Mục lục
[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, bây giờ thật không phải lúc nhắc lại chuyện cũ!

Thê tử Vương Kiêu vẫn còn đang nằm trong tay Vân La tiên phủ, muốn đến chỗ Đỗ Nguyệt Nhi, then chốt ngay tại bên trong Cận Thiên cung của Thủy Nguyệt Võ...

- Tiêu lão huynh, Bạch lão huynh, còn Tiểu Ưng nữa, cùng ta đi một chuyến đến Cận Thiên cung chứ?

Trầm Côn tủm tỉm cười nói:

- Chúng ta cùng đi giúp Vương lão huynh tìm thê tử về.

Bạch Khởi không có ý kiến.

Nhưng Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng dường như cùng lúc cau mày nói:

- Tạm thời đi Thủy Nguyệt Võ trong chốc lát cũng không xong, chúng ta có chuyện quan trọng hơn!

Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh lên tiếng:

- Chuyện của ta quan trọng hơn, để ta nói trước!

- Lão huynh, lão đệ, đừng tranh cãi nữa mà!

Xem ra chuyện của bọn họ rất là quan trọng, Trầm Côn dang rộng hai tay một cách khó xử:

- Vương lão quỷ...

- Không sao, ta có Thái Cực đồ hộ thân, để ta đi trước thử một lần! – Vương Kiêu khoan dung nói.

Hắn thay đổi quả thật không ít, nếu như là trước tam tang, chắc chắn hắn đã liều mạng lôi kéo Trầm Côn đi giúp hắn tìm Thủy Nguyệt Võ —..., « Hồn Kinh » khởi động năng lực vũ hồn ly thể, Vương Kiêu một mình đi Cận Thiên cung trước.

- Hai vị, các người ai nói trước?

- Ta nói trước...

- Ta trước!

Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng đồng thanh lên tiếng, nói xong lại nhìn nhau giận dữ. Trái ngược với bọn họ, Bạch Khởi sau khi che dấu sát khí , bình thản ngồi một bên, giống như một vị tướng tầm thường không đáng để mắt đến, hoàn toàn xa lạ với cảnh tượng náo nhiệt.

- Đại ca, chuyện của ta so với Tiên Khinh Hoàng nhất định là quan trọng hơn, ta đương nhiên phải nói trước! – Trầm Ưng không quan tâm tiếp tục nói, nhưng vừa mới mở lời, Tiêu Khinh Hoàng liền cau mày nói:

- Tiểu huynh đệ, cho dù là chuyện của ngươi quan trọng hơn đi nữa, cũng không thể nào sánh bằng của ta, hãy để cho ta nói trước nào...

- Bình tĩnh, bình tĩnh! – Mắt thấy hai người sẽ náo loạn, Trầm Côn bất đắc dĩ phải lên tiếng:

- Trước tiên mỗi người chỉ nói một câu, lời của ai khiến ta cảm thấy hứng thú, thì ta sẽ nghe đầu tiên... Mẹ nó chứ, toàn người nhà, ầm ĩ ồn ào làm gì chứ?

Chỉ một câu sao?

Trần Ưng không cần suy nghĩ, buột miệng:

- Bắc Đẩu Thiên Khu!

Gần như cùng lúc, Tiêu Khinh Hoàng cũng lớn tiếng nói:

- Bắc Đấu Thiên Khu!

- Bắc Đấu Thiên Khu?

Trầm Côn cũng không kiềm chế được kinh hãi thốt lên.

Vừa nói xong, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi với vẻ mặt rất ngạc nhiên.

- Các ngươi... Cũng đã biết Bắc Đẩu Thiên Khu?

- Dường như các ngươi đều muốn nói cùng một việc?

Trầm Côn nhanh chóng phản ứng, suy nghĩ một chút nói tiếp:

- Tiêu lão huynh, ngươi lớn tuổi, so với chúng ta hiểu biết hiều, ngươi nói trước đi... Theo ngươi, Bắc Đấu Thiên Khu có nghĩa gì?

- Các ngươi từng nghe qua một một tỗ chức có tên là Long chưa?

Tiêu Khinh Hoàng hỏi ngược lại.

Trầm Côn lẫn Trầm Ưng đều lắc đầu, Tiêu Khinh Hoàng tiếp tục giải thích:

- Tổ chức Long này đã được truyền thừa ngàn năm rồi. Người đứng đầu được tôn xưng là Đại Long Đầu, dưới Long Đầu có Ngũ Đế Quân. Đại Đầu Long cùng Ngũ Đế Quân có tuổi thọ dường như vô tận, trẻ nhất cũng đã sống cả ngàn năm.

Hắn miễn cưỡng cười nói:

- Dưới Ngũ Đế Quân nghe nói còn có Bắc Đấu Thất Tinh Thần đại diện, được gọi là Long Nha, cũng chính là sát thủ trong tổ chức, đứng đầu Bắc Đấu Thất Tinh Thần được kêu là Bắc Đấu Thiên Khu!

Thật phong phú!

Tiêu lão huynh nói về Long, không phải là tổ chức Cửu Châu Trầm Côn gia nhập sao?

Trầm Côn khẽ biến sắc:

- Tiêu lão huynh làm sao biết cái tổ chức này?

Tiêu Khinh Hoàng thở dài:

- Không trường thọ như Đại Đầu Long và Ngũ Đế Quân, Bắc Đấu Thất Tinh Thần cũng chỉ có tuổi thọ trăm năm như người bình thường, cho nên cứ khoảng chừng năm mươi năm, Long sẽ thay đổi thành viên nhóm Bắc Đẩu Thất Tinh Thần... Lúc ta còn sống, đã được chọn làm Bắc Đấu Thiên Khu, thống lĩnh bí mật của Bắc Đấu Thất Tinh Thần trong năm mươi năm!

- Tính ra, ta là Thiên Khu đời thứ mười ba!

Tiêu Khinh Hoàng hỏi ngược lại Trầm Côn:

- Vì sao ngươi lại có thể nói ra Bắc Đấu Thiên Khu?

- Ta... Ta thừa nhận! – Chiếu theo thời kỳ Tiêu Khinh Hoàng tồn tại, cho dù Bắc Đấu Thiên Khu còn có nhiệm kỳ năm mươi năm, Trầm Côn rất nhanh đưa ra kết luận:

- Ta là Bắc Đấu Thiên Khu đời thứ ba mươi bảy!

- Hả?!

Tiêu Khinh Hoàng sửng sốt lại hỏi Trầm Ưng:

- Còn ngươi?

Trầm Ưng sững sờ nhìn Trầm Côn, chỉ cảm thấy đời người như thếm khẽ trách:

- Thì ra đại ca là Bắc Đẩu Thiên Khu đời thứ ba mươi bảy... Ôi, ba năm trước, Đại Long Đầu nghe tin tức cái chết của ngươi, một lần nữa quyết định lựa chọn Bắc Đẩu Thiên Khu mới. Chính ta được bọn họ chỉ định làm Bắc Đẩu Thiên Khu thời thứ ba mươi tám!

Nói xong, ba người lại nhìn nhau ngơ ngác.

Từ trong sâu xa, ba người bối cảnh xuất thân bất đồng, nhưng bởi vì thân phận Bắc Đẩu Thiên Khu mà gắn liền với nhau!

- Được rồi, chúng ta là ba đời Bắc Đấu Thiên Khu!

Trầm Côn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ lắc đầu lại hỏi:

- Là Bắc Đấu Thiên Khu thì như thế nào? – Lại nhìn về phía Tiêu Khinh Hoàng:

- Tiêu lão huynh, ngươi nói trước đi!

- Trong Bắc Đấu Thất Tinh Thần, có “phương pháp đưa tin qua hiện tượng thiên văn” độc đáo! – Tiêu Khinh Hoàng trầm mặc một lúc, lại nói:

- Trầm Côn, nếu như ngươi đã từng là Bắc Đẩu Thiên Khu, vậy hẳn ngươi đã thấy mệnh lệnh của Đại Long Đầu trong trời đêm gần đây!

- Lão huynh, ta mất trí đã hơn nhiêu năm nay, ngay cả cái gì là Đại Long Đầu củng không biết nữa! – Trầm Côn bất đắc dĩ khoát tay.

- Mất ký ức? – Tiêu Khinh Hoàng cau mày nhăn mặt, giải thích:

- Như vậy cũng tốt... Bắc Đấu Thất Tinh thần, cũng là một loại bí pháp biến hóa ảnh hưởng đến tinh mang, có thể tinh mang Bắc Đấu Thất Tinh không ngừng biến hóa. Chì cần ngươi hiểu được bí pháp, là có thể từ tinh mang ở trời đêm thấy được mệnh lệnh của Đại Long Đầu!

- Trên đường tới thành Thu Diệp, ta đã thấy được một mệnh lệnh trong trời đêm...

Tiêu Khinh Hoàng trầm giọng:

- Trời đêm không trăng, Bắc Đấu Tinh thần, thành Thu Diệp, Thủy Nguyệt Võ!

- Mệnh lệnh này có nghĩa là... – Tiêu Khinh Hoàng ngắm nhìn nóc nhà, tuy không nhìn thấy ánh sao bên ngoài, nhưng từ trong quy luật biến hóa của ánh trăng là có thể đoán được, tối nay là một đêm không trăng!

- Mệnh lệnh này có nghĩa là, tối nay, Bắc Đấu Thất Tinh thần tập họp ở thành Thu Diệp, toàn bộ thành viên đánh chết Thủy Nguyệt Võ!

- Tối nay, Bắc Đấu Thất Tinh thần cũng xuất hiện ở đây!? – Trầm Côn sợ hãi nói.

Trầm ưng gật đầu:

- Không sai, đây chính là muốn nói ta phụng mệnh suất lỉnh Bắc Đấu Thất Tinh thần, tại đêm nay đánh chết Thủy Nguyệt Võ!

Phong!

Trầm Côn liền hiểu, vì sao Yến Nan Quy vừa rồi rời đi không chút lý do... Bắc Đấu Diêu Quang vốn phải đi phụng mệnh đánh chết Thủy Nguyệt Võ!

_ Đại Long Đầu tại sao muốn giết Thủy Nguyệt Võ? – Trầm Côn vội vàng hỏi tới.

- Ta không rõ lắm! – Tiêu Khinh Hoàng lắc đầu nói:

- Ta nhắc tới Bắc Đấu Thiên Khu, chủ yếu là để cẩn thận một chút... Đêm nay, thành Diệp Thu sẽ xuất hiện bảy cường giả tuyệt thế, Bắc Đấu Thất Tinh thần, cướp giết Hào Long Thiên Tung!

- Ta cũng vậy, không biết rõ lắm... – Trầm Ưng cũng đành chịu

- Nói ra thật xấu hổ, ta cơ bản còn chưa từng thấy hình dáng Đại Long Đầu, càng không biết về tổ chức bí mật... Chẳng qua năm trước, một người tự xưng Ngũ Đế Quân chi Hán bang, đem ta vào tổ chức, hắn nói ta chỉ là tạm thay vị trí Bắc Đấu Thiên Khu, được Đại Long Đầu cho phép hay không, còn xem biểu hiện của ta!

- Nhiệm vụ tối nay, có thể chính là khảo nghiệm của ta!

- Ngươi theo ta nhắc tới Bắc Đấu Thiên Khu, là vì...

- Ta không tin những người trong Bắc Đấu Thất Tinh thần khác, vốn là muốn mời đại ca giúp ta đi giết Thủy Nguyệt Võ. – Trầm Ưng cười cười

- Bây giờ xem ra, đại ca không tiện ra tay!

Quả thật Trầm Côn không tiện ra mặt!

Tin tức về cái chết của hắn đã truyền ra ba năm, khiến cho Đại Long Đầu cho rằng hắn đã chết, lúc này nếu xuất hiện cùng Trầm Ưng, chẳng phải sẽ bị tổ chức bắt trở về lần nữa!?

Chờ một chút!

Trầm Côn đột nhiên nhận thức ra một vấn đề rất nghiêm trọng!

Vương Kiêu đã đi Cận Thiên cung, hắn muốn tìm thê tử trở về, nhất định phải bắt Thủy Nguyệt Võ... Bắc Đấu Thất Tinh thần muốn giết Thủy Nguyệt Võ, Vương Kiêu muốn bắt Thủy Nguyệt Võ, hai nhóm người này còn không phải xảy ra đánh nhau sao!?

- Mẹ nó chứ... – Trầm Côn hung hăng vỗ cái đầu bóng lưỡng:

- Tiểu Ưng, Vương Kiêu đã đi bắt Thủy Nguyệt Võ rồi, những người khác trong Bắc Đấu Thất Tinh thần có phải cũng ra tay rồi không?

- Vương Kiêu đi Cận Thiên cung... Là vì bắt Thủy Nguyệt Võ?

Trầm Ưng thần sắc biến đổi, Vương Kiêu vừa rồi chỉ nói đi Cận Thiên cung chứ không nói tới việc đi bắt Thủy Nguyệt Võ, hắn cơ bản cũng không cảm thấy hai nhóm người sẽ nảy sinh xung đột.

- Đại ca! – Tính toán thời gian, Trầm Ưng vội la lên:

- Bắc Đấu Thất Tinh thần đã tập hợp nơi này, đi mau, không thể để cho bọn họ cùng Vương Kiêu đánh nhau!

Trầm Côn khẽ cắn răng, cũng không để ý đến nguy hiểm sẽ bị đoán được thân phận, xoay người muốn đi tới.

- Trầm Côn, ngươi thật muốn dính vào? – Đột nhiên, Tiêu Khinh Hoàng ngăn lại:

- Trong tổ chức bí pháp rất nhiều, cho dù ngươi che mặt, cũng như cố tình che giấu chiêu thức độc môn, nhưng vẫn có thể bị nhận ra... Một khi bị nhận ra, ngươi sẽ bị bắt về tổ chức, lúc đó sinh tử cũng không do ngươi quyết định!

- Ta cũng không thể nhìn Vương lão huynh gặp nạn!

Trầm Côn kiên nghị nói.

- Ha ha, không cần nóng vội... Tiêu Khinh Hoàng cười nói:

- Để cho vị tiểu huynh đệ này đi trước, ngươi lưu lại năm phút... Trong năm phút, ta sẽ nói cho ngươi một chút bí pháp ẩn nấu, bảo đảm Bắc Đấu Thất Tinh thần sẽ không nhận ra ngươi!

- Ồ... – Mắt Trầm Côn sáng rực lên

- Tiểu Ưng, năm phút sau, ta nhất định sẽ đến!

- Lão huynh, rốt cuộc là bí pháp gì...

Sau khi Trầm Ưng rời đi, Trầm Côn liền hỏi.

Tiêu Khinh Hoàng cười không đáp, chẳng qua chỉ chỉ Bạch Khởi

- Tiều huynh đệ, ngươi cũng không chỉ có người cũ là Vương Kiêu, mà tất nhiên còn có người mới là Bạch Khởi này...

- Ý lão huynh là... – Trầm Côn liền minh bạch,

- Bí pháp ẩn nấu đang ở trên người Bạch Khởi lão huynh?

- Đi thôi!

Bạch Khởi giống như một người ít nói, chỉ thản nhiên nói một câu:

- Ta có thể làm cho tất cả mọi người không nhận ra ngươi!

- Lão huynh, rốt cuộc là loại bí pháp gì thế? Trước tiên nói cho ta một chút!

– Trầm Côn cười hì hì nói:

- Không thì ta đoán thử một chút... Là ngươi dùng huyết sắc sương mù, che chắn cho thân thể ta, hay là phương pháp dịch cân rèn cốt, để ta thay đổi hình dáng?

- Những biện pháp này đếu rất phiền toái!

Bạch Khởi vẫn lãnh đạm như thế:

- Biện pháp của ta chính là một câu... Người nào nhận ra ngươi, giết rồi diệt...

- ...

- ...

- ...

Trầm Côn thật lâu vẫn chưa nói được gì.

Giết rồi diệt? Đây là cái biện pháp gì!?

- Không tin lời của Bạch Khởi sao? – Tiêu Khinh Hoàng nhận ra nghi vấn của Trầm Côn, ha ha cười nói:

- Lo lắng Bạch Khởi không có bản lãnh như thế?

- Hắc hắc, ta không phải xem thường Hạch lão huynh, nhưng thực lực Bắc Đẩu Thất Tinh thần... – Trầm Côn mỉa mai nói:

- Ngộ nhỡ bọn họ cũng đều nhận ra ta, Bạch lão huynh có khả năng có thể một mạch giết hết sáu người giệt khẩu sao?

- Trầm Côn, ngươi đánh giá quá thấp thực lực Bạch Khởi!

Thiêu Khinh Hoàng thản nhiên nói:

- Đem Bạch Khởi thu vào trong cơ thể... Huyết sắc ánh sơn hà của hắn, coi như ở trong siêu thần cấp vũ hồn, cũng thật sự là hạng nhất nhì rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK