nhân nào biểu hiện tốt, có thể cho hắn ra tù trước hạn . . .

Cũng chính là rời khỏi thân thể Trầm Côn, đi làm một vũ hồn lưu lạc!

Nếu phối hợp cùng đệ ngũ trọng, khống chế thân hình lực lượng . . . Trầm Côn đã hiểu rõ, tầng thứ bảy cùng tầng thứ năm là phóng thích vũ hồn linh hồn, tiếp tục cho bọn họ một thân hình, khiến cho bọn họ trở thành lại người một lần nữa!

Mẹ kiếp!

Bần tăng có thể khiến linh hồn một lần nữa biến thành người sống a!

Đến giờ với cấp bậc võ đạo, Hồn Kinh lực lượng, chiêu thức ý niệm toàn bộ Trầm Côn đã đạt chuẩn Võ hoàng đỉnh!

Nhưng trải qua trận chiến ở Phù Đồ Tháp, tự thể nghiệm sự lợi hại của Phách Giả Vô Song, Trầm Côn cũng hiểu rằng cường giả chân chính quyết đấu, chỉ nhờ Vũ hồn . . . nếu như hắn năm đó có một vũ hồn không kém hơn Dương Vô Mệnh, cũng đã không bị hắn đánh đến phải ngủ đông trốn chui trốn dũi trong ba năm qua . . .

Đúng vậy, "Hồn kinh" thất trọng, mình cũng phải tìm thêm một Vũ hồn mới !

Vũ hồn thứ bảy !

Ví như . . . Huyết Sắc Ánh Sơn Hà cũng tạm được !

Lúc Trầm Côn khôi phục lại thì đoàn xe của hai cha con Triệu gia đã đi vào Thu Diệp Thành, tổng bộ Thiên Minh, gần Thiên Cung.

Bởi vì sự tồn tại của A Phúc nên Thiên Minh cùng Trầm gia đã trở thành đồng minh đáng tin cậy: mười hai thiên quân của Thiên Minh thậm chí uống máu ăn thề, chỉ cần Thiên Minh thống nhất Cửu Châu sẽ đem phía bắc Cửu Châu ban cho Trầm gia, sắc phong Trầm gia làm đời đời bắc phương chư hầu; mà Trầm gia cũng đáp lễ bằng việc cung cấp trợ giúp cực kỳ lớn cho Thiên Minh, lúc trước sau khi Thanh Vũ thiên quân đánh lén Tố Tâm, chính là rút lui qua địa bàn của Trầm gia. Chỉ với quan hệ đó nên vừa vào thành cha con họ Triệu đã nhận được sự tiếp đón với quy cách cao nhất, một vị thượng tướng tự mình đưa bọn họ vào Siêm Thiên Cung .

Lần này cha con họ Triệu dẫn theo đội bảo vệ gồm một nghìn ba trăm người, phía sau là ba mươi xe ngựa chứa đầy lễ vật. Sau khi sắp xếp xong, cha con họ Triệu tiến vào ở trong hậu cung chuẩn bị dành cho mười hai thiên quân, Trầm Côn cũng dày da mặt cười híp mắt chiếm một phòng .

Người thu dọn phòng cho Trầm Côn không ngờ là Triệu Lạc Trần.

- Được rồi Trầm tiên sinh. Ngài hãy ở lại đây đi!

Sau khi tự tay giúp Trầm Côn vào phòng rồi Triệu Lạc Trần vỗ vỗ tay, trên trán một tầng mồ hôi lấm tấm, khuân mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn qua lại mang vẻ hạnh phúc.

- Uh. . .

Trầm Côn ngồi cạnh cửa cũng có chút ngẩn ngơ, mỹ nữ, bèo nước gặp nhau, ngươi lại tự tay quét dọn phòng cho bần tăng sao? Hắc hắc, cảm tạ đi.

Sau khi dọn phòng xong, Triệu Lạc Trần cũng không rời đi mà ngược lại, ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn bộ dáng Trầm Côn đang ngồi ở cửa . . .

- Mỹ nữ, ta . . . ta có gì không đúng sao?

Trầm Côn bị nhìn đến có chút ngượng ngùng.

- A?

- Uh!

Triệu Lạc Trần giờ mới nhận ra hành động của mình có chút khác thường, cuống quít đi ra ngoài:

- Không có gì, chỉ là ta nhớ đến một người bạn . . . Trầm tiên sinh, ngươi nghỉ ngơi đi, ta. . . ta còn có bận vài việc bận nữa.

- Sao lại vội vàng thế?

Trầm Côn thuận miệng hỏi một câu .

Đây bất quá chỉ là một câu nói khách sáo bình thường, bằng hữu nói gần đây đang bận, một câu hỏi tùy miệng như vậy cũng rất bình thường, có điều Triệu Lạc Trần chợt ngẩn ra, bật thốt:

- Chuyện của ta rất quan trọng, Trầm Phù Đồ tiên sinh nói, lần này mười hai thiên quân của Thiên Minh tuyển tân quân, nhất định phải nghĩ cách giúp Quang Minh Hoàng xuất thân từ Trầm gia lên ngôi . . . uh, nhất định phải giúp Quang minh hoàng làm hoàng đế Thiên Minh.

Nha đầu ngốc này lại vô tình để lộ chuyện cơ mật!

Trầm Côn hiểu ý cười cười, lại nói:

- Quanh Minh Hoàng làm hoàng đế, còn muốn các ngươi tới giúp? Không thể nào, chỉ bằng công lao cùng thanh danh của hắn . . .

- Trầm tiên sinh không biết, Quanh Minh Hoàng đại nhân hiện nay rất nguy hiểm đó!

Triệu lạc trần lo lắng nói:

- Trầm Phù Đồ tiên sinh, Thiết đại sư, còn có cha ta, mấy người bàn bạc mấy ngày, cuối cùng nghiên cứu ra kết quả . . . Thiên Minh tuyển vua mới, Quang Minh Hoàng đại nhân có chân long thánh chủ chi danh, công lao chinh phục đại dương Cửu Châu, vốn có thể chắc chắn lên ngôi nhưng chưa từng tham gia quyết chiến trên bộ, không có kinh nghiệm tham chính, những điều này là do nhược điểm của hắn. . . Điểm chết người chính là Quanh Minh Hoàng cứ mang binh đánh giặc, lương thảo hậu cần đều do mấy vị thiên quân khác khống chế trong tay, mạch máu không ở trong tay mình, hắn thật sự không nhất định có thể tranh qua được mấy vị thiên quân khác.

A Phúc sẽ gặp nguy hiểm?

Trầm Côn cau mày, đột nhiên nhớ lại cuộc chiến tranh đoạt chân long ba năm trước đây, một trận chiến ngày đó Nguyên Quân đã để lộ ra dã tâm thật lớn . . . Cuối cùng nàng tuy rằng đem hài cốt chân long đưa cho A Phúc nhưng có điều một nữ nhân với dã tâm bừng bừng lại có một vũ hồn gian hùng như Tào mạnh đức, nói nàng không có ý đồ tranh đoạt đế vị, có người tin tưởng sao ?

Mười hai thiên quân của Thiên minh, chỉ sợ ai cũng đều có ý đồ lên làm hoàng đế !

Nếu nói thế, tình cảnh của A Phúc không ổn. . . , trong lòng Trầm Côn vừa nghĩ, lại nhớ tới năm đó chủ động bỏ qua cho Cuồng Lôi chân long, cười cười nói:

- Ta nghe nói, Cuồng Lôi thiên quân cùng Quanh Minh Hoàng đại nhân có quan hệ khá tốt với nhau, hắn sẽ giúp Quang Minh Hoàng đại nhân chứ?

- Cuồng Lôi?

Triệu lạc trần ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng nói:

- Ta nói nhỏ cho ngươi biết, ngươi đừng nói ra ngoài. . . Cuồng Lôi nguyên soái từng chịu ân cứu mạng của Quang Minh Hoàng, khẳng định là hắn nhất định giúp, có điều mấy năm qua Thanh Vũ thiên quân bọn họ đều phát triển rất nhanh, đối lập với Cuồng Lôi ở các mặt, gần đây nhất, bọn hắn giảm bớt lương thảo, trộm trừ quân giới, làm hại Cuồng Lôi nguyên soái liên tục thua trận, nghe nói còn bị bắt giam sắp trị tội á!"

Trầm Côn nhíu mày lại càng chặt hơn:

- Hồng Vân thiên quân đâu?

Hồng Vân chính là Nguyên Quân.

- Hồng Vân thiên quân gần đây mất tích, có thể đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó?

- Vậy còn Nguyên Quân tiểu thư đâu?

Trầm Côn cười híp mắt lại chỉ chính mình:

- Ta chính là người hâm mộ tiếng hát của Nguyên quân tiểu thư a!

- Á, ngươi cũng thích nghe Nguyên Quân tiểu thư hát?

Triệu Lạc Trần lập tức lộ ra vẻ mặt gặp được tri âm, liên tục gật đầu:

- Ta biết Nguyên Quân tiểu thư, nàng sẽ đến Thu Diệp Thành, biểu diễn mừng thành mới của Thiên Minh hoàn thành.

Năng lực tiết lộ chuyện bí mật của Triệu Lạc Trần quả nhiên không phải người bình thường có thể sánh được, chỉ vài câu nói ít ỏi đã tóm tắt hết đại khái cục diện của Thu Diệp Thành.

Thiên Minh sắp tuyển hoàng đế, mười hai thiên quân mỗi người đều mang kế riêng, thế mà ngay trong thời điểm quan trọng này tin tức Thanh Vũ thiên quân chiếm được pho tượng hài cốt Tiêu Khinh Hoàng lại được cố tình truyền ra ngoài, hấp dẫn vô số cường giả tới Thu Diệp Thành . . .

Ha ha, có chút ý tứ . . .

Cường giả đông, Huyết Sắc Ánh Sơn Hà mới càng thể hiện được trân quý. . .

Sát thần Bạch Khởi !

Tựa như có thể mắng to Chu Công hẹp hòi, người đời có thể nói Bạch Khởi giết người vô số, là một đồ tể không còn tính người, nhưng ai dám phủ nhận danh hiệu sát thần của hắn? Ai có thể phụ nhận quân công đứng đầu tứ đại danh tướng thời chiến quốc của hắn?

Sát Thần Bạch Khởi . . . , ba năm, lòng tham của bần tăng, rốt cuộc lại bị khơi lên . . .

Trầm côn cười càng ngày càng cổ quái khiến Triệu Lạc Trần càng nhìn càng mê đắm . . .

Nụ cười có chút đáng khinh kia cùng nụ cười của người trong lòng mình sao lại giống nhau đến thế a?

Hai người lại nói thêm dăm câu nữa rồi Triệu Lạc Trần nói lời tạm biệt, đang định ra cửa thì gã gia tướng Trầm Phương đi tới.

Vừa nhìn thấy Triệu Lạc Trần đang nói chuyện thân mật cùng Trầm Côn, lại nói toàn chuyện cơ mật của Trầm gia, khuân mặt Trầm Phương chợt sầm xuống, lạnh lùng nói:

- Tiểu thư, đại đầu lĩnh nhắn người đi qua đó!

- A?

Khuân mặt Triệu Lạc Trần chợt đỏ lên, vội vàng chạy mất:

- Biết rồi, ta đi đây!

Đợi nàng đi xa, Trầm Phương không hỏi Trầm Côn mà tự ý đi vào phòng, nhìn ngắm khắp gian phòng rồi lạnh lùng quan sát Trầm Côn không nói tiếng nào.

- Lão huynh, có chuyện gì cứ nói?

Đối với gia tướng của mình, Trầm Côn luôn luôn rộng lượng, không để ý chuyện hắn mặt lạnh.

- Uh, có vài lời muốn dặn ngươi . . . .

Trầm Phương lạnh lùng nói:

- Triệu Lạc Trần tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Trầm gia chúng ta, năm trước Trầm Phù Đồ lão gia đã tuyên bố với cả đại lục, thu Lạc Trần tiểu thư làm con gái nuôi. . . Cho nên ngươi hiểu chưa? Đó không phải là một quận chúa mà là tiểu công chúa của Trầm gia chúng ta!

- Ai u, Triệu tiểu thư thành em kết nghĩa của Trầm Côn thành chủ? Tốt, tốt!

Trầm Côn nở nụ cười vui vẻ.

- Đừng giả vờ với ta, ngươi không phải người ngốc, nghe hiểu ý ta chứ?

Trầm Phương đột nhiên xốc áo Trầm Côn, đẩy hắn dựa vào tường, mắng:

- Tiểu tử, ngươi chỉ là một thợ rèn, tiền không có, thân phận cũng không, cần danh tiếng thì không danh tiếng, đừng mơ tưởng đến công chúa nhà ta!

Rút một thanh dao găm, kề trên cổ Trầm Côn:

- Nhớ lấy, nếu để ta còn nhìn thấy ngươi xuất hiện bên người công chúa, ta sẽ cắt đứt họng của ngươi.

Nói xong rút lại dao găm, mắt trừng lên nhìn Trầm Côn .

- Tiểu tử, nên nói thì ngươi cũng nghe rõ, mau cút đi cho ta, cút khỏi đội ngũ của Trầm gia chúng ta.

Trầm Côn nhìn kỹ một lượt Trầm Phương rồi đột nhiên thở dài.

Hắn đã nhận ra Trầm phương yêu thầm Triệu Lạc trần, vừa nhìn mình và Triệu Lạc Trần thân cận với nhau liền ghen tị, nên mới đuổi mình khỏi đội ngũ Trầm gia. . .

Người trẻ tuổi, chuyện này có là gì!

Có điều, uy hiếp bần tăng là ngươi đã sai rồi! Trầm Côn cười tủm tỉm nói:

- Lão huynh, ngươi muốn đuổi ta đi sao? Ta là đại đầu lĩnh nhà ngươi mời đến, ngươi dựa vào gì đuổi ta?

Hắn sờ sờ cằm:

- Nếu muốn đuổi ta đi, ít nhất cũng phải nói ra lý do khiến ta sợ hãi phải đi?

- Cần lý do sao?

Trầm Phương lại xốc áo Trầm Côn, trừng mắt quát:

- Nói cho ngươi biết, thiếu gia xuất thân từ chi chính Trầm gia, Trầm Phù Đồ là ông chủ trẻ của ta, Mông Trùng đại tướng quân Vô Ma Nhai là sư phụ ta! Lý do này đã đủ chưa?

Hắc Long Hội

:200::200::200::200::200:

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?69487)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK